Từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lý Thanh mất bình tĩnh như vậy, trước đây Lý Thanh theo người khác đều là ôn nhu nhược nhược, cung cung thuận thuận, không nghĩ tới Lý Thanh cũng sẽ có phương diện như thế, làm cho Lưu Lý thị thất kinh cũng đã quên chuyện hướng về Lý Thanh vấn tội.
"Em rể ngươi đừng lo lắng, đại tỷ đã đi vào trong lao xem nhị nương, nhị nương luôn luôn có chủ ý, nhất định sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, " Lưu Lam an ủi.
"Đúng đấy, thê chủ nhất định sẽ không có chuyện gì, thê chủ tốt như vậy, làm sao có khả năng sẽ có chuyện? Nhất định sẽ không có chuyện gì, " Lý Thanh ngơ ngác lặp lại hai câu này.
Lưu Lam nhìn Lý Thanh như vậy, trong lòng tin tưởng nếu như muội muội mình có chuyện gì xảy ra, em rể của hắn nhất định sẽ là người thương tâm nhất.
Ba người vẫn ở trong phòng ngồi chờ Nguyên nương trở về, chạng vạng Nguyên nương rốt cục trở về, ba người lo lắng vây lên hỏi, "Thế nào? Thế nào?"
Nguyên nương nhìn ba người nóng nảy, không đợi nghỉ ngơi vội vã đem chuyện mình cùng nhị nương nói, nói một lần.
"Là tên khốn kiếp nào? Lại dám hãm hại nhị nương chúng ta, nhị nương bây giờ trở nên tốt như vậy, những người kia đố kị nhị nương lại đi hãm hại nàng như vậy, không được, ta nhất định phải đi huyện nha vì nhị nương lấy lại công đạo, " Lưu Lý thị nghe Nguyên nương nói, tức giận vừa mắng vừa khóc, còn muốn nháo đến huyện nha đòi lấy lại công đạo cho nhị nương.
May mà Nguyên nương ngăn lại, Lý Thanh nghe Nguyên nương nói nhị nương trước tiên chờ mấy ngày lại nói cũng yên tĩnh lại, sau đó quay về Lưu Lý thị nói: "Công công, ta tin tưởng thê chủ, chúng ta vẫn trước tiên theo lời thê chủ nói làm đi."
Lưu Lam cũng vội vàng nói: "Đúng đấy, cha hãy tin tưởng muội muội, chúng ta vẫn trước tiên chờ mấy ngày nói sau đi, muội muội không phải đã nói nàng sẽ không sao sao."
Lưu Lý thị rốt cục bị mọi người thuyết phục, nói chờ mấy ngày, nếu như mấy ngày sau nhị nương vẫn cứ chưa trở về nhà, vậy hắn nhất định liều cái mạng già cũng phải giải oan cho nữ nhi của mình.
Bởi vì trong nhà còn có hài tử, Lưu Lam cùng Lý Thanh trước trở về nhà, cơm là Lưu Lam làm, tuy rằng Lý Thanh ở bề ngoài nhìn không sao, thế nhưng hắn như Lưu Lam biết, Lý Thanh hiện tại rất thương tâm, cũng rất vì nhị nương lo lắng, nhìn trong đôi mắt là có thể thấy.
Vốn là Lý Thanh làm cơm, thế nhưng lúc làm cơm, Lý Thanh bởi vì thất thần thiếu chút nữa đem y phục của mình đốt, may mà chỉ đốt một ít ở một bên, nếu không đã đem Lý Thanh thiêu chết hay không còn không biết.
Lưu Lam hoảng sợ để Lý Thanh đi ra ngoài, chính mình tự làm cơm, thật vất vả làm cơm xong, lúc ăn cơm, Ngôn Nhi cùng Thần Dương không nhìn thấy nhị nương, Ngôn Nhi vội hỏi Lý Thanh "Cha cha, nương đâu? Tại sao chúng ta không chờ nương về ăn cơm như mọi khi?"
Lý Thanh nghe Ngôn Nhi nói như vậy trong lòng càng thêm khổ sở, thế nhưng trước mặt hài tử Lý Thanh vẫn không muốn để hài tử nhìn thấy mình khóc, liền đem Ngôn Nhi ôm vào trong ngực, vỗ đầu Ngôn Nhi an ủi ở trong lồng ngực của mình, ôn nhu nói: "Ngôn Nhi, nương có việc, chúng ta ăn trước được không?"
Bình thường Ngôn Nhi rất nghe lời nhưng vào lúc này lại quật cường bĩu môi nói: "Không mà, không mà, Ngôn Nhi muốn nương, Ngôn Nhi phải đợi nương trở về cùng ăn."
"Nhưng nương phải rất muộn mới trở về, có khả năng mấy ngày sau mới trở về, Ngôn Nhi cũng phải chờ sao?"
"Chờ, Ngôn Nhi thật nhớ nương, " Ngôn Nhi kiên trì nói.
Lý Thanh tại lúc Ngôn Nhi không nhìn thấy nước mắt yên lặng chảy xuống, sau đó an ủi: "Nhưng Ngôn Nhi không ăn cơm nương sẽ lo lắng, Ngôn Nhi muốn cho nương lo lắng sao? Nương lo lắng, sẽ ăn cơm không ngon, không ngủ ngon được."
"Như vậy a, Ngôn Nhi không muốn để cho nương ăn cơm không ngon, ngủ không ngon, Ngôn Nhi ăn cơm." nói xong liền ngoan ngoãn tự mình cầm lấy chén cơm ăn.
Nhìn Lý Thanh yên lặng rơi lệ, Lưu Lam cũng thấy lòng chua xót, Thần Dương tuổi tác hơi lớn một chút, nghe bên ngoài nói Thần Dương cũng nghe thấy một ít, bây giờ lại nghe người lớn nói hôm nay cô không trở về, biết bên ngoài đồn đại đều là thật sự.
Nghĩ đến người cô thương yêu mình bị bắt, Thần Dương cũng khổ sở, nhưng dáng vẻ của chú rõ ràng là không muốn để cho Ngôn Nhi biết, như vậy mình cũng phải bảo vệ tốt Ngôn Nhi, không cho Ngôn Nhi biết.
Lý Thanh nhìn con của mình ỷ lại thê chủ như thế, trong lòng vừa an ủi, vừa thương tâm, con của mình trước đây nhìn thấy thê chủ đều sẽ bị doạ khóc, người cũng biến thành ngơ ngác, nhưng chính mình làm sao cũng không nghĩ tới bây giờ nó lại trở nên ỷ lại thê chủ như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không cái gì kỳ quái, chính mình không phải cũng giống như vậy sao?
Chính mình trước đây nhìn thấy thê chủ có chỉ có căm ghét cùng sợ sệt, thế nhưng hiện tại đâu? Hôm nay vừa nghe đến thê chủ bị bắt đi bị dọa đến mất hồn, nghĩ đến sau này nếu như vĩnh viễn không thấy được thê chủ, tâm của mình liền đau dữ dội.
Buổi tối lúc Ngôn Nhi ngủ còn hỏi Lý Thanh "Cha cha, nương khi nào trở về, Ngôn Nhi thật sự rất nhớ nương a, nương không ở, sẽ không có người kể chuyện xưa cho Ngôn Nhi. "
Không có nhị nương ngủ cùng, Lý Thanh mất ngủ, thẳng đến rất khuya mới mơ mơ màng màng ngủ, sắp tới hừng đông, Lý Thanh theo thói quen rất sớm liền tỉnh.
Sau đó, vừa nhìn thấy bên ngoài sắc trời sáng choang, hoang mang hoảng loạn rời giường, trong miệng còn vội vàng nói: "Thê chủ nhanh rời giường, đều là tại ta không tốt lại dậy muộn. "
Nhưng hôm nay không có người trả lời, Lý Thanh lăng lăng quay đầu không nhìn thấy nhị nương, rốt cục ức chế không được, nước mắt không tự chủ rớt xuống, nhưng Ngôn Nhi còn đang ngủ, vì không quấy rầy Ngôn Nhi, Lý Thanh chỉ có thể cắn răng địa áp chế âm thanh của chính mình.
Trong lòng cũng không khỏi nhớ tới bản thân cùng nhị nương trước đây, trước đây khi mình gọi thê chủ rời giường, thê chủ đều sẽ ôn hòa trả lời mình, cho dù mình dậy muộn, thê chủ cũng sẽ ôn hòa an ủi mình.
Lý Thanh cũng không biết chính mình đây là làm sao? Thê chủ cho dù bị bắt, cũng không có nghĩa là thê chủ sẽ không ra, nhưng chính mình không nhịn được lo lắng, lo lắng thê chủ ở bên trong chịu oan ức, lo lắng thê chủ sẽ ăn không đủ no, không ngủ ngon, sẽ bị cảm lạnh, sẽ bị bắt nạt, sẽ bị người hãm hại, từ đây cũng không thể ra ngoài được nữa,...
Tại bên trong lao, nhị nương buổi tối thật không được ngủ ngon, cũng khiến cho nhị nương chứng thực trong lao ở cổ đại thật sự có chuột.
Nhị nương không nói gì nhìn những con chuột nhàn nhã bò ở trước mặt mình, những con chuột kia thân dài rộng vẫn ở trước mắt nhị nương lúc ẩn lúc hiện, nhị nương không khỏi không khâm phục những con chuộtkia thực sự gan lớn, lẽ nào chúng nó không sợ chính mình đem chúng nó nắm lấy, ăn là không thể, thế nhưng giẫm chết thì độ khả thi vẫn rất lớn, chẳng lẽ mình ở trong mắt chúng nó là người tốt sao?
Nhị nương buổi tối nghe tiếng chuột kêu"Chít chít" ngủ không được, sau đó sẽ nghĩ tới tuyệt mỹ phu lang kia của mình, cũng không biết đang làm gì? Không biết có hay không đang nhớ nhung mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...