Nhân cách Tiểu Hy lúc nhỏ từ từ kể, hồi ức cũng theo đó được vẽ lại thật rõ ràng.
" Trước đây tôi chỉ là một nhân cách được ẩn sâu trong Tiểu Hy, còn cô mới là người điều khiển, vì là cô nên lúc đó Tiểu Hy rất ngoan ngoãn, hiền lành còn có chút nhút nhát, nhưng cũng chính vì điều này mà khi học tiểu học cô rất hay bị bắt nạt, ngày qua ngày cô cứ vậy chịu đựng, nhưng tôi thì rất khó chịu, hà cớ gì cô có thể làm chủ được Tiểu Hy, mà lại không bảo vệ được cô ấy, lúc đó tôi nghĩ nếu là tôi thì sẽ khác, ý định độc chiếm này càng ngày càng lớn, cho đến một lần cô bị bạn bè đẩy té xuống cầu thang bất tỉnh, tôi đã nhân cơ hội độc chiếm thân thể này.
Dĩ nhiên khi tỉnh dậy Tiểu Hy đã hoàn toàn biến thành người khác, không ai có thể bắt nạt được nữa, đổi lại là tôi không có bạn bè, vốn nghĩ sẽ cứ mãi như vậy thì vào kỳ nghỉ Đông cạnh nhà tôi có một gia đình chuyển đến, đó là gia đình nhà Tiểu Dương. Cậu ấy là con người rất ấm áp, lúc đó tôi chưa bao giờ cho cậu sắc mặt tốt nhưng cậu vẫn luôn theo sát bên tôi, dần dần tôi cũng chấp nhận và cậu ấy thành người bạn đầu tiên của tôi, cứ vậy cho đến khi lên sơ trung, vào hôm sinh nhật tôi, cậu ấy đã tặng tôi một chú mèo trắn,g nhỏ, nó rất đẹp và gần gũi giống như Tiểu Dương vậy, gần năm cuối sơ trung, Tiểu Dương thổ lộ, cậu ấy bảo rất thích tôi, mong rằng chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học hết cao trung sau đó cùng vào một trường đại học, tương lai sẽ trở thành người một nhà, tôi đương nhiên là đồng ý.
Nhưng không hiểu sao chuyện này lại đến tai ba mẹ. Họ đã lôi tôi ra giáo huấn một trận, bảo rằng giờ là lúc học tập, nếu tôi yêu đương sẽ dứt khoát chuyển nhà, vì sao chứ, chúng tôi cảm mến nhau nhưng sẽ hứa cố gắng học tập, Tiểu Dương cậu ấy rất giỏi, còn kèm tôi học nữa, nhưng họ lại muốn chúng tôi cách nhau ra, hôm đó tôi bị nhốt ở trong phòng, khóc rất nhiều. Cuối cùng liền quyết định thu gom đồ đạc, trèo cửa sổ xuống. Tôi gọi điện cho Tiểu Dương, nói với cậu ấy tôi bỏ nhà đi rồi, Tiểu Dương lo lắng hỏi tôi ở đâu, bảo tôi ở yên đó cậu ấy sẽ đến. Đến nơi tôi ôm Tiểu Dương thật chặt, nhưng cậu ấy lại khuyên tôi nên về nhà, mọi chuyện đều có thể giải quyết, việc tôi bỏ đi như vậy chỉ làm cho ba mẹ buồn lòng, sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện, tại sao đến ngay cả Tiểu Dương cũng vậy, chẳng lẽ cậu cũng muốn rời xa tôi sao.
Tôi đẩy Tiểu Dương ra chạy đi, cậu ấy đuổi theo, đến ngã tư tôi liền chạy qua đường, một chiếc xe từ đâu lao nhanh tới, tại giây cuối cùng khi xe lao đến, một lực mạnh đẩy tôi ngã vào lề đường, Tiểu Dương đã cứu tôi một mạng, nhưng cái giá là mạng sống của cậu ấy, Tiểu Dương đi rồi, cậu ấy đi mang theo cả linh hồn của tôi đi luôn, tôi ngồi ở bệnh viện như kẻ mất hồn vậy, ba mẹ đến đưa tôi về, khi đứng dậy tôi thấy ba mẹ của Tiểu Dương, vẻ mất mát cùng đau khổ hiện lên gương mặt họ, lái xe là một người say rượu, vì không tỉnh táo lên đã vượt đèn đỏ, tính ra sẽ đâm trúng cả hai chúng tôi, nhưng Tiểu Dương đã đẩy tôi ra, tôi đi đến trước mặt ba mẹ Tiểu Dương, cứ vậy quỳ xuống liên tục xin lỗi họ, là do tôi, nếu tôi không gọi Tiểu Dương cậu ấy cũng sẽ không chết, tất cả là do tôi, trước khi nhắm mắt, cậu ấy dùng hơi thở cuối cùng của mình bảo tôi hãy hứa phải sống thật tốt, cậu ấy đi rồi cô bảo sao tôi sống tiếp được, là tôi đã hại chết cậu ấy, cô bảo tôi có thể sống tốt được không.
Ba mẹ Tiểu Dương vậy mà lại không trách tôi, nhưng nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt họ, tôi hối hận rất nhiều, về nhà cùng ba mẹ, tôi đã nhốt mình trong phòng cả tuần, sau đó bị anh trai kéo ra ngoài, ở hiên nhà, tôi ôm chú mèo Orin mà Tiểu Dương tặng, nó là thứ duy nhất liên quan đến Tiểu Dương mà tôi có, sau đó ba mẹ cho tôi về nhà ông bà ngoại để ở một thời gian. Thời gian đó tôi như một cỗ máy lập đi lập lại hoạt động hằng ngày mà không có cảm xúc, đến khi học xong sơ trung mới chuyển về đây.
Lên cao trung được một thời gian, đến ngày mà Tiểu Dương mất, tôi định ôm Orin đi thăm cậu ấy, nhưng Orin lại nhảy xuống chạy ra ngoài đường, tôi sợ nó xảy ra chuyện lên chạy theo rồi gặp tai nạn. Cô biết không, lúc đó tôi nghĩ thật tốt, giờ tôi sẽ đi gặp Tiểu Dương, nhưng hình như thân thể này không muốn vậy, thấy tôi đã không còn ý định muốn sống tiếp nên nó đã thức tỉnh cô, cô cứ vậy thay thế tôi sống tiếp, những gì cô trải qua trước khi thay tôi thật ra chỉ là một giấc mơ, những người cô gặp tôi cũng đều gặp qua, bởi vậy chẳng có quyển sách nào cả, chỉ là cô tự tưởng tượng ra trong lúc hôn mê để bổ sung vào khoảng thời gian tôi làm Tiểu Hy thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...