Editor: Ngạn Tịnh.
Trong tay Hoắc Nịnh còn cầm một quả táo, một cái dao nhỏ.
Vào phòng bệnh, cậu liền bắt đầu gọt vỏ táo.
Rất nhanh, vỏ rơi trên mặt đất, một quả táo căng tròn, xuất hiện trong tay Lục Nhất Lan.
"Ăn đi."
Giọng nói của thiếu niên có chút khàn khàn, Lục Nhất Lan nghe xong, theo bản năng cắn một ngụm.
"Ngọt chứ?"
Lục Nhất Lan gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
"Anh chọn quả tốt nhất, ngọt nhất mang đến đấy." Hoắc Nịnh nói, cong người, đối diện với Lục Nhất Lan, "Anh vẫn luôn cho rằng, em và anh giống nhau, đều là người tàn tật."
Lục Nhất Lan: "..."
"Không nghĩ tới, là anh sai rồi, em chỉ là một người tàn tật tạm thời, phế vật chân chính, chỉ có anh."
Hoắc Nịnh còn muốn tiếp tục nói, Lục Nhất Lan đã dùng sức kéo tay áo cậu, sau đó lắc mạnh đầu.
Xách bảng nhỏ lên, "Anh không phải phế vật."
"Xùy."
Cậu kinh ngạc, nhưng thật ra không ngờ tới, bé câm thế nhưng bảo vệ cậu.
"Lần này anh tới... Là để em nhớ chút cái tốt của anh."
"Em tên Lục Mông, đúng không?"
"Em có thể nói lại, còn anh." Cậu dừng lại, con ngươi như ngọc quý kia, lóe lên nghiêm túc, "Anh, có thể nào trở thành đề tài câu chuyện sau giờ cơm của em và người khác hay không?"
"Có phải, anh sẽ trở thành chê cười trong cuộc đời em? Hoặc là, có lẽ nào em sẽ nói với người khác, em ở trong phòng bệnh, gặp một kẻ điếc? Hửm?"
"..."
"Sẽ không."
Hoắc Nịnh nghe không được, chỉ biết Lục Nhất Lan là mở miệng trả lời.
Cậu có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm bảng nhỏ, "Anh nghe không được!"
Lục Nhất Lan lắc đầu, tỏ vẻ không muốn viết chữ trên đó nữa.
Trường hợp có chút giằng co, ngay lúc Hoắc Nịnh cảm thấy Lục Nhất Lan đây là thành tâm muốn chọc giận mình, thiếu nữ kéo tay cậu lại.
Lục Nhất Lan bẻ tay Hoắc Nịnh ra, dùng ngón tay viết chữ trên lòng bàn tay cậu.
Rất thong thả.
Ngang, phẩy, dựng, nại ( hay còn gọi nét phảy, cách viết đưa bút từ bên tay phải xuống)
Phẩy, nại, ngang, ngang, nét ngang, chấm.
Không, sẽ.
"Em sẽ không như vậy, em sẽ bảo vệ bí mật này."
Cửa phòng mở ra một chút, lúc cha Lục thấy Hoắc Nịnh, có chút kinh ngạc.
"Mông Mông, này?"
"Ba, Nịnh ca ca là tới chào tạm biệt với con."
Cha Lục tới, Lục Nhất Lan cũng không dây dưa nhiều với Hoắc Nịnh, cô cầm bảng nhỏ, nhảy xuống giường.
Trước khi xoay người, cô nhón chân, hôn một cái lên má trái Hoắc Nịnh.
Chờ đến lúc thiếu niên hoàn hồn nghiêng người nhìn.
Người nọ, chỉ để lại một cái bóng lưng.
Rất nhỏ gầy.
Rất cao lớn.
Bóng lưng hoàn mỹ.
Ngày đó có mặt trời, Hoắc Nịnh bỗng cảm thấy, cô rất ấm, trời cũng rất ấm.
Sẽ gặp lại sao.
Có cơ hội chăng.
Hẳn là có...
Dựa theo cốt truyện phát triển, Lục Nhất Lan tiến vào lúc nguyên chủ chưa học sơ trung (cấp 2), bắt đầu kiếp sống học sinh.
Hoắc Nịnh, trở thành một đoạn hồi ức.
Cậu là phải trở thành đá quý Đông Phương, là người đàn ông tương lai phải chấp chưởng Hoắc thị.
Ngày nào đó, muốn lại xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nịnh, cô cần phải đạt tới độ cao nhất định.
Tinh an thương nghiệp, hoặc là----
Con cưng của mọi người.
Một dương cầm gia, có lẽ là một lựa chọn không tệ.
Lục Nhất Lan càng thêm nỗ lực học dương cầm hơn cả nguyên chủ.
Lục Mông đích xác có một gương mặt không tệ, một gương mặt dễ dàng nổi tiếng.
Đương nhiên, xinh đpẹ, cũng dễ dàng đưa tới mối họa.
Lục Nhất Lan mười ba- mười bốn tuổi, đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, vì để bản thân trở thành một đứa con cưng của mọi người đủ tư cách, cô vẫn luôn nỗ lực ước thúc hành vi hằng ngày của mình, gắng đạt tới, dáng vẻ nên có của một người đẹp.
Lại cao lại gầy lại có khí chất.
Vào năm học lớp 8, Lục Nhất Lan được các bạn học trong khối, xưng là hoa hậu giảng đường.
Cái tên này, trước kia vốn là danh hiệu của một em gái lớp kế bên.
Hôm nay trời có mưa, Lục Nhất Lan không mang dù, cô vội vã chạy ra trường học, lại bị một đám em gái chặn lại, kéo vào ngõ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...