Nhưng nhìn gương mặt Bạch Vi Vi đỏ như hoa đào, tâm lại mềm xuống.
Tuy rằng vừa rồi đã suy nghĩ cẩn thận, anh không thể sinh ra tình cảm không cần thiết với cô, nhưng tình cảm lại không thể khống chế.
【Đinh, độ hảo cảm tăng lên 10, độ hảo cảm trước mắt là 45.
】
Bạch Vi Vi trầm mặc rất lâu, mới hỏi hệ thống:
"Người đàn ông này không phải bị tâm thần phân liệt chứ?"
Độ hảo cảm giống như tàu lượn siêu tốc lúc tăng lúc giảm là xảy ra chuyện gì a, muốn tra tấn chết cô sao?
Hệ thống: 【Kỳ thật giống như là bệnh tâm thần.】
Người bình thường cảm xúc dao động sẽ không đáng sợ như vậy, biến đổi nhiều như thế.
Bạch Vi Vi yên lặng cho hệ thống một vạn điểm tán thành.
Người bị Bạch Vi Vi định nghĩa là bệnh tâm thần, Hàn Chính Vũ lại suốt đêm ngủ không được, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng yêu đang ngủ của Bạch Vi Vi.
Mà độ hảo cảm vẫn luôn chợt cao chợt thấp, ngay từ đầu đã khiến Bạch Vi Vi lo lắng hãi hùng, đến cuối cùng cô bỏ cuộc, thích thế nào thì như thế đi, cô đi ngủ trước.
Chờ đến khi tỉnh ngủ, độ hảo cảm duy trì ở con số 50.
Nhưng Bạch Vi Vi lại hoàn toàn không cao hứng rời giường, cô ngay từ đầu còn tưởng rằng Hàn Chính Vũ tuy rằng có thù oán với mình, nhưng dù sao cũng là một người bình thường, công lược có khó khăn đến đâu cũng không thể khó như lên trời được.
Còn hiện tại cô không có suy nghĩ như vậy, Hàn Chính Vũ người này chính là khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng bề ngoài đứng đắn bình tĩnh như vậy, kết quả nội tâm giống như mưa rền gió dữ, cảm xúc, tình cảm hoàn toàn rối loạn lung tung.
Có độ hảo cảm nào trong một phút đồng hồ biến thiên thay đổi giữa hai dạng liên tục như vậy không? Bạch Vi Vi cảm thấy nếu là mình thì chắc không đến một tháng đã chết rồi.
Ăn xong đứng dậy, Hàn Chính Vũ đối mặt với Bạch Vi Vi nói: "Tôi mang cô đến một chỗ."
Bạch Vi Vi khẳng định đây không phải chuyện tốt gì, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
Rất nhanh bọn họ liền đến nghĩa địa, nơi này một mảnh yên tĩnh vắng vẻ, các hàng bia mộ nối tiếp nhau.
Bạch Vi Vi hồi hộp trong lòng, mơ hồ biết Hàn Chính Vũ muốn làm gì.
Quả nhiên Hàn Chính Vũ đi đến trước mộ mẹ mình, sau đó quay đầu lại vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô.
Bạch Vi Vi có chút ngây thơ nhìn anh, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Chính Vũ trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn hạ quyết tâm, nói với Bạch Vi Vi:
"Quỳ xuống."
Bạch Vi Vi có chút sợ hãi chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao bộ dáng anh hung dữ như vậy.
Hàn Chính Vũ nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng mềm nhũn, chính là loại tình cảm này lại khiến anh càng thêm tàn nhẫn.
Hàn Chính Vũ anh không thể dung túng tình cảm của chính mình, anh sao có thể thích hung thủ hại chết mẹ mình.
Hàn Chính Vũ tiến lên, hung dữ đẩy Bạch Vi Vi xuống mặt đất, sau đó chỉ vào di ảnh trên mộ nhìn cô nói:
"Nói xin lỗi."
Bạch Vi Vi run rẩy, "Anh trai..."
Hàn Chính Vũ sắc mặt lạnh lùng, "Nói."
Bạch Vi Vi lập tức nói: "Thực xin lỗi."
Sắc mặt Hàn Chính Vũ vẫn không tốt nhưng anh vẫn đỡ Bạch Vi Vi đứng dậy, sau đó mang cô ra khỏi nghĩa trang.
Vừa rời khỏi, Bạch Vi Vi liền nhìn thấy trước cửa đã có một chiếc xe màu đen, một đôi nam nữ lớn tuổi từ trên xe bước xuống.
"Hàn tiên sinh, chúng tôi đã tới." người đàn ông tiến lại cung kính nói.
Hàn Chính Vũ nhấp môi, khuôn mặt âm trầm.
Bạch Vi Vi nhút nhát sợ sệt mà đứng phía sau anh, tựa như có chút sợ hãi người sống.
Hàn Chính Vũ không cho Bạch Vi Vi dù chỉ cái liếc mắt, giống như sợ rằng bản thân thấy cô sợ hãi liền sẽ mềm lòng.
Anh duỗi tay nắm chặt tay Bạch Vi Vi, sức lực lớn tới nỗi Bạch Vi Vi nhịn không được thấp giọng hô đau, sau một giây, anh liền đem cô đẩy đến trước mặt đôi nam nữ kia:
"Các người từ hôm nay bắt đầu phụ trách cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô ta, ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến."
Người đàn ông lập tức nói: "Vâng, Hàn tiên sinh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...