Beta: caldwell4
~~~~
"Đây là cái gì?"
Lâm Kích khó hiểu cầm hộp gỗ.
Không ngờ vậy mà lại là một cái bùa hộ mệnh.
Lâm Kích cẩn thận quan sát, cảm thấy chữ ở mặt trên có chút quen mắt, lúc trước cậu từng học qua một chút chữ cổ, chữ viết mặt trên hình như là hai câu trong Đạo gia.
"Đây là tránh vận đào hoa?"
"Sao cậu biết?"
Vinh Tình ồ lên một tiếng.
Hiểu biết tốt như vậy sao? Lúc bán đấu giá, nếu không phải có chữ ở mặt trên anh thật sự đúng là không biết.
Hơn nữa lá bùa hộ mệnh này còn rất có lai lịch.
Đây là một khối trầm hương ngàn năm tuổi rất hiếm thấy, có hình dạng rất giống như được hình thành tự nhiên, sau khi được một vị đại sự trong nước tự mình ra tay điêu khắc mới có thể bảo đảm được hình dạng vốn có của khối trầm hương một cách hoàn chỉnh nhất.
Ai có thể nghĩ đến chứ!
Tuy rằng không quý nhưng mà vừa nghe thấy là biết ngay rất ngầu! Vừa ngàn năm tuổi vừa hình thành tự nhiên, còn có danh thủ quốc gia tự tay làm!
Cái này còn không phải là do papa đo ni đóng giày, tiêu tiền làm ra sao!
Lâm Kích hít sâu một hơi.
Cậu nhắc bản thân phải bình tĩnh, Vinh Tình hẳn là không có ý kia đâu.
Lâm Kích chậm rãi ngẩng đầu, liên tục xác nhận vẻ mặt Vinh Tình vẫn giống như lúc trước.
Cậu có chút không hiểu nhìn Vinh Tình.
"Anh mua cái này cho tôi làm gì?"
Tránh vận đào hoa, là tránh vận đào hoa khác hay là bản thân Vinh Tình?
Nếu là tránh Vinh Tình, Lâm Kích có chút bất đắc dĩ, cậu muốn cái này thì có ích lợi gì chứ? Hay là Vinh Tình đang biểu đạt ý nghĩa khác?
"Chỉ là tôi cảm thấy rất phù hợp với cậu."
Vinh Tình bị Lâm Kích nhìn chằm chằm không hiểu sao có hơi chột dạ.
Anh cúi đầu, dùng ngón tay sờ khối trầm hương này.
Khối trầm hương này không tốt sao?
Tránh vận đào hoa không tốt sao?
Anh cảm thấy rất tốt mà!
Ừm.
Vinh Tình cầm lên ngửi.
Nói thật, đúng là rất thơm, lúc ấy anh không có cẩn thận mở ra đã đưa tiền ngay, bây giờ mới phát hiện hương thơm này thật ra rất tốt.
Không thì lần tới mình cũng tự mua một khối? Nhưng mà cái này hình như không phù hợp với anh lắm? Nhưng tuyệt đối phù hợp với Lâm Kích!
Có sao nói vậy.
Lúc thứ này xuất hiện trong buổi đấu giá, anh lập tức nghĩ ngay tới Lâm Kích
Nói như thế nào đây? Anh chỉ cảm thấy thứ này rất phù hợp với Lâm Kích!
"Phù hợp với tôi?"
Lâm Kích chăm chú nhìn anh.
"Vì sao?"
Nhưng mà vì sao?
Chỉ là nhìn trúng liền cảm thấy phù hợp, sau đó cảm thấy rất tốt nên mua ngay!
Vinh Tình theo bản năng né tránh ánh mắt cậu, trong lòng anh có chút trống rỗng kỳ lạ nhưng anh cũng không biết bản thân đang trống rỗng cái gì.
"Chỉ là cảm thấy cậu đeo lên rất đẹp."
Dù sao papa cũng có tiền!
Cho nên nhìn trúng thì mua!
Mua xong muốn đưa thì đưa, không được sao!
Đúng!
Chính là như vậy!
Không sai!
Ngực Vinh Tình dần dần ưỡn lên.
Đúng vậy! Anh nhanh chóng phản ứng kịp.
Đây là niềm vui của kẻ có tiền như mình!
Đúng tình hợp lý!
Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?
Lâm Kích thiếu chút nữa đã tin ngay.
Cậu nhìn chằm chằm Vinh Tình trong chốc lát, bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Ngoài tôi ra, anh có tặng quà cho những người khác không?"
Sao có thể chứ!
Tiền của papa dễ lấy như vậy sao?
Vinh Tình không chút nghĩ ngợi chém đinh chặt sắt, "Bọn họ đừng hòng lấy đi một tờ tiền nào từ tôi!"
Lâm Kích hơi dừng, cậu nhanh chóng lý giải những lời này rồi sau đó khóe miệng không thể khống chế mà nhếch lên.
"Vậy à, vậy là chỉ có một mình tôi có quà sao."
Vinh Tình bị nụ cười của cậu làm cho chột dạ.
Không phải chứ, cậu cười cái gì!
Cậu có thể vui vẻ là tốt!
Nhưng mà tại sao cậu lại vui vẻ như vậy sau khi hỏi câu đó!
Sao cậu lại như vậy!
Lâm Kích thấy anh có chút luống cuống, ý cười ở khóe mắt càng rõ ràng, cậu suy nghĩ, hơi quỳ gối cúi đầu, nhẹ giọng dỗ dành.
"Nếu quà là do anh tặng, vậy anh có thể tự mình đeo lên giúp tôi không?"
Cậu cong eo làm Vinh Tình theo bản năng che kín cái mũi.
Không được!
Nói chuyện thì cứ nói chuyện đi, tại sao lại cúi đầu khom lưng làm gì!
Không lẽ papa không đủ cao để với tới sao!
Vinh Tình lạnh mặt nhìn thoáng qua.
Fuck, papa thật sự không với tới.
Vinh Tình căng thẳng nắm chặt bùa hộ mệnh, anh cẩn thận vuốt ve dây thừng được bện cẩn thận, không hiểu sao anh lại căng thẳng!
Fuck!
Tại sao tay lại run?
Mày run cái gì?
Anh hít một hơi thật sâu rồi nghẹn lại, tay từ từ tròng bùa hộ mệnh lên cổ Lâm Kích.
Tốt, buông tay ra thôi.
Vinh Tình thở ra một hơi thật dài.
Tốt, quả bom đã được tháo gỡ thành công!
Hai sợi dây xanh đỏ không làm khó được anh!
Trong đầu Vinh Tình bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt, Lâm Kích duỗi tay sờ miếng bùa hộ mệnh này.
Nếu Vinh Tình dùng miếng bùa hộ mệnh này trói cậu lại vậy ngược lại, Vinh Tình cũng phải trả một cái giá đắt.
Đáy mắt Lâm Kích cất giấu một chút nguy hiểm, về sau Vinh Tình cũng chỉ có thể thuộc về cậu.
Sau khi Vinh Tình mở cửa xe chuồn đi một đoạn đường mới nghĩ kĩ lại một chút.
Vừa rồi không biết vì sao, sau khi đeo bùa hộ mệnh cho Lâm Kich xong trong lòng anh bỗng cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Không thể nói được là vì sao, nhưng mà anh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại thì không tốt lắm.
Có khả năng sẽ xảy ra chuyện kỳ quái gì đó!
Vinh Tình trầm mặc trong chốc lát.
Lâm Kích và anh còn có thể xảy ra chuyện kỳ quái gì chứ!
Bọn họ cũng không có giấy chứng nhận!
Fuck!
Không thể nghĩ đến cái này.
Vinh Tình vừa nhớ tới cái này tâm trạng liền sụp đổ, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên.
Không cần biết người bên kia là ai nhưng nếu đã gọi cho anh vào lúc này để mong papa làm việc, papa đều có thể thưởng thêm cho người đó hai mươi!
Vinh Tình dừng xe lại, nhanh nhẹn nhận điện thoại.
"Vinh Tình."
A, là Cao Gia Hiên à.
Vậy lời vừa rồi coi như anh chưa nói đi!
Vinh Tình vô cùng lạnh lùng nghĩ.
"Có chuyện gì?"
Không sai, đây chính là giọng điệu của bá tổng!
Lạnh lùng!
"Không phải chuyện lớn gì, nhưng mà tôi cảm thấy nên nói với cậu một tiếng thì tốt hơn."
Cao Gia Hiên nhìn thoáng qua email mới bên trong hòm thư, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Tuy rằng trong buổi đấu giá đó cơ bản đều là Vinh Tình khoe khoang, nhưng mục đích của hắn cũng đã thành công, nếu là như thế, vậy làm người thì phải biết tri ân báo đáp, có qua có lại.
"Cậu nói gì vậy?"
Vinh Tình khó hiểu, nếu không phải chuyện lớn thì còn tự mình gọi điện thoại?
"Không có gì, chỉ là chuyện liên quan đến con gái của thuyền vương lúc trước, Lâu Thiên, vừa rồi tôi nghe thấy nhân viên nói cô ấy tìm người của công ty muốn địa chỉ đoàn phim của Lâm Kích nhà cậu, tuy rằng tôi không biết cô ấy nghĩ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy nói cho cậu một tiếng thì tốt hơn."
Cô gái Lâu Thiên kia cho hắn cảm giác có chút kỳ lạ, hơn nữa sau khi hắn hỏi Tống Hiền Lâu Thiên kia rốt cuộc đã nói gì với Vinh Tình thì mới biết được Lâu Thiên kia là người như thế nào.
Vinh Tình hình như rất coi trọng Lâm Kích nhỉ?
Cao Gia Hiên cân nhắc trong lòng, bấm mở email.
"À ừm, cậu nói cô ấy hả, tôi cũng nhìn thấy cô ấy."
Vừa nhớ tới Vinh Tình liền muốn bỏ số tiền lớn ra để mua một đôi mắt không có nhìn thấy khung cảnh kia.
Anh ô uế rồi!
"Cậu nhìn thấy cô ấy?"
Cao Gia Hiên có chút kinh ngạc.
Nghĩ lại thì hắn cũng có thể đoán được một ít.
"Cậu đến đoàn phim thăm ban?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa đụng nhau ngay cửa, cũng may tôi trốn kịp."
Nhưng dù trốn kịp thì đôi mắt vẫn bị ô uế.
Vinh Tình càng nghĩ càng tức giận.
Fuck.
Sớm biết như vậy thì anh đã trực tiếp rời đi.
Cao Gia Hiên suy nghĩ kỹ càng.
Giọng điệu này của Vinh Tình hình như có chút không đúng?
"Cậu không đụng phải cô ấy, vậy tại sao cậu lại giận dữ như vậy?"
Không phải chứ!
Chẳng lẽ Vinh Tình nói dối!
Thật ra tên đó đã bị dây dưa rồi!
Cậu còn nhắc lại!
Cậu làm papa nhớ lại mấy thứ không tốt!
Vật phẩm kỳ diệu đã bắt đầu nhảy múa trong đầu papa!
Vinh Tình nghĩ đến mà sợ.
"Tôi cũng có một tin tức muốn nói cho cậu."
Không thể để chỉ có một mình mình bị ô uế!
"Cậu cũng có tin tức muốn nói cho tôi?"
Cao Gia Hiên vừa mới mới xem xong email, vẻ mặt hưng phấn nhanh chóng lạnh đi.
Chẳng lẽ Vinh Tình cũng muốn nói cho hắn tin dữ gì đó?
"Tuy rằng tôi không đụng trúng cô ấy, nhưng mà cô ấy đụng trúng mộ người.
Cậu đoán xem là ai?"
Muốn bẩn phải bẩn cùng nhau!
Nếu không phải do cậu nhắc tới, papa nhất định sẽ không nhớ tới những chuyện đó!
Không thể chỉ có một mình mình bẩn được!
"Ai? Diễn viên của ?"
Cao Gia Hiên nói xong mới phản ứng lại, cảm thấy không đúng, những người đó không có quan hệ gì với hắn.
Cho nên người Vinh Tình nói là ai?
"Không ai cả, chỉ là bông hoa trắng nhỏ mà cậu nhìn trúng lúc trước."
Vinh Tình dừng một chút, không có ý tốt nói thêm một câu.
"Nhưng mà hôm nay Lâu Thiên mặc quần áo nam đó ~"
Quần áo nam cùng với bạch liên hoa, phiền cậu hãy suy nghĩ tỉ mỉ đi!
Trong nháy mắt Cao Gia Hiên xác thật đã nghĩ tới một số hình ảnh không tốt lắm.
Nhưng hắn đã trưởng thành! Hắn không còn là người không đỡ nổi một đòn như trước kia!
Cao Gia Hiên ngoan cường mở miệng.
"Tiêu Tử Kỳ sao? Đó cũng không phải tin dữ gì.
Thật ra công ty đã nói với gã vấn đề hủy hợp đồng, nên nếu xảy ra bê bối gì tôi sẽ nhanh chóng đá gã ra khỏi công ty không chút do dự."
Cao Gia Hiên nói đến phần sau, thoáng cắn răng.
Tiêu Tử Kỳ đúng thật là người tốt.
Khoảng thời gian quyến rũ mình mới trôi qua mấy ngày chứ? Bây giờ lại quyến rũ con gái của thuyền vương? Còn bị người khác mặc quần áo nam lừa gạt, gã đói khát tới cỡ nào chứ?
Ừ.
Không tính là tin dữ, nên cơn tức thổi trong không khí này cũng không phải là cơn tức.
Tôi hiểu mà.
Vinh Tình cười hì hì trong lòng, tiếp tục đả kích từ xa.
"Nhưng mà thật ra tôi vẫn còn hơi tò mò, bạch liên hoa kia không phải là 0 thuần túy sao? Lâu Thiên mặc quần áo nam mà gã cũng không nhận ra được, vậy bọn họ ai trên ai dưới?"
Anh dừng một chút, giọng điệu tràn ngập ác ý kéo dài.
"A ~ nhưng mà cũng có khả năng là dùng dụng cụ thần kỳ của tộc rồng đó.
Có điều tôi hơi tò mò, bọn họ là dùng loại có một đầu hay là dùng loại có hai đầu."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Cao Gia Hiên ngơ ngác.
Không phải trên thế giới này không có rồng sao? Tại sao Vinh Tình có thể nói ra được, thứ này hình như cái này rất phổ biến hả?
"A? Cậu không hiểu? Cái này mà cậu cũng không hiểu?"
Vinh Tình ra vẻ khiếp sợ, "Ai da, cậu không hiểu thì thôi.
Vậy thì tạm biệt!"
Nói xong anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Hì hì hì!
Nhất định rất muốn biết phải không?
Papa không tin cậu có thể nhịn được mà không đi tra thử! Nếu cậu đi tra thì cậu sẽ ô uế ngay!
Tốt, không hổ là mình.
Kế hoạch được sắp xếp không chê vào đâu được!
Cao Gia Hiên cúp điện thoại còn có chút khó hiểu.
Không phải chứ, dụng cụ thần kỳ của tộc rồng là cái gì? Còn có thể sử dụng một đầu hoặc là hai đầu?
Đây là có ý gì?
Hắn ngồi trong chốc lát, thật sự kìm nén không được lòng hiếu kỳ của bản thân.
Đồ vật Vinh Tình hiểu như vậy chẳng lẽ thật sự có rất nhiều?
Cao Gia Hiên mở Baidu ra, cẩn thận gõ một hàng chữ, hắn bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
"Dụng cụ thần kỳ một, hai đầu của tộc rồng."
Nhấn phím Enter, trong nháy mắt giao diện trang web tràn ngập hình ảnh không thể miêu tả được.
Cao Gia Hiên đứng hình.
Fuck!
Đệt mợ cậu Vinh Tình!
Mẹ kiếp!
Tay mình rốt cuộc tại sao lại tò mò như vậy!
Fuck cả nhà Vinh Tình, đm Tống Hiền!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...