Tô Tử Ngưng hít một hơi, thấp giọng nói: "Ta. . . Ta giúp nàng đổi."
Tần Mặc Hàm con mắt hơi rủ xuống, đơn giản ừ một tiếng.
Tô Tử Ngưng chậm rãi vươn tay đến, tìm được đai lưng của nàng, nhẹ nhàng mở ra nút thắt, không biết là do tư thế của nàng đang nghiêng người cẩn thận đỡ Tần Mặc Hàm, hay bởi vì quá khẩn trương, nàng giải hồi lâu mới miễn cưỡng xem như tháo xuống được đai lưng. Mím mím miệng, nàng có chút che giấu nói: "Ta. . . Không quá quen thuộc nút thắt thế này."
Tần Mặc Hàm nheo mắt nhìn nàng đỏ ngầu vành tai, cũng không vạch trần nàng, ngược lại bình tĩnh đáp: "Ừm, ta nút thắt đánh cho khá là phức tạp, lần đầu giải tự nhiên chậm một chút, nhiều giải mấy lần là tốt rồi."
Tô Tử Ngưng nghe được động tác trong tay càng thêm khẩn trương, lỡ đà đem vạt áo nàng kéo thẳng xuống lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng. Trung y bên trong cũng bị xả loạn, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo hiện ra, hai khỏa tròn trịa căng đầy mê người như ẩn như hiện sau làn áo yếm. Tô Tử Ngưng nhìn đến có chút ngất, trực tiếp đem vạt áo phủ trở lại, liên tục nói: "Ta. . . Xin lỗi."
Tần Mặc Hàm: ". . ."
Vừa có chút buồn cười vừa không biết làm sao, Tần Mặc Hàm nhẹ giọng nói: "Không phải nàng giúp ta thay quần áo sao, thế nào vừa cởi ra đã mặc vào lại? Nàng đây... là thẹn thùng?"
"Không. . . Không có." Tô Tử Ngưng cũng là âm thầm chửi bản thân ngu ngốc, không phải chỉ là thay quần áo thôi sao, Tần Mặc Hàm không biểu hiện gì, mình liền căng thẳng thành bộ dáng này? Nhưng là nàng vừa mới phát hiện tâm tư của chính mình, liền muốn thay người yêu cởi quần áo, cho dù nàng đã sống qua tám trăm năm . . . Cũng không bình tĩnh được.
Nàng đời trước đối với Văn Nhân Thu động tâm tư, thế nhưng lúc đó Văn Nhân Thu làm người lạnh lùng, vô cùng lý trí, nàng lại có chút tự ti mặc cảm, hai người thậm chí cũng còn chưa từng nắm tay, cơ bản không quá nhiều hành vi thân mật. Tuy rằng cũng có ôn nhu, thế nhưng chưa từng có cảm giác rung động ngọt ngào như bây giờ. Ở bên Tần Mặc Hàm một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng cảm giác mà nàng ấy mang đến cho nàng, so với rất nhiều năm quen biết Văn Nhân Thu, đều sâu đậm hơn rất nhiều.
Sống qua tám trăm năm, nàng cũng không ngờ rằng mình sẽ thích nữ nhân, nhưng mà rốt cuộc Tầm Mặc Hàm đã khiến cho nàng cảm động, bị nàng ấy mê hoặc, liền ngay cả thân thể của nàng ấy cũng khiến cho nàng nhịn không được muốn chạm vào. Đã cùng nàng ấy trải qua sinh tử, nếm đủ đắng cay ngọt bùi, tư vị này, trước cùng Văn NhânThu là chưa từng có.
Thấy nàng động tác có chút đình trệ, Tần Mặc Hàm vì an ủi nàng, nhạt tiếng nói: "Nàng không cần sốt sắng, nàng và ta đều là nữ tử, không cần để ý."
Thế nhưng câu nói này rơi vào trong tai Tô Tử Ngưng, để trái tim nóng hổi của nàng nhất thời rơi vào trong nước lạnh. Nóng lạnh đan xen như ép chặt lòng của nàng. Nàng buông xuống con mắt, cười khổ một tiếng, đều là nữ tử sao, xem ra lúc trước Tần Mặc Hàm câu nói kia, là cố ý trêu đùa nàng, nàng ấy đối tốt với mình chỉ là do hữu duyên mà thôi, cũng không phải xuất phát từ việc yêu thích nàng.
Lắc lắc đầu, đè xuống trong lòng chua xót, nàng lặng lẽ đem mấy tầng y phục của Tần Mặc Hàm cởi ra, cuối cùng là áo yếm, nhưng khi toàn bộ thân thể trắng nõn xinh đẹp của nàng ấy xuất hiện ở trước mắt, Tô Tử Ngưng vẫn là không cách nào ức chế nhịp hô hấp của mình. Nàng ấy mềm mại nằm nghiêng ở trong lòng của nàng, da thịt trắng nõn non mịn như tơ lụa thượng đẳng, để Tô Tử Ngưng cũng không nỡ dùng sức, chỉ lo nhu hỏng rồi. Thân thể nàng ấy có chút gầy gò, khung xương cùng đường nét vô cùng đẹp mắt, bởi vì cúi đầu, phía sau xương sống như hồ điệp mê hoặc lòng người. Hương thơm nhàn nhạt ấm áp quen thuộc lan tỏa vào chóp mũi, thập phần dễ chịu, cho dù thay đổi cái thân thể, vẫn là hương vị giống nhau.
Nguyên bản lòng một mảnh lạnh băng, giờ khắc này càng ngày càng nóng bỏng, Tô Tử Ngưng con mắt lại không nhịn được dính ở trên người nàng ấy, thế nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức đê hèn. Trong lúc Tần Mặc Hàm không chút phòng bị, nàng lại khinh nhờn nàng ấy như vậy, thật là không tốt. Nàng miễn cưỡng dời đi tầm mắt, cầm lên bộ y phục sạch sẽ, cẩn thận mặc vào cho nàng ấy, chỉ là nhìn lướt một chút xem thân thể nàng ấy có bị thương không. Giờ khắc này tư thế của nàng có chút khó chịu, con mắt cũng không dám xem đến nữa, bởi vậy ngón tay khó tránh khỏi sẽ đụng phải da thịt của Tần Mặc Hàm, làn da bại lộ ở trong không khí, trắng mịn man mát, như ngọc trắng cực phẩm tinh khiết, câu để nàng một trái tim ngổn ngang không thể tả. Cuối cùng rốt cục đem vạt áo người trong lòng cài tốt, Tô Tử Ngưng lau một chút mồ hôi trán, mới vòng tay ôm nàng ấy nhích lên, giúp nàng ấy buộc chặt đai lưng.
Tần Mặc Hàm rủ mắt nhìn nàng bận bịu, sắc mặt có chút ửng hồng, nhìn qua mạc danh khả ái, trong đôi mắt thanh lãnh tràn đầy một mảnh nhu hòa: "Được rồi, nàng cũng thay y phục đi."
Tô Tử Ngưng dìu nàng nằm xuống, chậm rì rì rụt tay lại, xoay lưng cấp tốc cởi ra y phục. Tần Mặc Hàm chậm rãi nghiêng đầu, nhìn xem bờ vai quang lỏa tinh tế của người kia, rồi đến vòng eo thon thả mềm mại, giờ khắc này nàng ấy hơi uốn cong lưng như một cây cung, rất xinh đẹp, chỉ là nơi kia quấn mấy vòng vải trắng, mơ hồ có chút vết máu màu đỏ nhạt, để nàng nhíu nhíu mày.
Thấy nàng ấy đã chỉnh lý thỏa đáng, Tần Mặc Hàm cấp tốc quay đầu làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng là nàng đã quên, bây giờ nàng đã không còn linh lực, Tô Tử Ngưng làm sao sẽ không phát hiện ra ánh mắt của nàng.
Tô Tử Ngưng trong mắt có chút vui vẻ, đồng thời lại có chút không được tự nhiên, nàng nhớ lại trước đây nàng thay quần áo, người hồn của Tần Mặc Hàm cũng quyết tâm nhìn trộm cho bằng được. Khẽ lắc đầu, đè xuống tia nhớ nhung trong lòng, Tô Tử Ngưng đến gần ôn hòa nói: "Nàng hồi lâu không uống nước cũng chưa ăn gì, ta cũng hơi đói bụng. Nàng trước tiên nghỉ ngơi tốt ở nơi này, ta ra ngoài tìm chút nước cùng thức ăn. Ta đã bày trận ở cửa động, cũng sẽ không đi quá xa, nàng đừng lo lắng, được không?" Người tu tiên không còn linh lực, thường thường sẽ cảm thấy rất không an toàn, sợ Tần Mặc Hàm bất an, Tô Tử Ngưng tỉ mỉ dặn dò.
Tần Mặc Hàm gật gật đầu: "Ừm, không cần lo lắng cho ta, tuy nhiên đảo này tình huống còn không rõ, nàng nhất định phải cẩn thận, pháp khí chuẩn bị tốt, chú ý an toàn."
Biết nàng chỉ chính là Càn Khôn Phiến, Tô Tử Ngưng trong lòng ấm áp, đáp một tiếng xoay người rời đi, quả nhiên không phải ai cũng lòng tham không đáy, đời trước nàng vận may không tốt gặp phải toàn người xấu. Nhưng là Tần Mặc Hàm, cho dù bây giờ nàng ấy không còn ký ức, lần thứ hai nhìn thấy Tiên khí của nàng, nàng ấy cũng không một chút nào động tâm tư.
Tần Mặc Hàm xác thực vô cùng mệt mỏi, cho dù tình trạng cơ thể tốt hơn so với dự liệu của nàng, nhưng giờ khắc này cả người không còn chút sức lực nào, đầu cũng có chút nặng nề, vừa nằm xuống liền muốn ngủ. Chỉ là trong lòng nhớ Tô Tử Ngưng, nàng miễn cưỡng chịu đựng hồi lâu, mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi vào, bên tai ngờ ngợ tiếng Tô Tử Ngưng gọi nàng, nàng mới yên tâm nhắm mắt lại tùy ý bản thân chìm vào mộng đẹp.
Lần này nàng ngủ khá lâu, mãi đến khi ánh tà dương cuối cùng bị bóng đêm triệt để nuốt chửng, nàng vẫn chưa tỉnh lại. Trên đảo rất yên tĩnh, trừ thỉnh thoảng vang lên chút âm thanh chim nhỏ vỗ cánh về tổ ấm, cũng không còn động tĩnh gì khác.
Trong động xuất hiện một đống lửa nhỏ ấm áp, Tô Tử Ngưng ngồi ở một bên, tỉ mỉ xoay trở nướng con gà rừng trên giá, bên cạnh trải ra một tấm vải, phía trên có bốn, năm cái trái cây xanh đỏ.
Từ đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ "lốp bốp" nhẹ nhàng, Tô Tử Ngưng liếc mắt nhìn người đang say ngủ, trên người nàng ấy đã được đắp lên một cái trường sam mỏng, còn có người hồn bé tí ngoan ngoãn dựa bên người nàng ấy, ánh mắt nhu hòa mà lưu luyến.
Người hồn khoảng thời gian này vẫn bị nàng giấu ở bên trong đèn, giờ khắc này xác định an toàn, Tô Tử Ngưng mới dám thả nàng ấy đi ra.
Người hồn cũng phát hiện Tần Mặc Hàm bị trọng thương, trong lúc Tần Mặc Hàm mê man thì nàng ấy hoảng loạn vòng quanh Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng phải an ủi nửa ngày nàng ấy mới yên tâm, giờ khắc này ngoan ngoãn ngồi bên Tần Mặc Hàm, thỉnh thoảng nhìn Tần Mặc Hàm, lại quay đầu xem Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng đối với người hồn cười cười, sờ sờ đầu của nàng ấy, nàng ấy vẫn đang không chớp mắt chăm chú nhìn Tần Mặc Hàm. Người hồn cũng không nháo nguyên chủ, chỉ là nghiêng đầu để Tô Tử Ngưng sờ sờ.
Tần Mặc Hàm đã ngủ hơn nửa ngày, Tô Tử Ngưng tìm nước trở về, gọi nàng ấy nhưng nàng ấy vẫn không nhúc nhích, suýt chút nữa đem nàng hù chết. Cũng còn tốt, chỉ là ngủ, mạch tượng cũng rất vững vàng, nếu không nàng hiện tại làm sao có thể bình tĩnh ngồi đây. Tuy nói giờ khắc này nàng cảm thấy rất đau lòng, nhưng là như vậy yên tĩnh ngắm nàng ấy ngủ, đã là niềm vui sướng mà hai mươi năm qua Tô Tử Ngưng không thể nào có được.
Giữa lúc Tô Tử Ngưng nhìn đến xuất thần, thì người đang điềm tĩnh ngủ say nhẹ nhàng mở ra đôi mắt, trầm giọng nói: "Nướng khét rồi." Người hồn nghe được động tĩnh, thoắt một cái nhảy lên người nàng, vui mừng xoay chuyển. Tần Mặc Hàm duỗi tay tới, nghĩ xoa xoa đầu của nàng ấy, động tác nhưng có chút chậm chạp, người hồn vội vàng đi qua chủ động cọ cọ, trêu đến Tần Mặc Hàm đâm đâm khuôn mặt của nàng, chỉ là ngón tay nhưng là đứng yên một chỗ, để vật nhỏ một trận kháng nghị.
Tô Tử Ngưng cũng là cả kinh, tỉnh táo lại thì cũng không lo được đỏ mặt, vội vàng đem thịt nướng trong tay rút trở về. Nàng nhìn kỹ một chút, lấy tay gẩy gẩy vài cái, nhưng thịt nướng nóng hổi khiến nàng xuýt xoa rụt tay về. May mà chỉ khét một tí. Tô Tử Ngưng lấy dao nhỏ đâm vào, phát hiện đã chín, nàng liền đem giá nướng dời lại đây, lại đỡ Tần Mặc Hàm ngồi dậy, thuận tay đem người hồn đặt vào trong lồng ngực.
Tần Mặc Hàm nhìn động tác của nàng, ánh mắt lóe lên, nhưng không có biểu hiện gì.
"Nàng tỉnh rồi? Ngủ lâu như vậy tất nhiên rất đói bụng, vừa vặn gà rừng đã chín, nàng ăn một ít nha."
Tần Mặc Hàm cảm giác sau khi ngủ một giấc thì thân thể hồi phục rất tốt, mặc dù vẫn chưa có bao nhiêu khí lực, nhưng chí ít không cần hoàn toàn dựa vào người Tô Tử Ngưng. Nàng thấp giọng ho khan vài tiếng, nhìn một chút bên ngoài: "Ta ngủ lâu như vậy?"
"Ừ, nàng đã ngủ qua bốn canh giờ, hiện tại tốt hơn một chút rồi sao?" Tô Tử Ngưng một bên hỏi dò để nàng ấy dựa vào người mình, một bên khác nhanh chóng lau sạch tay, xé ra khối thịt nướng đưa tới bên miệng của Tần Mặc Hàm, ra hiệu nàng ăn. Chỉ là người hồn vẫn đang chuyển động quanh hai nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trên tay Tô Tử Ngưng, để nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Tần Mặc Hàm xác thực đói bụng, hé miệng vô cùng nhãn nhặn mà ăn thịt nướng, hơi dừng một chút, sau đó chầm chậm nuốt xuống.
Tô Tử Ngưng tự nhiên không bỏ qua biểu hiện của nàng, ngượng ngùng nói: "Ta... ta nướng không tốt, hơn nữa cũng không có gia vị tẩm ướp, xác thực hơi khó ăn, nàng ăn tạm là được rồi."
Tần Mặc Hàm không nói gì, chỉ là khẽ nheo mắt nở nụ cười: "Nàng nướng rất tốt, thịt vừa chín tới rất ngon, chỉ là không có muối nên vị có hơi nhạt thôi."
Tô Tử Ngưng khẽ nhếch miệng, trong mắt có chút kinh ngạc, làm Tần Mặc Hàm cảm thấy kỳ quái: "Nàng làm sao là vẻ mặt này?"
"Nàng...nàng vừa nãy nở nụ cười?" Theo lý thuyết, một người mất đi người hồn cũng sẽ hoàn toàn mất đi cảm xúc, cho dù trong lòng có chút gợn sóng, nhưng vẻ mặt cũng không thể nào hiện ra vui sướng đau buồn, vậy mà Tần Mặc Hàm thật sự nở nụ cười!
Tần Mặc Hàm cũng ngẩn người, lập tức nghĩ đến cái gì, nhìn thoáng qua người hồn trong ngực, bình tĩnh nói: "Ừm, có thể vì người hồn vẫn ở trên người ta, tuy nói chưa dung hợp nhưng cũng có ảnh hưởng."
Tô Tử Ngưng suy nghĩ một chút, tựa hồ cảm thấy có đạo lý, không nói cái gì nữa, từ tốn đút cho nàng mấy khối thịt, có chút lo lắng nói: "Hiện tại chúng ta không biết lạc ở nơi nào, nàng bị thương thành như vậy, ta lại không có nhiều năng lực, tiếp theo nên làm gì?"
Tần Mặc Hàm chậm rì rì ăn, nghe nàng nói như vậy, nhíu mày: "Có thể đem ta từ giữa lòng biển vô tận dẫn tới đảo này, đây là không năng lực?" Tiếng nói của nàng vẫn trầm tĩnh đạm nhạt, nhưng lại khiến cho Tô Tử Ngưng cảm nhận được một loại an ủi lạ thường.
Dứt lời, nàng ấy lại nhẹ giọng nói: "Chúng ta mất tích, Tần Phóng cùng Tần Hạ khẳng định rất gấp, nói vậy bọn họ chính là đang tìm chúng ta. Hơn nữa nội thương của ta cũng đang khôi phục, rất nhanh chúng ta liền có thể tìm được cách trở lại." Lần này không phải ảo giác, nàng ấy thật sự đang an ủi nàng.
Tô Tử Ngưng gật đầu, nghĩ đến nghi vấn trong lòng, thăm dò hỏi nàng: "Mặc Hàm, nàng có thể nói cho ta, nàng rốt cuộc làm sao trở thành người nhà họ Tần? Nàng trước đây cũng chưa từng nhắc qua."
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nhìn nàng ấy, bỏ qua chi tiết nàng vốn là Tần gia thiếu chủ, cùng bí ẩn sức mạnh luân hồi, những chuyện khác đều kiên nhẫn kể hết cho Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng sau khi nghe xong kinh ngạc không thôi, dĩ nhiên là nguyên nhân này? Nhưng vì sao đời trước khi nàng trực tiếp giết Lâm Khinh Trần, cũng không có Tần Mặc Hàm tồn tại? Liền ngay cả sống tám trăm năm, cũng chưa từng nghe qua ở Tần gia có người tên Tần Mặc Hàm. Bất quá Tần gia xưa nay bí ẩn, hơn nữa nàng trọng sinh lại, lẽ nào chuyện này làm thay đổi quỹ đạo nhân sinh của Tần Mặc Hàm?
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng có chút sốt sắng nói: "Vậy nàng bây giờ thế nào? Tránh thoát thiên phạt suốt hai mươi mấy năm, nàng hiện tại sẽ không sao chứ?"
Tần Mặc Hàm không có trả lời ngay, màu mực trong con ngươi lộ ra cỗ ôn hòa, liên tục nhìn chằm chằm vào Tô Tử Ngưng, đến khi nàng ấy có chút bối rối, mới mở miệng nói: "Ừ, ta không phải đang khỏe mạnh sao?"
