Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Editor: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Tiêu Lê Hoa không nghe thấy tiểu nha hoàn kia đáp lại như thế nào, chỉ theo nha hoàn dẫn đường đi về phía trước, đến trước một cái đình, Tạ Hữu Thuận bị yêu cầu dừng lại, còn Tiêu Lê Hoa thì đi vào đình.

Tiêu Tử Y ngồi ở trong đình, cười cười với Tiêu Lê Hoa rồi nói: “Tạ Tứ nương tử đi đường vất vả rồi, đặt giỏ kia xuống rồi ngồi nghỉ một lát đi.”

Tiêu Lê Hoa đặt giỏ xuống bên chân mình, ngồi vào một cái ghế bên cạnh, cũng không nhiều lời, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây của mình.

“Đa tạ Tiêu tiểu thư, trong giỏ này là một ít đồ vật mà ta mang đến, Tiêu tiểu thư cũng nên xem qua một chút. Thứ ta mang đến là trứng gà chưa nấu qua, phải làm phiền ngài để cho người nấu một chút thì mới ăn được. Ở chỗ này của ta là một vị khác, trong sọt của tướng công ta ở bên ngoài là một vị khác.”

Tiêu Tử Y rất có hứng thú mà nhìn trứng gà bên trong cái bình, lại để cho người lấy giỏ ở chỗ Tạ Hữu Thuận đến nhìn nhìn, phát hiện không quá khác trứng gà bình thường bao nhiêu. Nàng lại bảo nha hoàn mang để xuống rồi phân phó người luộc trứng gà lên. Sau đó thì lại nói chuyện với Tiêu Lê Hoa. Nàng rất sẵn lòng nói chuyện với Tiêu Lê Hoa, không bày ra vẻ kiêu ngạo.

Ngay lúc đó thì có nha hoàn đến nói chuyện của Hoa Hằng cho Tiêu Tử Y, Tiêu Tử Y nhìn nhìn ra bên ngoài thì thấy Hoa Hằng đứng cách đó không xa.

Tiêu Lê Hoa nhìn ánh mắt của Tiêu Tử Y là biết rõ nàng có tình ý với Hoa Hằng, nghĩ thầm biểu muội Tô Nguyên Xuân của Cao gia còn lo lắng Tiêu Tử Y gả vào Cao gia, xem tình hình này là lo lắng suông rồi. Chuyện này đối với mình ngược lại là tin tức tốt, dù sao thì nguyên chủ cũng bị Cao gia đuổi ra khỏi nhà, Tiêu Tử Y mà gả vào Cao gia, vậy thì quá ngại ngùng rồi.

Tiêu Tử Y nói: “Tạ Tứ nương tử, thật ra ta có hứng thú với thứ mà ngươi gọi là trứng gà muối này, cũng không phải là bản thân ta muốn làm buôn bán, mà là muốn để cho người khác đi làm. Chính là người ở bên ngoài kia, không bằng mời hắn tới đây cùng nếm thử có được không?”


Tiêu Lê Hoa gật đầu, nàng tất nhiên không có ý kiến.

Hoa Hằng cũng đã tới, nên Tạ Hữu Thuận cũng được mời vào.

Hoa Hằng nghe Tiêu Tử Y nói về chuyện trứng gà muối, ngược lại cũng có chút hứng thú.

Thời gian luộc trứng gà rất ngắn, trong chốc lát nha hoàn đã đem trứng gà lên, Tiêu Tử Y và Hoa Hằng đợi nha hoàn lột vỏ trứng gà ra đưa cho bọn họ, hai người phân ra nếm thử trứng gà muối và trứng trà dùng các gia vị như hoa tiêu và đại hồi để ngâm chế, đôi mắt đều sáng lên một chút, cảm thấy ăn ngon vô cùng.

Hoa Hằng đã biết rõ đây là công thức mà Tiêu Lê Hoa có được từ chỗ người khác, hắn nhìn qua Tiêu Lê Hoa, sau đó nói với Tạ Hữu Thuận: “Các ngươi định bán công thức này bao nhiêu bạc?”

Tạ Hữu Thuận nói ra một cái giá mà phu thê bọn họ đã thương lượng tốt khi chờ đợi, giá thấp nhất cũng phải là một trăm lượng, vì phòng ngừa đối phương mặc cả, nên mở miệng nói hai trăm lượng.

“Hai trăm lượng? Các ngươi thật có gan dám chào giá, thật ra loại trứng gà muối này cũng dễ dàng học được đúng không? Cho dù ta không mua công thức của các ngươi thì sau khi lần nếm thử này cũng có thể chậm rãi suy nghĩ ra cách làm như thế nào.” Hoa Hằng nói, hắn nghĩ trứng gà muối này xác thật mới lạ, nhưng cũng không quá khó để học được.

Tạ Hữu Thuận nói: “Công tử nói rất đúng, nếu như vậy thì lần này chịu thiệt thòi, lần sau tuyệt đối sẽ không còn cơ hội nữa. Chúng ta tin tưởng Tiêu tiểu thư, hơn nữa trứng gà muối này làm thì dễ dàng, nhưng muốn làm nó cho ngon lại khó, tựa như hai nhà tửu lâu lớn trên thị trấn là Vị Hương Lâu và Vân Lại Lâu, thức ăn của hai tửu lâu đó đều ngon, nhưng khách nhân lại đến Vân Lai Lâu nhiều hơn, bởi vì thức ăn của Vân Lai Lâu làm ngon hơn. Trứng gà muối này cũng là đạo lý đó.”

Tất cả những lời này đều là Tiêu Lê Hoa nói với hắn, làm trứng gà muối thì dễ, nhưng muốn làm ngon xác thực là khó, Tiêu Lê Hoa vừa vặn có thể làm ra trứng gà muối ngon nhất, nàng không sợ người khác học được, chuyện này cũng giống như học viết chữ, biết viết chữ và viết chữ đẹp là hai chuyện khác nhau. Chỉ có tốt nhất mới là đáng tiền nhất.


Tiêu Tử Y và Hoa Hằng nghe xong đều nghĩ rằng đôi phu thê này cũng thật có đầu óc, Tiêu Tử Y liếc nhìn Hoa Hằng rồi nói: “Bọn họ đều là người phúc hậu, chàng cũng cho họ cái giá phúc hậu đi.”

Tiêu Lê Hoa nói: “Hôm nay phu thê chúng ta cũng giúp các ngươi rồi, coi như là Hoa công tử cho chút thù lao đi.”

Tiêu Tử Y nghe xong liền hỏi chuyện gì xảy ra, nghe được Tiêu Lê Hoa nói chuyện phát sinh trên đường, càng khiến cho Hoa Hằng không được cò kè mặc cả nữa.

Hoa Hằng nói vậy: “Vậy thì hai trăm lượng. Tạ Tứ nương tử, không biết ngươi có còn công thức món ăn khác hay không? Nếu như có, cũng bán cho ta luôn đi. Thực không dám giấu giếm, Vị Hương Lâu kia là ta mở đó.”

Tiêu Lê Hoa nghe xong lời này quả thật gặp đúng người rồi, nếu như không gặp được Tiêu Tử Y thì nàng cũng có ý định đi tửu lâu thử xem, lựa chọn đầu tiên là Vị Hương Lâu, cũng không có ý định đi Vân Lai Lâu, bởi vì Vân Lai Lâu là do Cao gia mở, cho dù Tiêu Lê Hoa trước kia bị đuổi khỏi Cao gia cũng không phải là do nàng ta sai, thì nàng cũng không muốn dính dáng với Cao gia.

“Đợi ta suy nghĩ ra rồi nhất định sẽ bán cho Vị Hương Lâu.” Tiêu Lê Hoa không biết thời không này có món ăn gì, cho nên nàng sẽ không đi khoe khoang khoác lác, nghĩ thầm sau này đi tửu lâu ăn một bữa xem tình hình rồi nói sau, chẳng qua bây giờ thoáng cái đã lợi nhuận được hai trăm lượng, đã có thể an tâm một thời gian ngắn, có đôi khi tài phú đến quá mãnh liệt cũng không tốt.

Hoa Hằng trực tiếp đưa ngân phiếu hai trăm lượng, Tiêu Lê Hoa đã lấy giấy bút viết công thức, nàng viết vô cùng kỹ càng, chẳng qua là chữ hơi khó coi, nhưng không có ai chê cười nàng, dù sao thì nàng chỉ là một nữ tử nông thôn, biết viết chữ đã hiếm thấy rồi. Tiêu Tử Y thuận miệng hỏi Tiêu Lê Hoa đây là ai dạy nàng, Tiêu Lê Hoa lại đem chuyện này đổ lên đầu lão bà bà kia.

Bạc đến tay, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa liền đứng dậy cáo từ.


Nhìn xem bóng lưng của phu thê bọn họ biến mất theo nha hoàn. Hoa Hằng hỏi Tiêu Tử Y làm sao lại quen biết hai người này, Tiêu Tử Y mới kể chuyện với hắn. Sau đó bắt đầu đi một vòng trước mặt Hoa Hằng. Hoa Hằng nhìn thấy Tiêu Tử Y quả nhiên đã cao gầy hơn trước rất nhiều, váy của nữ nhân vẫn luôn rủ xuống, nên căn bản là không nhìn ra được đế giày cao.

“Chàng nói xem nếu như làm loại giày này ra rồi đem bán, có phải là cũng có thể phát tài không? Đương nhiên trước đó phải lấy nó tặng cho một vài người cần thiết, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt.” Sau khi Tiêu Tử Y ngồi xuống thì nói với Hoa Hằng, nàng không chiếm lấy bí mật của loại giày này, mà cho rằng cần phát huy thêm tác dụng của nó ở nhiều chỗ, nhất là có khả năng giúp đỡ được Hoa Hằng càng tốt.

Hoa Hằng gật đầu, nhìn Tiêu Tử Y rồi nói: “Cảm ơn nàng đã luôn suy nghĩ cho ta.”

Người khác không biết được thực ra Hoa Hằng và Tiêu Tử Y đã sớm có hôn ước, ngay cả Triệu Lâm Đình cũng không biết, còn từng trêu ghẹo Hoa Hằng, mối hôn nhân này Hoa Hằng mới biết được thời gian gần đây thôi, hắn rất hài lòng với Tiêu Tử Y, đây là một nữ tử thông minh nội liễm, đúng là một phu nhân mà hắn cần có nhất. Phụ thân lại bảo hắn đến nơi này, chính là biết khi có sự giúp đỡ của nhạc gia thì hắn sẽ dễ dàng phát triển việc buôn bán của mình, khi đó hắn mới thoát khỏi sự tính toán của nữ nhân đáng giận trong nhà kia được.

Hoa Hằng nghĩ Tiêu Lê Hoa đưa đến loại giày này cùng với công thức trứng gà muối, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này thật thông minh, không biết có còn công thức khác hay không, nếu có, cứ bán hết cho hắn đi, đây đúng là một trợ lực lớn đối với hắn. Hoa Hằng lại nói cách nghĩ của mình với Tiêu Tử Y, còn nhờ nàng phải chú ý đến phu thê kia nhiều hơn. Chính là không muốn để cho sau này Tiêu Tử Y có chỗ nào không thích Tiêu Lê Hoa. Hơn nữa hắn còn thuận tiện nói ra chuyện năm đó Cao gia hãm hại hắn.

Ước chừng là vào bảy năm trước, khi đó Hoa Hằng mới mười bốn tuổi, đi đến Cao gia làm khách, kết quả là thiếu chút nữa thì trúng kế của bọn họ, lúc ấy Cao gia muốn Tiêu Lê Hoa xuất hiện ở trong phòng của hắn, giả mạo hiện trường hắn câu dẫn nha hoàn của Cao gia. Chẳng qua là bị hắn phát hiện ra, nên biến thành Tiêu Lê Hoa câu dẫn Cao thiếu gia.

“Không ngờ Cao gia còn làm ra chuyện như vậy, thật sự là khinh người quá đáng!”

Tiêu Tử Y nghe xong thì nhướn mày, Hoa Hằng là vị hôn phu của nàng, có thể để cho người khác tính toán như thế sao? Nghĩ đến chuyện Cao gia còn muốn để nàng gả qua đó, trong nội tâm nàng càng phiền chán. Thầm nghĩ nhờ có chuyện phụ thân đính hôn cho nàng, nếu không nàng tiến vào nơi âm hiểm như Cao gia thật sự là giống rơi vào hang sói.

Hoa Hàng lạnh lùng cười nói: “Cao gia là nhà mẹ đẻ của nữ nhân kia, làm như vậy cũng hợp tình hợp lý.”

Tiêu Tử Y an ủi hắn: “Những năm nay thật sự khổ cho chàng, cũng may bá phụ coi như có lòng.”

Hoa Hằng gật đầu, phụ thân đối với hắn cũng không tệ lắm, chỉ tiếc là bản thân người cũng có gánh nặng, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình tự cố gắng, tranh thủ sớm ngày có thể áp chế được nhà mẹ đẻ của nữ nhân kia ở phương diện tài lực.


Tiêu Tử Y không muốn nói mấy chuyện không vui này với Hoa Hằng, chuyển đề tài rồi nói: “Thực không nhìn ra Tạ tứ nương tử này hóa ra lại là người như vậy. Bộ dạng hiện tại của nàng thật sự là rất tốt, ta cũng nhịn không được mà ưa thích nàng. Ta cảm thấy bây giờ nàng thật sự đã sửa đổi rồi. Ta thấy ánh mắt của nàng nhìn chàng rất trấn tĩnh.”

Hoa Hằng cũng gật đầu, Tiêu Lê Hoa biến hóa quá lớn, có điều chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn, thứ hắn muốn chính là những thứ hữu dụng mà nàng nghĩ ra thôi.

Lúc này Tiêu Lê Hoa đang nghĩ đến Hoa Hằng, thật ra nàng đã nhận ra Hoa Hằng rồi, trước kia chỉ cảm thấy nam nhân này có chút quen thuộc, sau đó khi nhìn thấy tư thái ngồi uống trà ưu nhã của Hoa Hằng thì nàng mới nhớ đến. Hóa ra nàng đã nhìn thấy người này trong trí nhớ lúc ở Cao gia, chẳng qua khi đó hắn còn trẻ, Tiêu Lê Hoa lúc trước có lẽ cũng không hiểu được chuyện này, nhưng nàng lại rõ ràng, hóa ra Tiêu Lê Hoa thật sự bị Cao gia làm hại a, Cao gia muốn lợi dụng nàng, kết quả lại không thành công, nên nàng ta bị đánh và đuổi ra khỏi phủ. Tuy rằng Tiêu Lê Hoa có tâm tư kia, nhưng nếu không phải người Cao gia cho nàng hi vọng thì làm sao nàng có lá gan lớn đến vậy chứ?

Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm mình sẽ không báo thù cho nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ cũng có sai, nhưng mà nàng có thể gián tiếp xả giận cho nguyên chủ, ví dụ như có phương pháp kiếm tiền thì giao cho Hoa Hằng. Năm đó Cao gia tính toán Hoa Hằng, nên hai bên nhất định đã kết thù, hiện tại tửu lâu của Hoa Hằng cũng đang cạnh tranh với tửu lâu của Cao gia, đây là cạnh tranh về lợi ích, bản thân nàng chỉ cần ra một phần sức trong đó là được rồi.

Ở cửa vào của Tiêu gia trang lại gặp được Triệu Lâm Đình, Triệu Lâm Đình chào hỏi bọn họ, nói mấy câu xã giao.

Cầm ngân phiếu hai trăm lượng trong tay, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đều rất kích động và cao hứng, chính là một lượng tiền tài không nhỏ a, phu thê hai người đang thương lượng phải tiêu dùng thế nào.

“Hữu Thuận, chúng ta lên thị trấn mua chút đồ đi, chúc mừng một chút.”

Tiêu Lê Hoa nói, tuy nàng là một nữ nhân tiết kiệm, nhưng khi có tiền cũng muốn đi mua sắm, nhất là những ngày gần đây cơm cao lương bột ngô, nàng thật là muốn ăn cơm trắng rồi.

Tạ Hữu Thuận gật đầu, phu thê hai người đi về hướng thị trấn.

Khi đến thị trấn Tiêu Lê Hoa đi đến chỗ của Hồng nương tử trước, còn chưa đến nơi đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói chanh chua của một nữ nhân, Tiêu Lê Hoa cảm thấy quen tai, sau đó mới nhớ ra được đây là Tô Nguyên Xuân, nàng đang nghĩ không biết là ai không may lại gặp được nữ nhân này, đợi đến khi nàng đi vào trong xem xét thì lông mày đã nhăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui