Xuyên Sách Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa


Từ Châu hét lớn, tay cầm kiếm quét ngang làm một nửa rừng trúc ngã xuống, cả người nộ khí đằng đằng!
Nàng còn chưa tới!
Nghĩ đến sáng nay trên đường trở về, không hiểu sao lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đến khi trở về phòng, múc nước rửa mặt mới thấy tóc mình giống như bị cẩu gặm!
Trong lòng liền âm thầm thề hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu sư muội không biết lớn nhỏ này!
Có sư muội nào đối xử với sư huynh như vậy sao! Các tiểu sư muội khác đều kính trọng hắn mười phần, đến chỗ nàng thì hoàn toàn trái ngược!
Từ Châu đột nhiên ngừng lại, nhìn về một hướng, đưa tay giữ lại truyền âm phù đang bay tới.

"Nhị sư huynh, thực xin lỗi, muội bên này còn có việc, rời đi không được, buổi tối muội lại đi tìm huynh, chờ muội, Mộng Mộng rất muốn cường đại giống như nhị sư huynh!"
Câu cuối, Tô Mộng Mộng rất chân chó khen hắn cường đại.

.

"Cuối cùng có ưu điểm là có một đôi tuệ nhãn, nhìn ra được thực lực của hắn!" Từ Châu lời nịnh hót của nàng, khóe miệng không khống chế được tươi cười.

Xem ra thực lực của hắn đã không che giấu được nữa, cũng không cần điệu thấp nữa, haha!
Hiện tại mau chóng đi ăn chút cơm, sư muội có thể nhìn thấy thực lực của hắn, vậy khẳng định tu vi cũng không yếu!
Ăn uống no đủ đêm nay hảo hảo luận bàn một phen!
Nếu Tô Mộng Mộng biết được ý tưởng hiện tại của hắn, khẳng định hung hăng trợn trắng mắt, nàng này chỉ là khách khí, là lễ phép hiểu không!
"Đệ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, ta về trước, ngày mai lại qua xem đệ.


" Tô Mộng Mộng vừa nói vừa giúp hắn đắp kĩ chăn, khuôn mặt tinh xảo nhờ ánh đèn dầu chiếu rọi lóe lên quang mang nhu hòa.

Làm lòng Bùi Tịch như dòng nước ấm chảy quá;
"Ừm"
Bùi Tịch nhìn nàng, gật gật đầu, sau một ngày được nàng cẩn thận chăm sóc, sắc mặt đã tốt rất nhiều, không tái nhợt vô lực như lúc đầu.

Tô Mộng Mộng ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, xoa xoa gương mặt cứng đờ.

Mệt mỏi nhìn ánh trăng, nhưng nàng không thể nghỉ ngơi, trước khi tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, nàng nhất định phải nâng cao tu vi!
Bằng không đối mặt với người trong môn phái còn dễ dàng lừa gạt, nếu đối mặt với môn phái khác, dù không chết cũng bị thương!
Khóe môi Tô Mộng Mộng gợi lên, thần sắc trương dương, khí tràng lưu chuyển, nàng không muốn làm người bị người khác đánh, mà muốn là người đi đánh người khác!
Gió đêm làm tóc nàng tung bay, bước chân tràn ngập kiên định;
Ánh trăng chậm rãi lên cao, trong không khí tràn ngập hơi thở thanh mát
"Chi.

.

"
"Phanh!"
Tô Mộng Mộng mở cửa phòng, bước chân phù phiếm, cũng không biết Từ Châu có phải uống nhầm máu gà hay không mà vẫn luôn cười ha hả đuổi theo đánh nàng không dừng tay!
Ngã đầu trên giường, đêm nay thật là muốn mạng nàng, nàng đánh không lại hắn, vẫn luôn bị hắn đánh đến chật vật.


.

Toàn thân nơi nào cũng đau, hiện tại sực lực nhấc ngón tay thôi mà nàng cũng không có.

.

Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.

.

;
Giữa trưa
Không thấy nàng, Bùi Tịch đi một vòng sân cũng không thấy bóng dáng của nàng;
Cả sân quay về lại giống như lúc đầu, tràn đầy yên tĩnh.

.

"Nè! Dậy, dậy ngay cho bổn miêu!"
Thật là ngủ giống như heo!
"Linh thạch của ai rớt vậy!"
Tô Mộng Mộng lập tức ngồi dậy, "Của ta! Cảm ơn, trả lại cho ta!"
Lời editor: Xin lỗi mọi người thời gian qua có chút bận rộn không đăng chương được.

Giờ tui trở lại rồi nè.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui