Khuynh Diễm và Tử Liên đứng trước một ngôi biệt thự, đây là hang ổ của nhóm hồ yêu chuyên moi tim đàn ông làm thức ăn.
Hai người vừa nhảy qua tường rào, một làn khói mù lập tức xộc tới.
Khói mê được tạo từ mùi hương đặc trưng của hồ ly, ngửi vào sẽ khiến thần trí con người trở nên mơ hồ, phát sinh ảo giác.
Nhưng vì Khuynh Diễm là hồ ly, nên thứ này vô dụng với cô.
Tử Liên khuỵu chân ngã xuống.
Không phải do hít nhầm khói mê, hắn đã kịp thời che mũi bảo vệ chính mình.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Khuynh Diễm lại dùng sức lực khủng khiếp gõ vào gáy đánh hắn ngất xỉu!
Cô đưa tay ra đỡ, kéo hắn ôm vào lòng. Rõ ràng vóc dáng Tử Liên cao lớn hơn cô, thế nhưng động tác ôm người của cô lại tạo cảm giác vô cùng vĩ ngạn bá đạo.
Mà những hồ yêu nơi này cũng bị bất ngờ trước hành động lâm trận phản bội đồng đội của Khuynh Diễm, toàn bộ đều im thin thít.
"Ta muốn gặp lão đại các ngươi." Khuynh Diễm tiết kiệm thời gian, chủ động yêu cầu.
Cô gái mặc chiếc váy xẻ tà nóng bỏng, kiều mị lên tiếng hỏi: "Dựa vào đâu mà ta phải dẫn ngươi đi gặp đại vương?"
Khuynh Diễm chỉ Tử Liên đang ngất xỉu trong lòng mình: "Dựa vào hắn là của ta."
Những kẻ đối đầu hắn, đều là đối đầu ta.
Ta phải gặp lão đại bọn mi, để xem tên khốn nào dám giăng bẫy tiểu ăn vạ của ta!
Sau đó xử lý nó!
Suy nghĩ của Khuynh Diễm là vậy, nhưng lọt vào tai đám hồ yêu, lại được lý giải thành ý nghĩa khác.
Bọn họ nghĩ, cô nói Tử Liên đang nằm trong tay cô, tức là muốn đem hắn làm điều kiện trao đổi. Cô đưa hắn cho bọn họ, đổi lại bọn họ phải dẫn cô đi gặp đại vương.
Hồ yêu đầu đàn cười nhạo: "Kế sách của ngươi quá không khôn ngoan. Các ngươi đang ở trong địa bàn ta, ta muốn cướp hắn, chỉ là việc dễ như trở bàn tay!"
"Trở bàn tay liền cướp được?" Khuynh Diễm hơi nghiền ngẫm, mỉm cười: "Vậy ta chặt bàn tay ngươi là xong." Khỏi trở bàn tay, khỏi cướp!
Hồ yêu đầu đàn: "..."
Gian xảo bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bị người khác chặn họng.
Trở bàn tay cướp được ý chỉ chuyện dễ dàng đơn giản, nhưng cô lại cố tình lý giải theo nghĩa đen!
Nếu là những kẻ khác, có lẽ đã bị thái độ của Khuynh Diễm chọc cho xông lên đánh trả, nhưng hồ yêu đầu đàn lại là kẻ luôn cảnh giác cân nhắc trước sau.
Càng bị khiêu khích cho tức giận, thì cô ta càng trở nên phòng bị...
Năm giây sau, toàn bộ hồ yêu đều ngã xuống.
Ngay cả Khuynh Diễm cũng mềm nhũn chân.
Tử Liên chậm rãi mở mắt, đảo khách thành chủ, đem Khuynh Diễm thả trên sô pha.
Hắn hơi nhìn cô, ánh mắt như đang nói: Em tính kế đánh lén tôi, nhưng đâu ngờ tôi sẽ tương kế tựu kế phản công em đúng không?
"Tử Liên! Tên khốn ngươi lại giở thủ đoạn đê hèn!" Hồ yêu đầu đàn nghiến răng tức giận.
Ngay từ đầu, hắn vốn không bị đánh ngất, hắn chỉ giả vờ ngất để bọn họ hạ thấp cảnh giác.
Sau đó, nhân lúc Khuynh Diễm và hồ yêu đôi co, hắn liền yên lặng hạ thuốc, để tất cả đều sập bẫy.
Tử Liên biết, Khuynh Diễm đánh ngất hắn, là vì muốn thông qua đám hồ yêu này, điều tra bí mật của hắn.
Mà hắn, tuyệt đối không để cô thực hiện được!
Không có trận chiến oanh oanh liệt liệt với hồ yêu, Tử Liên đơn giản khống chế tình huống bằng thuốc làm tê liệt gân cốt, sau đó xử lý vô cùng nhanh gọn.
Hắn thậm chí không để bọn chúng mở miệng nói chuyện, cứ như sợ Khuynh Diễm sẽ đoán được manh mối nào đó.
Nhưng cô vẫn phát hiện, thứ hắn nhắm đến là mảnh đá ở chỗ hồ yêu đầu đàn, tương tự như mảnh đá cô đã nhặt được tại tòa thị chính.
Sau khi làm xong việc, Tử Liên nhìn cô, ánh mắt hiện lên suy tư: "Thí chủ có thể tự đi được không?"
Khuynh Diễm dựa trên sô pha, nhạt giọng nói: "Anh đoán xem."
Tử Liên: "..." Hiển nhiên là không tự đi được.
Còn không phải do hắn bỏ thuốc chơi xỏ cô sao?
"Nơi này không thích hợp ở lâu, thí chủ hóa về chân thân tiểu hồ ly, bần đạo ôm tiểu hồ ly về." Tử Liên đề nghị nói.
Khuynh Diễm nhếch môi cười: "Giờ tôi còn không nhấc nổi tay, anh nghĩ tôi có thể hóa về chân thân sao?"
Tử Liên: "..." Được rồi.
Lỗi của hắn.
Là hắn không suy tính chu toàn.
Tử Liên muốn giúp Khuynh Diễm hóa về chân thân, nhưng linh lực hắn còn chưa chạm vào cô, thì đã bị đánh văng ra!
Cô chắc chắn là cố ý!
Rõ ràng đã bị trúng thuốc tê liệt gân cốt, sao cô có thể phản kháng hắn?
Tử Liên có chút tức giận: "Bần đạo sẽ cướp đi mảnh đá trên người thí chủ, để thí chủ biến thành tiểu hồ ly, sau đó ôm tiểu hồ ly về." Để xem cô còn có thể phản kháng không?
Khuynh Diễm chẳng những không phản kháng, mà còn mỉm cười hợp tác: "Được thôi, vậy anh đến lục soát tôi đi."
Lời này rơi vào tai Tử Liên, lại mang hàm ý khác.
Mảnh đá ở trên người những yêu quái kia, hắn liếc mắt liền nhìn thấy nằm tại nơi nào, trực tiếp giật xuống là được.
Nhưng mảnh đá ở chỗ cô, tìm mãi không thấy, nếu lục soát, thì sẽ phải sờ...
Nam nữ thụ thụ bất thân! Sờ mó còn tồi tệ hơn ôm cô về nữa!
Thành công tính kế cô, đến cuối cùng lại là tự bê đá đập chân mình!
Nếu không phải nhớ mình còn có hình tượng đại sư đức cao vọng trọng, thì Tử Liên đã trực tiếp vò tóc hét lên.
Hít sâu, bình tĩnh lại nào.
Tình cảnh bắt buộc, chạm vào cô hẳn là sẽ không thành vấn đề.
Chỉ cần tâm hắn thanh tịnh, tiếp xúc thân thể thì vẫn xem như trong sạch.
Tử Liên đưa ra lý lẽ thuyết phục chính mình, bước chân dần dần nhích từng chút tiến đến, đầu ngón tay vừa chạm vào Khuynh Diễm, lập tức rụt lại.
Không được!
Nam nữ khác biệt, hắn không thể ôm cô!
"Anh không muốn thì tôi cũng không ép, tự trở về đi." Khuynh Diễm nhắm mắt lại: "Tôi cần ngủ một chút, sức lực sẽ sớm hồi phục."
"À đúng rồi!" Cô chợt mở mắt, dặn dò: "Nếu sáng mai không thấy tôi về, thì không cần đi tìm tôi, nhớ đốt cho tôi nhiều vàng mã là được."
Ngón tay Tử Liên hơi run lên, sắc mặt cũng tái nhợt xuống.
Không, hắn sẽ không bỏ lại cô!
Hắn sẽ không để cô chết ở đây!
Ôm cô mà thôi, hắn có thể làm được!
Tử Liên gian nan ôm Khuynh Diễm lên, khi cả người cô nằm trong lòng hắn, thân thể hắn có chút run rẩy thoáng qua.
Bình thường tuy hắn ôm cô ngủ, nhưng đó là trong lúc vô thức bị cô lừa. Còn hiện tại, là hắn tỉnh táo chủ động ôm cô, cảm giác hoàn toàn khác biệt...
Sắc đỏ bò lên gương mặt Tử Liên, lan ra hai bên tai, rồi trải rộng xuống cổ, nóng đến không cách nào ngăn lại được.
Khóe môi Khuynh Diễm kín đáo cong lên, cô lại thành thạo kỹ năng ăn vạ thêm một bậc rồi.
Tử Liên rời khỏi biệt thự, đi dọc trên đường tìm taxi. Nhưng vì đêm đã về khuya, khu vực này lại rất vắng vẻ, nên hắn chỉ có thể tiếp tục bước lên phía trước.
Khuynh Diễm nương theo ánh trăng quan sát một bên sườn mặt hắn, gò má vẫn còn chút hồng, cánh môi mím chặt giống như rất kháng cự, nhưng cánh tay vẫn chưa từng một giây buông lỏng cô.
Gió đêm dịu nhẹ thổi qua, sợi tóc hắn bị đánh rối vào mái tóc cô, hai chiếc bóng trên mặt đất đan xen chồng vào nhau, ánh mắt Khuynh Diễm không hiểu sao trở nên mơ hồ.
"Tử Liên." Cô đột nhiên cất tiếng gọi.
Người phía trên nhẹ cúi đầu.
"Tôi tên Khuynh Diễm, Khuynh trong khuynh thành, Diễm trong diễm hỏa."
Âm thanh thiếu nữ nhàn nhạt rơi xuống, ánh trăng nhỏ vụn chạm vào đáy mắt cô, phản chiếu ảnh ngược Tử Liên giữa những đốm sáng lấp lánh xinh đẹp.
Trái tim hắn trong vô thức vội vã nhảy lên.
Khuynh Diễm vẫn nhìn hắn, như muốn xuyên qua thân thể này, chạm đến linh hồn hắn: "Anh là ai?"
Tử Liên cảm thấy mơ hồ. Hắn là ai?
Hắn là Tử Liên, hắn...
Trong đầu như có giọng nói đang nhắc nhở một câu trả lời khác, nhưng hắn không cách nào nghe rõ đáp án kia.
"Tôi là Tử Liên, Tử trong tử sắc, Liên trong liên đài."
Hắn nghĩ mình phải trả lời cô, nhưng sau khi nói xong lời này, hắn vẫn cảm thấy thiếu sót.
Tại sao lại thiếu sót?
Rốt cuộc là thiếu sót điều gì?
Khuynh Diễm đưa tay nhẹ vuốt ve gương mặt hắn: "Vì sao anh ở đây? Anh muốn thoát ra ngoài không?"
Tử Liên mơ hồ bối rối.
Hắn ở đây là vì vừa cùng cô đi bắt hồ yêu, đang trên đường tìm xe trở về.
Còn thoát ra ngoài, là đi đâu?
Nhưng đáy lòng cứ như có điều gì đó trỗi dậy...
"Tôi muốn ở bên cạnh em."
Ở đâu cũng được, miễn là nơi đó có em.
Nếu chỉ được cận kề em trong không gian mộng tưởng, thì tôi nguyện ngủ mãi không tỉnh dậy.
Khuynh Diễm hơi chớp mắt nhìn hắn.
Tử Liên lập tức mất tự nhiên bổ sung: "Ở cạnh tiểu hồ ly, không phải ở cạnh thí chủ! Bần đạo là người tu hành, không gần nữ sắc!"
Cuối cùng lý trí của hắn đã trở lại, tu hành tu hành! Không thể tiếp tục nói mê nói sảng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...