Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

“Bẩm hoàng thượng, có Ôn thừa tướng cầu kiến.” Lâm cong cong nhẹ nhàng cước vào bẩm báo.

Hiên Viên Triệt dừng bút trong tay, ngẩng đầu nhìn Ôn thừa tướng đứng bên ngoài, thở dài một tiếng.

”Cho truyền.”

”Hạ thần tham kiến hoàng thượng.” Ôn thừa tướng bộ dáng gấp gáp đi vào, nhanh chóng cúi người hành lễ.

”Ôn thừa tướng không cần đa lễ, mời đứng lên.” Hiên Viên Triệt đối với Ôn Chấn là một mực dè chừng, những năm gần đây biểu hiện của ông ta cực kì lạ, hành tung cũng vô cùng bí ẩn, khiến cho hắn sinh nghi trong lòng, cũng cẩn thận đối đãi.

”Hoàng thượng, xin người ân xá cho Ôn Noãn.” Ôn Chấn một mực không chịu đứng lên, hạ giọng cầu xin cho con gái cưng của ông ta -- Ôn Noãn.

”Việc này Ôn thừa tướng cũng đã biết rõ, nàng ta bày ra âm mưu hại người gây rối loạn trong hậu cung, tội khó mà tha.” Hiên Viên Triệt giở ra khó xử, trầm giọng nói, mà bên trong giọng nói cũng không thiếu uy nghiêm, khiến người nghe khó mà kháng cự.


”Nhưng hạ thần xin hoàng thượng khai ân, Ôn Noãn là do hạ thần chiều hư từ nhỏ, cho nên tính khí có hơi phách lối, ngông cuồng tự đại, lần này cũng là do nhất thời dại dột.”

”Vậy ta xin hỏi Ôn thừa tướng, nhất thời dại dột đã khiến cho nô tài của ta thừa sống thiếu chết, nếu như không phải “nhất thời” mà ngài nói kia, có phải nô tài của ta sẽ chết không toàn thây?!”

Bỗng nhiên lại vang lên giọng nói mềm nhẹ mà sắc sảo của nàng. Nàng một thân hoàng y rực rỡ bước vào ngự thư phòng, phân nửa gương mặt bị che đi, chỉ còn lộ ra đôi phượng mâu kiên định cùng lạnh nhạt.

Ôn Chấn nhất thời cứng miệng không biết nên đối đáp với nàng thế nào, hắn quả thật bị khí thế cùng sắc sảo của nàng làm cho dọa một phen, lời đồn đúng là không sai, hoàng hậu ngốc tử lúc trước hiện tại đã không còn ngốc nữa, nhưng mà không đơn giản là hết ngốc, lời nói như đùa cợt kia không hề có ý tứ đùa cợt, mà lạnh lẽo cùng sát ý chứa đầy bên trong từng câu chữ, thật khiếp người!

”Hạ thần không có ý như thế.” Hắn đành nghiến chặt răng hạ thấp đầu, lồng ngực vì bị đả kích mà phập phồng lên xuống.

”Vậy ý tứ của ngài là gì?” Nàng chậm rãi bước về phía Hiên Viên Triệt, lạnh nhạt hỏi ngược lại, khóe môi lười biếng nâng lên.

”Hạ thần... “ Nàng thành công khiến cho Ôn Chấn hoàn toàn bại cuộc, tay nắm chặt quyền.

”Hoàng thượng phán xét anh minh, hạ thần tâm phục khẩu phục, hiện tại hạ thần thấy trong người không được khỏe, hạ thần xin phép cáo lui.”

”Được.”

Nhìn bóng dáng tức khí của Ôn Chấn rời đi, nàng không thể nhịn được cười, đợi đến lúc ông ta đã khuất dáng thì mới dám bật ra tiếng cười.

”Phốc... ha ha...”

”Có vẻ như nàng rất vui vẻ.” Hiên Viên Triệt nâng môi cười sủng ái, tay giơ lên gạt bỏ khăn che mặt của nàng.


Nàng khi cười thật xinh đẹp, thật khiến hắn si ngốc. Nàng hôm nay chính là cho hắn mở rộng tầm mắt, bản lĩnh cùng trí tuệ của nàng thật khiến người ta không thể xem thường, ngay cả Ôn Chấn cũng bị nàng làm cho tức giận bỏ về. Nàng ngày càng khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Nàng thật giống như một chú mèo con, khi được sống bình thản an nhàn thì hết mực lười biếng, nhu thuận, nhưng đến khi bị dồn vào đường cùng, nàng liền lập tức xù lông, giơ vuốt, nhe nanh sẵn sàng đáp trả lại những kẻ ép mình, khí thế không hề yếu kém chút nào.

”Ta rất là vui vẻ a, ngươi xem, bộ dạng tức giận bốc khói của hắn cực kì buồn cười.” Nàng mặc kệ hắn lây đi khăn che mặt của mình, thoải mái cười ha hả, thực khiến ánh mắt cũng hắn không thể nào rời khỏi nàng.

”Nhưng mà lão ta không phải loại người đơn giản, nàng không nên đối địch cùng lão.” Hắn đột nhiên nghiêm giọng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn khiến nàng dừng cười.

Bề ngoài đúng là đã ngừng cười nhưng trong lòng nàng lại có một loại ấm áp kì lạ, khiến nàng thực sự tươi cười rạng rỡ.

”Ngươi lo cho ta?” Nàng nhướng mày khiêu khích nhìn hắn, môi cười nhàn nhạt, vô cùng chọc lòng người.

”Nào có!” Hắn giống như bị người ta nắm lấy đuôi của mình, giật nảy lên một cái, làm bộ bình tĩnh quay mặt đi nơi khác.

Mà trong thâm tâm hắn cũng xuất hiện một câu hỏi to tướng: Hắn là đang quan tâm nàng?


”Đừng giấu ta.” Nàng đâu dễ dàng buông tha cho hắn, lập tức nhảy xuống ghế, đưa mặt đối diện hắn nháy mắt cười nghịch ngợm.

”Giấu gì chứ, nàng đừng có mà suy diễn?” Hắn trợn mắt nhìn gương mặt nàng gần sát với mình, má tuấn mỹ lập tức phiếm hồng, sau đó lại xoay mặt về vị trí cũ.

”Nè, ta nói đúng rồi phải không?”

”Nè...”

Hắn biết mình không thể nào trốn khỏi nàng, nhất định nàng sẽ nằng nặc bắt hắn phải trả lời thật lòng, cho nên hắn liền lập tức chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Nàng phồng má, bĩu môi, hừ một tiếng cũng nhanh chân vén váy chạy theo hắn.

”Đợi ta...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui