"Không có." Chu Khác nhàn nhạt mở miệng, anh dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung một câu: "Khi còn bé muốn ăn, nhưng mẹ nói không có dinh dưỡng, cho nên vẫn chưa từng ăn qua."
Cố Thiển Vũ khóe miệng co giật một chút: "Anh sẽ không phải bởi vì khi còn bé không ăn được, cho nên trưởng thành vẫn luôn nhớ thương a?"
"Không được sao?" Chu Khác nhìn thoáng qua Cố Thiển Vũ.
Cố Thiển Vũ: "......"
Đứa nhỏ này lòng nghịch phản cũng quá lớn đi, vì ăn mì tôm chịu nhục nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng a.
Mặc dù Chu Khác cũng chưa hề nói, Cố Thiển Vũ nấu có ăn ngon hay không, nhưng từ sau đêm hôm đó, hai người bọn họ ở giữa thành lập hữu nghị mì tôm thân thiết.
Cố Thiển Vũ mỗi lần ở trong phòng Chu Thiếu Tước tra xong tư liệu luận văn, đều đi xuống lầu phòng bếp nấu hai gói mì tôm ăn, chính mình ăn một bát, cho Chu Khác một bát, sau khi ăn xong Chu Khác đưa cô về nhà.
Cố Thiển Vũ cảm giác chính mình cũng bị mì tôm tinh nhân mang sai lệch, thế mà quen thuộc mì tôm màn đêm buông xuống, cái này hướng đi có chút say lòng người.
Luận văn bên này càng ngày càng thuận lợi, Cố Thiển Vũ đã có chút mặt mày, làm cô đau đầu chính là Triển Phi Dương cùng Triển Quả Nhi.
Mấy ngày nay thời điểm cô cho Triển Quả Nhi học bổ túc, Triển Quả Nhi không hiểu ra sao nhìn cô cười, nụ cười kia giống như tiểu âm mưu đạt được.
Cố Thiển Vũ bị Triển Quả Nhi cười tâm tình bực bội, cô luôn cảm giác nha đầu này giống như muốn làm chuyện gì xấu.
Nghĩ nghĩ Cố Thiển Vũ cho Chu Thiếu Tước đánh một thông điện thoại, số điện thoại của cậu ta là cô lấy từ Chu Khác.
Cố Thiển Vũ cầm quýnh chiếu của Chu Thiếu Tước uy hiếp cậu ta, để cậu ta nói cho cô, Triển Quả Nhi lại nghĩ đến cái gì thiu ý tưởng chỉnh cô.
Ngay từ đầu Chu Thiếu Tước còn không chịu nói cho cô, nhưng Cố Thiển Vũ cô là ai, trước nhiệm vụ cô thế nhưng uy hiếp qua một thiếu tướng, đối phó một tên mao đầu tiểu tử quả thực dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng dưới uy bức lợi dụ của Cố Thiển Vũ, Chu Thiếu Tước rốt cục ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Sau khi cúp điện thoại xong, Cố Thiển Vũ cười lạnh một tiếng, a, thế mà dự định sa thải cô.
Nếu như cô rời đi Triển gia, kia nguyên chủ nguyện vọng thứ hai liền có chút khó mà thực hiện, việc này cô phải hảo hảo nghĩ.
Không đợi Cố Thiển Vũ nghĩ đến biện pháp, Triển Quả Nhi lại ra yêu thiêu thân. Cô ta sáng sớm chuẩn bị chết cứng rắn túm, để Cố Thiển Vũ theo cô ta đi shopping.
Hơn nữa Triển Quả Nhi còn não mua cho Cố Thiển Vũ mấy bộ y phục tốt, một bên mua một bên lốp bốp kéo nói cô không hiểu trang điểm, dạng này bắt không được tâm tiểu thúc thúc tâm của cô.
Cố Thiển Vũ: "......"
Cô thật muốn viết hoa mộng bức, Triển Quả Nhi đầu là bị lừa đá đi?
Trên đường trở về, Triển Quả Nhi còn nắm chặt Cố Thiển Vũ tay, một mặt chân thành mà nói: "An Kiều tỷ tỷ, em vô cùng thích tỷ, nếu như ngươi có thể làm tiểu thẩm thẩm của em vậy cũng tốt."
Cố Thiển Vũ: "......"
Thấy Cố Thiển Vũ không nói chuyện, Triển Quả Nhi làm bộ thở dài: "Tỷ không biết, kỳ thật tiểu thúc thúc em thường xuyên cùng em khen tỷ, em còn tưởng rằng tiểu thúc thúc em thích tỷ, nhưng bây giờ... ai."
Triển Quả Nhi một bộ dáng muốn nói lại thôi, cô vỗ vỗ bã vai Cố Thiển Vũ: "Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng An Kiều tỷ tỷ, tỷ phải tin tưởng em là em đứng lại bên này."
Triển Quả Nhi nói mỗi một chữ Cố Thiển Vũ đều hiểu, nhưng những chữ này dính liền nhau ý tứ, cô làm sao lại nghe không rõ rồi?
Triển Quả Nhi để nàng mặc đẹp mắt một chút đi hấp dẫn Triển Phi Dương lực chú ý, còn mẹ nó nói vẫn đứng ở bên cô?
Ha ha, nha đầu này kinh phong phát tác?
Chờ Cố Thiển Vũ cùng Triển Quả Nhi trở lại Triển gia, cô mới biết được Triển Quả Nhi không phải đầu bị lừa đá, cũng không phải bị kinh phong phát tác, mà là tình địch của cô ta tới, Triển Quả Nhi kéo Cố Thiển Vũ làm pháo hôi, buồn nôn cô tình địch đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...