Tô Tử Ngưng thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục nói nữa, chuyên tâm đút cho nàng ăn, còn thỉnh thoảng cho nàng uống ngụm nước, để tránh thịt quá khô khó mà nuốt nhiều được. Tần Mặc Hàm ăn đã lửng dạ, tuy nói thịt mùi vị hơi nhạt, thế nhưng do Tô Tử Ngưng làm cho nàng, huống hồ đói bụng, cái gì cũng đều tốt đẹp.
Nuốt xuống một ngụm cuối cùng, nàng ngăn không để Tô Tử Ngưng đút tiếp, nhẹ giọng nói: "Nàng thế nào chỉ đút cho ta, nàng không đói bụng sao?"
Tô Tử Ngưng cười cười: "Ta đã ăn qua, ban ngày nàng không tỉnh, ta trước tiên ăn một chút, đây là ta để lại cho nàng."
Tần Mặc Hàm không lên tiếng, nàng dĩ nhiên không tin. Buổi sáng nàng vẫn chập chờn không ngủ chờ Tô Tử Ngưng, biết nàng ấy đi ra ngoài thời gian rất ngắn, làm sao có thể tìm được nhiều đồ vật như vậy. Sau đó nàng rơi vào giấc ngủ say, Tô Tử Ngưng tất nhiên sẽ không để nàng một mình trong động mà đi tìm thức ăn lần nữa. Huống hồ con gà rừng này cũng không lớn, còn có chút gầy, căn bản không bao nhiêu thịt.
Nàng cũng không trực tiếp nói thẳng, chỉ là khi Tô Tử Ngưng tiếp tục đút cho nàng, thì nàng nghiêng đầu đi: "Ăn nhiều có chút ngán, ta muốn ăn trái cây."
Tô Tử Ngưng không nói gì, thả thịt xuống ở một bên, lau tốt cái trái cây rồi đưa qua cho nàng:"Trên đảo này linh khí mỏng manh, cái này cũng chỉ là trái cây dại, mùi vị không được tốt, có chút chua."
Tần Mặc Hàm đạm nhạt nói: "Không có chuyện gì, chua càng có thể giải chán." Nói xong, nàng liền đón lấy trái cây trên tay Tô Tử Ngưng, cắn một cái.
"Như thế nào, chua sao?" Tô Tử Ngưng theo thói quen thông thường, đều cảm thấy trái cây này chua, nhưng giờ khắc này nhìn xem Tần Mặc Hàm mặt không chút thay đổi ăn mấy ngụm, dáng dấp cũng bất động không nói một lời, liền hỏi.
Tần Mặc Hàm đầu lưỡi có chút co rúm, gò má cứng ngắc, trong mắt một luồng lệ khí bị nàng áp chế lại, một lát sau chậm rãi động dưới miệng, cấp tốc đem phần thịt quả nuốt vào, lắc đầu đạm nhiên nói: "Cũng không tệ lắm." Chua đến răng đều tê buốt.
Người hồn bị bỏ quên nãy giờ, hiện tại nhìn thấy Tần Mặc Hàm như vậy, liền từ trong lồng ngực nàng chui ra, làm bộ làm tịch cắn lấy trái cây, đương nhiên, hồn thể không ăn được đồ vật, nhưng là hư hư cắn một cái, nàng lập tức nhíu mày khóe miệng co rúm, vẻ mặt làm như bị chua đến ê răng rồi.
Tần Mặc Hàm: ". . ."
Thừa dịp Tô Tử Ngưng không nhìn thấy vẻ mặt người hồn, Tần Mặc Hàm cấp tốc đem người hồn che trong tay, đem giấu ở một bên.
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Mặc Hàm: Vì sao người hồn của ta lại như vậy, thật là hủy đi hình tượng của ta, quá mất mặt.
Người hồn: Người hồn cũng mất rồi, còn sợ mất mặt?
Tác giả quân: Các ngươi cũng vậy, để Tô Tử Ngưng giải khai nút thắt nhiều thêm mấy lần, nàng ấy tự nhiên sẽ thành thạo thôi, Tần cô nương, ngươi là không sợ bị ép tới không ngóc đầu lên được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...