Tống Nhiễm vuốt ve đôi tay đang ôm eo mình kìm chế cảm xúc, trong lòng nói ( cảm giác người này cho cậu vẫn giống như lần đầu tiếp xúc, vì sao, có phải anh không?).
Tống Nhiễm hít sâu nói " Cậu út, cậu chọn cháu trai này hay đứa cháu gái đó".
Phương Thụy nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc nói vào " Cháu gái, dù gì nó cũng là cháu ruột của ta".
An Khải nheo mắt tức giận, một bàn tay hơi lạnh đặt lên mặt anh, tuy không mở miệng nhưng An Khải có thể hiểu ý tứ của cậu.
Tống Nhiễm mỉm cười nói " Vậy ông ngoại có thể hứa với con một việc không?".
Phương Nhạc nói, " Được".
Tống Nhiễm nói " Không thể để cô cháu gái của ông ngoại nắm được thực quyền trong hội".
Phương Nhạc không vui nói " Vì cái gì không thể?".
Phương Thụy muốn xen mồm nhưng bị lão ba trừng mắt đành im lặng.
Tống Nhiễm nói," Vì Hà Mặc con sẽ phá hủy Hà gia, nếu Hà Mễ thuyết phục ông ngoại giúp đỡ cho Hà Thị thì kế hoạch của con sẽ không còn nữa".
Phương Nhạc ngẩn ra ( ông còn tưởng Hà Mặc muốn có thực quyền trong hội nào ngờ chỉ sợ mình cưng chìu cháu gái mà phá hủy đại sự của nó, không hổ danh là nhi tử nuôi dưỡng của Phương Tuyết rất độc, rất ác).
Phương Nhạc nói," Ta đáp ứng con".
Tống Nhiễm cười, " Vậy con cúp máy đây".
Nói cúp là cúp ngay, mặt kệ đầu dây bên kia người có tức giận hay không.
Lúc này An Khải đang ôm cậu ngồi trên sofa trong phòng bệnh.
Tống Nhiễm cười vỗ nhẹ tay anh hỏi, " trở lại lúc nào ?".
An Khải không dối cậu nói," Từ lúc em bắt đầu nói chuyện điện thoại".
Tống Nhiễm tựa đầu vào vai anh, suy nghĩ xem làm sao để người này gọi tên kiếp trước của cậu đây.
An Khải thấy cậu không nói gì còn tưởng cậu buồn nên lựa lời nói ," Mặc, mình đi du học nhé".
Tống Nhiễm nhìn anh cười cười làm nũng nói " Anh nuôi em chứ, bây giờ em không còn người thân nữa rồi".
An Khải véo mũi cậu nói ," Được anh nuôi em nhưng anh có một yêu cầu".
Tống Nhiễm cười xoa xoa cái mũi hơi đỏ nói ," Yêu cầu gì thế?".
An Khải đến cạnh bên tai cậu nói, " Sang bên đó lập tức đăng ký kết hôn với anh, anh mới có đủ điều kiện để nuôi em".
Tống Nhiễm nghẹn họng hừ một tiếng nói, " Em muốn được cầu hôn, em muốn có nhẫn, em sẽ không tự bán em đi chỉ vì câu nói dụ dỗ này của anh đâu".
Tống Nhiễm thầm than trong lòng ( thôi vậy, anh cho tôi cảm giác bình yên vui vẻ rất giống, tôi chọn anh, đừng làm tôi thất vọng).
An Khải ngẩn ra rồi cười phá lên, ôm chặt cậu hôn hôn lên trán cậu vài cái còn chưa thoả mãn nên ấn lên môi cậu hôn.
Tống Nhiễm mặt ửng đỏ bừng phối hợp làm nụ hôn thêm sâu hơn.
( Đã lâu không thẹn thùng rồi nhỉ, nhưng cảm giác rất tốt, dù sao hình như chỉ khi bên người cậu yêu, mới có biểu cảm như vậy).
Cho tới khi tay của An Khải không an phận luồn vào áo cậu, xoa xoa hai viên đậu đỏ trước ngực, Tống Nhiễm mới thanh tỉnh trở lại túm lấy tay anh nói " Khải, đừng! "
An Khải lúc này mới nhớ cậu còn đang bệnh đành tiếc nuối kéo tay về, Tống Nhiễm cảm thấy được vật nhỏ đang ngủ của An Khải đã tỉnh lại rồi, đang không tình nguyện mà phồng lên.
An Khải bế cậu trở lại giường nói " Em nghỉ ngơi đi, anh đi một lúc".
Tống Nhiễm túm lấy tay anh cúi đầu thấp xuống nói " Em có thể giúp anh".
An Khải nghe rất rõ dù cậu nói có hơi nhỏ, anh ngồi xuống cạnh cậu, nâng cầm cậu lên nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu.
" Mặc, anh không sao, anh yêu em của bây giờ, không phải của trước kia, cho nên đừng suy nghĩ quá xa được không?".
Tống Nhiễm cười khổ nói " Được ".
Nói vậy thôi chứ cuối cùng Tống Nhiễm vẫn được An Khải bế vào nhà tắm, cậu dùng tay xoa xoa vật nhỏ của An Khải, vì không muốn cậu quá mệt mỏi An Khải không giữ lại mà rất nhanh đã pháo hoa tứ tán rồi.
Tống Nhiễm mềm nhũn nằm trong ngực anh, vì An Khải cũng giúp cậu xuất ra rồi, Tống Nhiễm buồn phiền nghĩ ( cơ thể này quá mẫn cảm rồi, mới lần đầu thôi đó, còn thật quá non mềm ).
Sau khi cả hai tắm xong, An Khải bế cậu về giường, kéo chăn phủ nữa người của cậu nói " Ngủ một lúc nữa đi, anh đi mua đồ ăn cho em".
Tống Nhiễm gật đầu không nói gì nhắm mắt lại ngủ
Một tuần sau Tống Nhiễm bình thản xuất viện về nhà nghỉ dưỡng tiếp.
Vừa về tới nhà, điện thoại Tống Nhiễm đã báo có cuộc gọi đến, cậu ngồi xuống sofa bấm nút nghe chưa alo thì bên kia đã nói.
Hà Ngô nói ," Ba nghe nói con bị bệnh nhập viện à, như thế nào rồi?".
Tống Nhiễm nhận ly nước An Khải đưa đến uống một ngụm dựa vào ghế lười biến nói," Con không sao đã về nhà rồi ạ".
Hà Ngô lại nói ," Bây giờ con đang ở đâu, ba cho người đón con về nhà chăm sóc sẽ tốt hơn".
Tống Nhiễm mỉm cười nói," Ba, ba khẳng định con về nhà đó có thể yên ổn mà dưỡng bệnh sao?".
Hà Ngô đơ ra sao đó lắc đầu thừa nhận một sự thật khá phũ phàng nói ," Không thể ".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...