Xuyên Nhanh Nam Thần Mau Tới Đây


Khi cô còn ở thế giới thực, nửa đêm canh ba, hành lang lúc nào cũng phải sáng đèn.
"004, ngươi nói gì đó đi." Bạch Vi Vi hơi sợ bóng tối.
Hệ thống nói: [Trong đêm khuya yên tĩnh, hành lang dài đằng đẵng chìm trong bóng đen, đột nhiên có một giọng hát tràn đầy oán hận vang lên...]
Bạch Vi Vi nhìn về cuối hành lang, trái tim đập thình thịch theo từng chữ của hệ thống, rất muốn quay đầu chạy.
Thanh âm âm trầm của hệ thống tiếp tục vang lên:
[Tiếng hát vang mãi không ngừng, con là con ngoan bé bỏng của mẹ, mẹ yêu thương con sợ còn chưa đủ nhiều, khuôn mặt nhỏ hồng hồng làm trái tim mẹ trở nên ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của mẹ! Hỏa hỏa hỏa hỏa!]
Bạch Vi Vi cả người đều không ổn, thanh âm sung sướng của hệ thống không ngừng lặp lại hả hỏa hỏa......!Cô xác thật là đang phát hỏa, lửa lớn lắm.
Hệ thống đọc xong lời bài hát hỏi
[Như thế nào, tôi vừa hố cô đúng không? Cô có cảm thấy sợ hãi không, sợ không?]
Bạch Vi Vi cạn lời.
Hệ thống cảm thấy cực kỳ sung sướng
[Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi không ngại được khen nhiều quá đâu.]
Bạch Vi Vi nói: "Tôi chỉ muốn chửi tục."
Hệ thống: [Vậy thì đừng nói nữa.]
Bạch Vi Vi: "Cạn cmn lời."
Cuối cùng Bạch Vi Vi cũng dùng tốc độ sên bò, lết tới của phòng Hàn Chính Vũ.


Hàn Chính Vũ không muốn nhìn thấy cô.

Sau khi anh nhường phòng mình cho cô liền chọn một phòng xa phòng cô nhất mà chuyển vào.
Bạch Vi Vi hít sâu một hơi, vừa muốn hét to một tiếng thể hiện bản thân bị dọa sợ thì tiếng sấm lại vang lên.

Cô suýt chút nữa bị dọa tới mức cắn lưỡi.
Bạch Vi Vi xấu hổ liếm liếm môi, quyết định trước tiên gõ cửa rồi biểu hiện sợ hãi vậy.

Cô duỗi tay đẩy cửa, cửa vậy mà mà mở ra.

Cửa phòng không khóa?
Bạch Vi Vi có chút kỳ quái, bước vào bên trong, phòng rất lớn nhưng rất sạch sẽ.

Rõ ràng đèn đang bật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác âm trầm đáng sợ hơn cả hành lang tối đen như mực kia.
Bạch Vi Vi nhìn thấy vệt nước trên mặt đất, lại nhìn cửa phòng tắm đang mở, bên trong còn truyền đến tiếng nước.

Hàn Chính Vũ đang tắm?
Bạch Vi Vi đỏ mặt, không chút do dự chậm rãi đi về hướng phòng tắm, mất trí thuần khiết như đứa trẻ làm sao có thể biết thẹn thùng được.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận do bản thân bị xem sạch sẽ một lần nên muốn xem lại Hàn Chính Vũ đâu.
Nhưng trong phòng tắm lại không có người, kỳ lạ khuya như này rồi, có việc gì mà Hàn Chính Vũ đang tắm dở cũng bỏ đi, vòi sen còn chưa tắt nữa?
Bạch Vi Vi nhớ đến vệt nước ở phòng khách, cô suy nghĩ gì đó rồi trở về phòng khách đi theo vệt nức tới giường ngủ, sau đó lại từ mép giường bước tới dùng lại trước tủ đồ.
Không biết vì sao, cô lại có cảm giác quỷ dị.

Hàn Chính Vũ ở trong tủ quần áo? Bạch Vi Vi có chút khẩn trương, ngón tay cũng khẽ run rẩy, mới thử đẩy nhẹ cửa tủ quần áo.
Ầm vang!
Tia sét lóe sáng ngoài cửa sổ, chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch đối diện nhau.

Bạch Vi Vi suýt chút bị Hàn Chính Vũ dọa sợ tới mức ngã xuống sàn.

Hàn Chính Vũ rúc trong tủ, anh gắt gao ôm đầu gối, người run lên bần bật, đôi mắt nhắm chặt.
Đây là biểu hiện của việc quá sợ hãi.
Lại một tiếng sét đánh vang lên, cả người Hàn Chính Vũ kịch liệt run rẩy hơn nữa.

Anh giống như không nhìn thấy Bạch Vi Vi, cũng không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, giống như đã bị dọa sợ đến mức thần trí mơ hồ.
Bạch Vi Vi: "004, anh ta không phải là sợ sấm sét chứ."
Hệ thống trầm mặc rất lâu: [Hình như...!là vậy.]
Bạch Vi Vi: "Cái này không phải là đoạt diễn của tôi sao? Tôi vốn dĩ đang tính toán thấy anh ta liền lập tức bổ vào ngực, khóc lóc nói mình sợ sấm sét...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui