Mục Kinh Trập nhìn Đường Mặc Linh, 囧囧 OMG, cô không ngờ nam chính lại có một mặt như vậy, nhìn thấy Đường Mặc Linh vô thức bảo vệ mông mình, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm khi nhìn thấy cha mẹ mình, cô không khỏi buồn cười.
Đường Mặc Linh bị cô đánh giá, cuối cùng cũng nhận ra động tác của mình không bình thường, vội vàng bỏ tay xuống, vừa định nói gì đó thì thấy ánh mắt của Quý Bất Vọng đang nhìn Mục Kinh Trập.
Chăm chú nhẹ nhàng, như thể đang nhìn vào một kho báu trần gian nào đó.
Trái tim của Đường Mặc Linh trong nháy mắt trùng xuống, lúc trước anh đã nhận thấy ánh mắt của Quý Bất Vọng có gì đó không ổn, anh luôn cảm thấy cậu mình dường như có ý đồ gì đó với Mục Kinh Trập, mà cũng vì bản thân quá thích Mục Kinh Trập, cho nên anh vô thức bỏ qua nó, nhưng vào lúc này Đường Mặc Linh không thể phớt lờ nó.
Cậu cũng có thể thích Mục Kinh Trập và muốn cô làm mợ của anh?
Không, không phải, tuyệt đối không phải!
Cả người Đường Mặc Linh có chút suy sụp, vừa rồi anh còn nói không tìm được người có địa vị cao hơn anh, cuối cùng cậu lại xuất hiện.
Sự thay đổi về địa vị hiện tại và tư cách người thừa kế của anh đều là do cậu của anh - Quý Bất Vọng - đang hôn mê nên mới có cơ hội.
Nhưng bây giờ cậu của anh đã tỉnh lại, đó là một điều tốt, đáng lẽ Đường Mặc Linh nên vui mừng, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tư cách người thừa kế của anh có thể sẽ không còn nữa.
Anh có thể sắp đánh mất địa vị đáng tự hào nhất của mình.
Không chỉ như vậy, anh thích Mục Kinh Trập, cậu của anh cũng thích cô, mắng người khác anh còn có thể, nhưng làm sao có thể mắng cậu mình được?
Đường Mặc Linh một lời khó nói hết cảm xúc lúc này của bản thân, giống như anh đã chết một lần, trải qua một kiếp nạn, mọi thứ đều bị hủy, cuối cùng không còn lại gì.
Anh không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào khi mất đi tất cả và nhìn Mục Kinh Trập trở thành mợ của mình, cho nên anh chỉ có thể tự nhủ rằng mình nhất định đã suy nghĩ nhiều.
Đường Mặc Linh đang suy nghĩ lung tung thì nghe Quý Bất Vọng hỏi.
"Cháu còn chưa nói chuyện từ hôn là như thế nào? Ông nội nói lần này cháu rất nghiêm túc, nhất định có thể ổn thỏa, cậu cũng không nhúng tay vào, làm sao đột nhiên lại từ hôn?"
"Cháu! cháu! " Đường Mặc Linh có thể nói là anh đã thay lòng nên từ hôn sao? Trước mặt Quý Bất Vọng, anh không thể nói rằng anh đã yêu Mục Kinh Trập.
"Sao lớn bằng này rồi mà tính tình vẫn trẻ con như thế.
Chốc chốc liền từ hôn, thật đáng thất vọng.
" Quý Bất Vọng một mạch giáo huấn, đầu óc Đường Mặc Linh rối bời, cuối cùng trống rỗng, khuôn mặt cũng đờ đẫn.
Anh cần phải bình tĩnh lại, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ rồi bỏ chạy.
Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của Đường Mặc Linh, rồi lại nhìn Quý Bất Vọng: "Hai người thật kỳ lạ, đều ở trong huyện thành và sinh sống ở cùng một khu vực, nhưng cả hai lại không đụng mặt nhau.
"
"Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái.
" Quý Bất Vọng cười nói: "Hồi nhỏ nó có chút chịu khổ, dẫn đến tính tình thay đổi, mọi người xung quanh lại nuông chiều nó cho nên nó mới khó gần người khác, nó có bắt nạt cô không?"
"Không có.
" Mục Kinh Trập cố gắng nhớ lại thân phận của Đường Mặc Linh trong cuốn sách, có vẻ như nó cũng được nói qua, nhưng mà không quá nhiều, người cậu là Quý Bất Vọng cũng không được đề cập đến.
Mục Kinh Trập chỉ nhớ rằng Đường Mặc Linh là một đại boss, nói chỉ có anh là người thừa kế thích hợp nhất, nhưng dưới tình hình hiện tại, Đường Mặc Linh là thừa kế từ gia đình ông ngoại sao?
Còn Quý Bất Vọng thì sao? Trong cuốn sách anh ấy chưa hề có cảm giác tồn tại, là do chưa bao giờ tỉnh lại sao?
Nghĩ đến đây, Mục Kinh Trập cảm thấy khá là khó chịu, Quý Bất Vọng còn trẻ như vậy, nếu như không tỉnh lại thì trong lúc hôn mê vẫn luôn tỉnh táo.
Chẳng lẽ lúc anh ấy hôn mê cũng rất giãy giụa, cuối cùng chết một cách tỉnh táo như vậy?
Mục Kinh Trập cau mày suy nghĩ về điều đó, cảm thấy điều đó thật quá tàn nhẫn, nhưng Quý Bất Vọng lại nhìn vào đôi lông mày đang nhíu lại của Mục Kinh Trập, liếc về hướng Đường Mặc Linh đang chạy.
Đường Mặc Linh sốc đến mức quên cả lái xe, Quý Bất Vọng nhìn chiếc xe mà Đường Mặc Linh bỏ lại, nghĩ thầm lúc trước không muốn làm phiền đứa cháu trai này, cũng không muốn gặp mặt lại quá sớm, nhưng bây giờ có lẽ phải nói chuyện đàng hoàng với nó thôi.
Anh đã mặc kệ cháu trai trong một thời gian dài, có vẻ đã hơi quá nuông chiều.
Đường Mặc Linh chạy thẳng ra ngoài đột nhiên rùng mình, cuối cùng dừng lại, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, đầu óc liền choáng váng.
Đường Mặc Linh nhìn phong cảnh bây giờ, có lẽ vì hồi nhỏ đã sống một cuộc sống khổ cực, mẹ anh vì tình yêu mà mù quáng yêu một chàng trai nghèo, vì sự phản đối của cha mẹ, bà ấy thậm chí còn bỏ trốn và cắt đứt liên lạc với gia đình.
Thực tế không phải là một câu chuyện cổ tích, kết quả nhận lấy là một kết thúc bi kịch, mẹ anh từ nhỏ đã quen những ngày tháng tốt lành, không chịu được gian khổ nên trong một khoảng thời gian ngắn đã bị hiện thực đánh bại.
Nhưng vì thể diện, bà ấy nhất quyết không liên lạc với cha mẹ, sau này muốn liên lạc cũng không có cơ hội nữa, bà ấy lâm bệnh nặng một thời gian rồi qua đời vì không có tiền chữa trị.
Sau đó, cha anh kết hôn với một người mẹ kế, người mẹ kế đó không giống Mục Kinh Trập, bà ta coi anh như cái gai trong mắt, cho nên anh cũng có thành kiến nặng nề với bà ta.
Điều này cũng không thể trách anh được, thật sự là khoảng thời gian kia quá u ám, may mắn thay sau này ông ngoại đã tìm thấy anh và đưa anh về với tình yêu thương của ông, cậu và những người khác, cuối cùng mới có thể nhận được những ngày tháng tốt lành.
Vốn dĩ lúc đầu ông ngoại và những người khác không có ý bồi dưỡng Đường Mặc Linh, chỉ muốn anh trở thành một người giàu có nhàn rỗi, nếu có thể thì có thể trợ giúp cậu của mình.
Cũng không nghĩ đến cậu lớn bất ngờ đã không còn, cậu nhỏ cũng xảy ra chuyện lâm vào hôn mê, bác sĩ cũng nói rằng cơ hội tỉnh lại là rất nhỏ.
Cả hai người cậu đều gặp tai nạn, ông ngoại cũng chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là anh, Đường Mặc Linh sau khi cậu nhỏ hôn mê được một năm đã bắt đầu tiếp nhận bồi dưỡng từ ông ngoại, để chuẩn bị cho anh kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Đường Mặc Linh tương lai sẽ là người thừa kế của Quý gia, hiện tại cơ bản là mọi người đều nhất trí, ông ngoại cũng ngày càng giao phó nhiều việc cho anh, tương lai chỉ cần làm theo từng bước là được.
Nhưng Đường Mặc Linh không ngờ rằng Quý Bất Vọng sẽ tỉnh lại, Đường Mặc Linh đối với ông ngoại và các cậu đều có cảm tình, khi Quý Bất Vọng gặp tai nạn, anh hàng đêm đều mất ngủ, sau đó cũng thường xuyên đi thăm cậu của mình.
Nhưng thời gian trôi qua, nhìn thấy cậu mình vẫn chưa tỉnh lại, càng thêm vội vàng, tần suất Đường Mặc Linh đến thăm ngày càng ít hơn, cũng không nghĩ đến lúc cậu mình tỉnh lại sẽ như thế nào.
Nhưng Quý Bất Vọng tỉnh lại cũng không báo trước, mà Quý Bất Vọng tỉnh dậy, thân phận của Đường Mặc Linh, người thừa kế xuất hiện nửa chừng liền lúng túng, đáng lẽ vị trí người thừa kế của anh vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Chỉ là anh không nghĩ tới, sau khi cậu tỉnh lại, cũng không có vội vàng tuyên bố lấy lại thân phận người thừa kế với bên ngoài, mà là giữ bí mật, ngay cả với anh.
Ngay cả ông ngoại cũng không nói cho anh biết, trong khoảng thời gian này, ông ngoại vẫn cư xử như bình thường, không nói thu hồi bất cứ quyền lợi gì, cho nên anh cũng không có cảm thấy gì bất thường.
Nhưng Đường Mặc Linh không thể lừa dối bản thân, nghĩ rằng mọi thứ sẽ tiếp tục như vậy.
Dù đã trải qua ba năm huấn luyện nhưng anh vẫn kém xa cậu mình Quý Bất Vọng, giờ cậu đã tỉnh lại, anh làm sao có thể tiếp tục làm người kế vị?
Đường Mặc Linh vừa vui vừa bối rối, chưa kể Mục Kinh Trập cũng ở trong đó.
"Aizz.
" Đường Mặc Linh ảo não vò đầu, tại sao anh lại nói những lời đó với Mục Kinh Trập!
Anh không muốn Mục Kinh Trập làm mợ của mình, anh không thể chấp nhận được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...