Xuyên Qua Thật Đặc Biệt: Sủng Tỳ Đùa Giỡn Vương Gia
Viêm Dạ cười lạnh, trứng mắt nhìn gương mặt thống khổ trước mặt, thấy nàng chột dạ lại có phần sợ hãi nhìn mình, trong lòng ngờ vực không dám xác định suy đoán của mình.
Là nàng ta, nữ nhân đáng chết mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay!
Không có lẽ hắn lại không thể tìm ra nàng ta, nếu không phải nhận ra giọng nói kia, chính hắn cũng không thể nhận ra nữ nhân xấu xí trước mặt chính là người hắn muốn tìm.
“Tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho ta” Viêm Dạ bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, khiến cho ba người ở đây đều không hiểu nổi hắn đang nói với ai.
Ách, hắn đang nói với mình sao?
Hay là mình quá đa tâm rồi, hắn vốn không nhận ra mình?
Mạc Vi Miên trong lòng thầm kêu may mắn, mới vừa nhấc chân phải lên bước ra ngoài thì cánh tay đã bị ai đó túm lấy, trên đầu chợt truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi cho là mình còn có thể thoát được sao?”
Híc híc, quả nhiên là bị nhận ra rồi.
“Vương gia?” Tô Yên Vận như còn chưa hết kinh ngạc.
“Cút!” Viêm Dạ không kiên nhẫn rống lên.
Hức hức, Vương gia đây là phòng của thiếp. Nếu thiếp đi ra ngoài thì đêm nay thiếp sẽ ngủ ở đâu đây?
Hừ, đều tại nữ nhân xấu xí kia, hại nàng đang quyến rũ vương gia lại bị nàng ta phá hỏng. Đến người mù cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đúng là tiện nghi cho con tiện nhân này.
Càng làm cho nàng cảm thấy tức giận là Vương gia không thèm để ý đến mỹ nhân như nàng mà lại cố tình chọn một tiện tỳ xấu xí như cô ta.
Vương gia từ lúc nào lại cảm thấy hứng thú với loại hoa dại ven đường này chứ?
Tô Yên Vận tâm không cam lòng không nguyện bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn âm thầm trừng mắt nhìn Mạc Vi Miên, đợi đến khi nàng ngồi vào vị trí Vương phi rồi, để xem nàng làm thế nào giáo huấn con tiện tỳ này.
“Hắc, Vương gia có phải có chuyện gì cần sai bảo nô tỳ?” Mạc Vi Miên tiếp tục giả ngu.
“Hừ!” Viêm Dạ cười lạnh, động tác tay bỗng nhiên dùng thêm lực.
“A, đau! Đau quá, buông tay, ngươi mau buông tay.” Mạc Vi Miên đau đến kêu oai oái, hu hu, người này muốn bẻ gãy tay của mình sao chứ?
“Còn tiếp tục giả bộ nữa không?” Viêm Dạ như trước hung hăng túm lấy cánh tay của Mạc Vi Miên, trầm giọng hỏi.
“Không giả bộ nữa, tôi không dám giả bộ nữa.” Mạc Vi Miên hai mắt hoe đỏ, vội cầu xin.
Viêm Dạ mặt lạnh lùng, nghe nàng nhỏ giọng nức nở, tâm tình bỗng nhiên có chút phiền phức, hắn túm lấy nàng kéo đi, sau đó ném nàng đến bên cạnh thùng nước tắm.
“mau lau rửa đi cho bổn vương.” Viêm Dạ cau mày ra lệnh.
“Gì?” Đầu óc lập tức choáng váng, cô ngây ngốc đứng nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...