Mười một giờ trưa, Lê Khí đúng giờ xuất hiện trong phòng họp công ty của Ngô Trấn Sơ.
Cậu vừa thi xong môn cuối cùng trực tiếp chạy đến đây, tây trang còn chưa kịp thay.
Một đồng nghiệp nam không biết rõ tình hình trong công ty cảm thấy cậu làm việc không chuyên nghiệp, chỉ là một thực tập sinh, ban ngày không thấy bóng dáng đâu, ngay cả trong cuộc họp chính thức còn mặc áo khoác da tối màu, quả thực là buồn cười mà.
Người ở bộ phận kế hoạch đều trợn mắt đi vào, tức giận hầm hừ một tiếng rồi ngồi xuống, căn bản không đặt Lê Khí vào mắt.
[Là cậu ta? Chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi có thể so sánh với bản kế hoạch do nhiều người trong chúng ta làm ra sao?]
[Hôm nay tôi đặt lời nói ở đây, nếu cậu ta có thể chỉ ra một khuyết điểm nào, tôi sẽ giao vị trí trưởng phòng bộ phận kế hoạch cho cậu ta làm.]
[Cái hội nghị này quả thực là lãng phí thời gian mà.
Ngô tổng cũng không lớn tuổi lắm, tại sao trình độ nhìn người ngày càng kém vậy?]
Ở trong phòng họp đa số mọi người đều khịt mũi coi thường thiếu niên, âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ, Lê Khí mặt không đổi sắc ngồi xuống, mở laptop kết nối với màn hình lớn, điều chỉnh thử bảng biểu chi tiết.
Ngô Trấn Sơ bưng tách trà tiến vào, ánh mắt đặt trên người thiếu niên: “Chuẩn bị xong chưa?’”
Thiếu niên khẽ gật đầu, cầm bút trình chiếu* đi đến trước màn hình lớn, âm thanh không lớn nhưng lại có một luồng khí vô hình.
(Bút trình chiếu)
Cả phòng họp yên tĩnh lại, bất luận là xem trò vui, không phục, hay mang một tia mong đợi nào đó, tất cả đều chăm chú lắng nghe Lê Khí trình bày.
Thiếu niên bắt đầu giới thiệu: “Đầu tiên xin mời mọi người nhìn vào đây, tôi đã phân tích tình hình thị trường trong mười năm qua, rút ra một vài kết luận như sau.
Thứ nhất —”
“….”
Ban đầu Ngô Trấn Sơ dựa vào ghế trong phòng họp, thời gian dần trôi qua, bản kế hoạch được giải thích càng ngày càng có chiều sâu, thân thể của ông ấy chầm chậm nghiêng về phía trước, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, thỉnh thoảng còn viết hai dòng vào cuốn sổ ghi chép.
Lê Khí nói xong, trong phòng im lặng như tờ.
Lúc này Ngô Trấn Sơ mới bưng ly trà đã nguội lạnh lên uống một ngụm, nhìn về phía mọi người.
“Như thế nào?”
Những người ở bộ phận kế hoạch hai mắt nhìn nhau, nhất là trưởng phòng bộ phận kế hoạch, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám ngẩng đầu lên.
Không thể không nói, thiếu niên trẻ tuổi này bỏ ra hai ngày lập bản kế hoạch thực sự còn làm tốt hơn so với bọn họ.
Bất kể vấn đề nào, từ góc độ chặt chẽ cẩn thận hay là lợi ích, đều cao hơn một bậc.
Với trình độ chênh lệch như thế này, người sáng suốt liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhìn ra, cho dù vịt chết vẫn còn mạnh miệng nói người ta không làm được cũng không có ý nghĩa gì.
Trưởng phòng bộ phận kế hoạch lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười hai tiếng nói: “Quả nhiên là thanh niên tài tuấn.”
Ngô Trấn Sơ ý vị thâm trường “Ồ” một tiếng: “Nếu như trưởng phòng cũng nói như vậy, lễ kỷ niệm hai mươi năm lần này của công ty sẽ áp dụng kế hoạch của Lê Khí được không?”
Người trong bộ phận kế hoạch nào dám có dị nghị gì, Ngô tổng không mắng bọn họ đã là tốt lắm rồi.
Ngô Trấn Sơ nhìn Lê Khí: “Cháu sẽ gia nhập bộ phận kế hoạch, phụ trách thực hiện kế hoạch lần này.”
Thiếu niên gật đầu.
Ông ấy lại hỏi: “Chú nghe Thiệu Trạch nói, hai ngày trước trường học có kỳ thi cuối kỳ, cháu làm bài như thế nào?”
Thiếu niên khiêm tốn nói: “Vẫn phát huy như bình thường ạ.”
“Vẫn là đứng nhất à?” Ngô Trấn Sơ dứt khoát ở trước mặt mọi người nói chuyện phiếm với Lê Khí, “Ôi thằng ranh con nhà chú sao lại không hăng hái tranh giành giống như cháu vậy, chú muốn nó học hỏi cháu một chút.”
Lê Khí lễ phép đáp lại: “Thiệu Trạch nhiệt tình thiện lương lại có nghĩa khí, trên người cậu ấy có rất nhiều điểm đáng để cháu học hỏi.”
“À đúng rồi, hai ngày nữa có một cuộc hội nghị kinh doanh ở thành phố S, cháu đi với chú tham dự nhé.” Ngô Trấn Sơ quay đầu phân phó thư ký, “Giúp Lê Khí đặt phòng khách sạn và vé máy bay.”
“Vâng.” Thư ký cung kính đáp.
Cuộc họp kết thúc, thiếu niên ở lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc, rất nhiều đồng nghiệp vừa rồi còn châm chọc khiêu khích Lê Khí tiến đến đây, nhiệt tình giới thiệu bản thân: “Chào cậu, tôi là XX ở bộ phận XXX…”
“Nghe Ngô tổng nói cậu vẫn còn là sinh viên à, bây giờ cậu đang học ở trường đại học nào thế?”
“Tôi vẫn còn là học sinh cấp 3.” Lê Khí lễ phép nhưng lại xa cách mà trả lời.
“Học sinh cấp 3?!” Người nọ không thể tin nổi.
Một học sinh cấp ba lại có năng lực như thế?! Vậy kinh nghiệm làm việc bọn họ tích lũy trong nhiều năm qua đã tính là cái gì?! Không phải đều làm vô ích rồi sao!
Nụ cười của người nọ cứng lại, cảm giác như mình phải nghe người ta khoe khoang trong vô hình.
Thiếu niên không trả lời, nhưng trong nội tâm của cậu lại nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ.
Vừa rồi những câu tán ngẫu của Ngô Trấn Sơ, nhìn qua có vẻ như đang nói chuyện phiếm với Lê Khí, nhưng thực ra lại truyền đạt một tin tức với nhân viên của mình: Ông ấy và Lê Khí quen biết nhau, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng cậu.
Dù sao ông ấy đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ lòng người, cho nên lúc trước ông ấy không để lộ ra việc mình và Lê Khí quen biết nhau, còn phân phó thư ký giấu giếm thân phận của thiếu niên, để người khác cho rằng cậu là một thực tập sinh bình thường mà thôi.
Đợi đến lúc thiếu niên có thể chứng minh được năng lực của mình, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục rồi mới nói ra.
Việc xảy ra vừa rồi, tất nhiên những thủ hạ dưới trướng của ông ấy cũng đặt thái độ này ở trong mắt, bọn họ phí không ít tâm tư để thân cận với Lê Khí.
Chỉ có một số đồng nghiệp nam không phục, âm dương quái khí nói: “Hóa ra là đi cửa sau, không thể so sánh, không sánh bằng được.”
Mấy đồng nghiệp nữ nghe thế, giúp thiếu niên đáp trả: “Một vị chua quá đi.”
“Ôi, ai bảo chúng ta không có một người ba tốt như vậy.” Một đồng nghiệp nam trong số đó cố ý nâng cao âm lượng để cho Lê Khí nghe thấy, “Nếu tôi cũng giống như cậu ta, nói không chừng đã sớm ngồi lên vị trí phó tổng giám đốc rồi.”
Một đồng nghiệp nữ cười lạnh một tiếng: “Phổ tín nam*”
(*Phổ tín nam: “Bạn rất bình thường, nhưng rất tự tin.” Sử dụng mô tả những người đàn ông bình thường nhưng đầy tự tin trước phụ nữ.
Nguồn Baidu.)
Bàn tay sửa sang tài liệu của Lê Khí thoáng ngừng lại một lúc.
Cậu không quan tâm người khác đánh giá mình như thế nào, hoặc là nóng lòng đi thuyết phục mấy kẻ ngu xuẩn đó, điều khiến cậu để ý chính là câu nói kia —
“Ôi ai bảo chúng ta không có người ba tốt như vậy.”
Trong lòng Lê Khí dâng lên một sự chua xót.
Không nghĩ đến từ nhỏ cậu luôn bị người khác mắng chửi là “Đồ con hoang”, một ngày nọ lại được người khác ghen tị vì có một người ba tốt.
Ba của cậu đang ở nơi nào?
Lúc trước – Vì điều gì mà muốn vứt bỏ cậu?
Cậu nhớ khi còn bé có một lần, mẹ hung hăng nhấn đầu cậu vào trong thau rửa mặt đầy nước, chửi bới nói: “Tại sao mày lại còn sống?!”
“Ông ta cũng không cần mày! Tại sao mày không đi chết đi?!”
“Mày cho rằng vì sao mày lại được gọi là Lê Khí? Là bởi vì tên khốn nạn đó đã vứt bỏ mày!”
Cả khuôn mặt cậu chìm trong nước, dốc sức liều mạng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi giam cầm, chỉ có thể bất lực kêu cứu …
Nhưng ai có thể nghe thấy tiếng cậu kêu khóc? Ai sẽ đến cứu cậu đây?
Tiếng kêu khóc đã lên đến miệng lại biến thành một chuỗi bọt nước òng ọc òng ọc dài rồi biến mất trên mặt nước.
Cuối cùng mẹ cũng mệt mỏi, buông cậu ra rời khỏi phòng vệ sinh.
Lê Khí ngồi liệt trên mặt đất, vốn là ho khan từng tiếng từng tiếng nhưng lại sợ một lần nữa khiến cho mẹ chán ghét, cậu chỉ có thể cố gắng nhịn xuống nhẹ giọng khụ một tiếng.
Lúc ấy, “Người ba tốt” của cậu đang ở đâu?
Hốc mắt Lê Khí chua xót, xoa giữa chân mày đang nhảy dựng.
Màn hình điện thoại hơi sáng lên, cậu bấm vào avata hình con thỏ màu hồng, nhìn thấy thiếu nữ gửi tin nhắn đến:
“Gấp lắm! Mau giúp tôi chọn! Tặng cho A Khí cái áo nào mới tốt!”
Cô gửi đến một tấm hình, là hai cái áo len, một cái bên trên in hình con thỏ, cái còn lại in hình chú chó nhỏ.
[Thật thật thật đáng yêu]: “Bạn cảm thấy A Khí sẽ thích cái nào?”
Sương mù trong lòng thiếu niên ngay lập tức tan biến, cong môi hỏi: “Không phải bạn nói cậu ấy thích người khác à? Tại sao bạn còn tặng quà cho cậu ấy?”
Dường như đối phương nhất thời nghẹn lời, rất lâu sau mới nhắn tin lại: “Đừng quan tâm đến những chi tiết này! Mau giúp tôi chọn đi!”
Thiếu niên rất thành thật nói: “Tôi cảm thấy cậu ta sẽ thích hình con thỏ.”
[Thật thật thật đáng yêu]: “Ok! Vậy tôi sẽ tặng cho cậu ấy cái áo hình con thỏ.”
Khóe môi Lê Khí cong lên đi về phía trước, chuyển giao diện bấm số điện thoại của Bùi Chân.
“Tút – tút –tút —”
Giọng nói ngọt ngào quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên: “Alo A Khí, họp xong chưa?”
Lê Khí hắng giọng một tiếng, khẽ nói: “Rồi.
Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang đi dạo phố với Diêu Băng.”
Thiếu niên cố ý hỏi: “Mua cái gì vậy?”
“Hả?” Trong nháy mắt thiếu nữ đối diện giọng điệu bối rối: “Không có, không có mua cái gì hết.
Nhiều đồ như vậy, tớ nhìn muốn hoa cả mắt…”
Thiếu niên nghẹn cười: “Vậy à.
Tớ đến tìm cậu.”
Hai mươi phút sau, cậu và Bùi Chân gặp nhau tại một quán trà sữa.
Ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên nhìn thoáng qua Diêu Băng đang đứng phía sau Bùi Chân.
Diêu Băng lùi về sau hai bước, rất biết thức thời nói: “Tớ về nhà trước!”
Thiếu nữ giữ chặt tay cô ấy: “Này cậu làm gì đi vội thế, không phải nói muốn đi dạo một lúc nữa à?”
Diêu Băng tiến đến gần lỗ tai thiếu nữ, nhỏ giọng nói: “Không nói gạt cậu, tớ có hơi sợ Lê Khí.
Cậu nhìn ánh mắt của cậu ta kìa đáng sợ như thế — Tớ cảm thấy mình sắp bị ám sát rồi.”
Bùi Chân theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, chỉ thấy Lê Khí mặc một cái áo khoác da màu đen đứng ở nơi đó, mái tóc mềm mại, đôi mắt trong veo, nhìn cô cười dịu dàng nói: “Chân Chân muốn uống cái gì? Tớ đi mua.”
Dịu dàng ngoan ngoãn lương thiện, phúc hậu lại vô hại, giống như một chú chó lớn đáng yêu.
Bùi Chân khó hiểu hỏi: “Đáng sợ ở đâu?”
Chỉ là lúc cô thoáng quay đầu lại, thiếu niên lập tức khôi phục ánh mắt lạnh như băng trước sau như một, ném về phía Diêu Băng cảnh cáo ‘Còn không mau đi.’
Diêu Băng vô cùng đau khổ: Cậu bị lừa gạt rồi cô gái nhỏ đơn thuần ạ! Cái này không phải là chú chó lớn đáng yêu, mẹ nó cái này chính là con sói khoác lớp da chó đó!!!!
Cô ấy cười xấu hổ nói: “Các cậu từ từ trò chuyện ha ha, ba mẹ tớ gọi tớ về nhà ăn cơm rồi.”
Diêu Băng đi rồi, chỉ còn lại hai người.
Thiếu niên đi xếp hàng mua trà sữa, Bùi Chân nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh lối vào tiệm trà sữa, cô hào hứng bừng bừng đi đến đó xem.
Hóa ra là quán trà sữa tổ chức sự kiện, nhân viên đứng ở cửa vào chào hỏi khách hàng: “Đến đây, mua trà sữa được tặng một vé tham gia hoạt động ném vòng! Đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ nhé!”
Một bảng poster siêu to dựng trên mặt đất, phía trên in hình mấy ly trà sữa được sắp xếp thành hình tam giác bowling*.
Một số loại trà sữa có in dòng mua một tặng một, ly trà sữa xa nhất lại in dòng chữ ‘Uống trà sữa miễn phí một tuần.’
(Chơi ném vòng)
Có rất nhiều người mua trà sữa đi đến đó tham gia, rồi đến chỗ nhân viên cửa hàng nhận năm cái vòng, ném từng vòng từng vòng ra ngoài.
Trò chơi này trông có vẻ không khó lắm, nhưng trên thực tế không có nhiều người ném trúng.
Bùi Chân nhìn trong chốc lát, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Cô chạy đến kéo ống tay áo của thiếu niên đang đứng xếp hàng, đôi mắt đen to tròn chớp chớp:
Cậu có hiểu ý của tớ không?
Thiếu niên đã sớm nhìn thấy cô đứng ở cửa ra vào với dáng vẻ trông mong, cậu cảm thấy cô gái nhỏ của mình thực sự giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
Cậu nhận lấy ly trà sữa cùng tấm phiếu nhỏ trong tay nhân viên, giọng nói dịu dàng để lộ tâm tình giờ phút này của cậu: “Biết rồi.”
Bùi Chân biết cậu đang cố gắng nhịn cười, cô đỏ mặt túm lấy tay áo của thiếu niên: “Không được cười tớ!”
Cô chỉ muốn chơi ném vòng thôi mà.
Tại sao lại cười cô….
Lê Khí nghiêm mặt: “Xin lỗi.”
Cô gái nhỏ của cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, cậu sẽ ủng hộ hết mình.
Hơn nữa —
Kể từ khi biết cô ở thế giới ban đầu bị bệnh nặng, mỗi ngày đều phải nằm viện, không hiểu tại sao Lê Khí lại có tâm lý muốn bù đắp cho cô, muốn mang thiếu nữ trải nghiệm hết tất cả những chuyện cô chưa từng trải nghiệm qua.
Bùi Chân cầm bộ vòng nóng lòng muốn thử.
Cái vòng thứ nhất ném đi, trực tiếp bay ra khỏi khu vực quy định.
Trong lòng cô khao khát chiến thắng tăng vọt, cô lại tập trung tinh thần nín thở, nhắm ngay mục tiêu nhẹ nhàng ném đi.
Cái vòng rơi cách cái trụ hình ly trà sữa một cm, nó nhảy lên một cái, nhưng vẫn không nằm trong trụ.
Rất nhanh bốn cái vòng trong tay thiếu nữ được ném ra, chỉ còn lại một cái vòng cuối cùng.
Bùi Chân: ….
Cô ủ rũ, biết rõ xác suất ném cái vòng cuối cùng vào trụ không cao, trong lúc muốn tùy tiện ném cho xong, một bàn tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng duỗi đến đây, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay cô.
Là Lê Khí.
Cậu đứng phía sau thiếu nữ, gần như ôm cả người cô vào trong lòng mình.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của thiếu niên, trên tay còn cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh ở đầu ngón tay của cậu.
Bùi Chân chợt khẩn trương quên cả hít thở, toàn bộ phần lưng căng thẳng.
Lê Khí rũ mí mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Chân Chân.”
“Hả?” Tim của Bùi Chân đập loạn, giọng nói ồm ồm.
“Nhắm chuẩn mục tiêu chưa?”
Bùi Chân chầm chậm gật đầu: “Cái xa nhất.”
Thiếu niên nắm lấy cả bàn tay của cô, cổ tay cô nhẹ nhàng di chuyển thoáng một phát ném ra ngoài.
Cái vòng màu đỏ tạo thành một vòng cung đẹp mắt, chuẩn xác không nghiêng không lệch rơi vào cái trụ hình ly trà sữa ở chỗ xa nhất.
Đám đông vây xem hoan hô một tiếng: “Woa, được uống trà sữa miễn phí trong vòng một tuần!”
Âm thanh của mọi người xung quanh lại vang lên, cũng không bằng tiếng tim đập kịch liệt của Bùi Chân vào giờ phút này.
Cô ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lê Khí.
Thiếu niên cong cong vành mắt tựa như một vầng trăng non, khóe môi cong lên, tràn đầy ý cười.
Giống như ai đó nhấn nút tắt tiếng, bốn phía lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, Bùi Chân chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Thình thịch, thình thịch.
Đinh tai nhức óc.
———————//—//————
*Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Chân: Trái tim nó không nghe lời!!!!.