Xuyên Nhanh Chi Công Lược Chủ Thần


Edit: Múichama
Ngày thứ hai Tô Thừa rời giường rất sớm, chuẩn bị cùng Tô Hà tham gia họp phụ huynh.

Họp phụ huynh bắt đầu vào lúc mười giờ, thời gian rất đầy đủ, sau khi cơm nước xong ngồi cùng Tô Thừa Tần Tư trò chuyện.

Tuy rằng Tần Tư đáp rất ít, thế nhưng cậu chăm chú nhìn Tô Thừa ánh mắt nói cho Tô Thừa biết rằng là cậu đang nghe rất nghiêm túc.

Dưới ánh mắt chăm chú của thiếu niên, Tô Thừa miệng khô lưỡi khô, hắn bất động thanh sắc vắt chéo chân, giọng nói ôn hòa: "Chờ em được nghỉ hè, anh hai dẫn em đi nước Mỹ, nơi đó là một nơi cái chơi rất vui, hơn nữa có nhiều hoạ sĩ nổi tiếng hoạ sĩ, có thể thường đến xem triển lãm tranh."
Tần Tư bờ môi nhạt màu cong lên một chút, gật đầu dạ một tiếng.

Ngoan ngoãn khiến Tô Thừa muốn sờ đầu.

Lúc ăn cơm Tô Thừa đem đồ ăn Tần Tư yêu thích để trước mặt cậu, bởi vì lúc ăn cơm câu chỉ ăn món gần cậu nhất, những món hơi xa xa một chút, cho dù đó là món cậu yêu thích, cậu cũng chẳng liếc nhìn tới.

Tô Thừa cảm thấy được cực kỳ đau lòng.

Thân là em trai của Tô Thừa hắn, phải là muốn được cái gì có cái đó, nào có mình muốn ăn cái gì cũng không dám đụng tới?
Hắn gắp một con tôm rồi lột vỏ, bỏ vào trong bát của cậu.

Tần Tư chớp chớp đôi mắt đen trong trẻo, đem tôm đã được bóc vỏ bỏ vào miệng, "Ăn ngon..."
Vì vậy Tô Thừa thả xuống cái bát bắt đầu lột tôm cho cậu.

Tần Tư bị hắn hầu hạ đến cực kỳ thoải mái, một bữa cơm được ăn những món mình thích, đợi đến khi ăn no mới buông bát đũa, "No rồi."
Tô Thừa lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong đã là chín giờ, súc miệng xong Tô Thừa đưa Tần Tư đi đến trường học.

Hai người đến khoảng chín giờ mười phút, còn gần tới 50 phút đồng hồ, bởi vì là lần đầu tiên họp phụ huynh cho Tô Hà, Tô Thừa không cho phép chính mình có một điểm sai lầm.

Trong mắt của người khác, Tô Thừa cực kỳ đẹp trai.

Khác với Tô Hà, cậu là kiểu thanh tú tinh xảo, mà Tô Thừa là một nam nhân thành thục tinh anh.

Trong trường học người không nhiều, thời tiết hơi nóng, Tô Thừa nhìn thấy bên cạnh trường học có quán trà sữa, dắt Tần Tư đi vào, gọi hai ly trà sữa.

Người trong tiệm trà sữa hơi nhiều, phần lớn là đang bấm điện thoại, xem phim gọi điện thoại tán gẫu, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người không thoải mái.

Người bệnh chứng tự bế với trường hợp như vậy cần phải rất hồi hộp, cho nên Tần Tư vẫn luôn lôi kéo tay áo, đứng ở phía sau Tô Thừa.

Tô Thừa nhận hai ly trà sữa thanh toán, dẫn Tần Tư rời khỏi.


Hai người tìm một nơi yên tĩnh, trường học ở phía sau đồi, ngồi ở chân đồi uống trà sữa.

Tần Tư ngồi chếch ở phía trước Tô Thừa, đồng cỏ là sườn dốc, Tô Thừa nhìn thiếu niên yên lặng uống trà sữa.

Nhìn thấy Tần Tư định dùng đầu lưỡi liếm sạch sữa dính trên mép, hắn đưa tay chạm vào bờ môi Tô Hà.

Tần Tư bị đụng vào có cảm giác như điện giật, cậu làm bộ nghi hoặc nhìn Tô Thừa, Tô Thừa bình tĩnh nói: "Để anh lau sạch cho em."
Ngón tay của hắn quẹt qua, đem vết sữa biến mất.

Tần Tư nghĩ: Anh có bản lĩnh lau thì sao không đưa tay vào trong miệng tôi đi.

Suy nghĩ biến mất sau khi nghe Tô Thừa nhẹ giọng nói: "Uống đi."
Tần Tư cúi đầu tiếp tục uống trà sữa, Tô Thừa thừa dịp cậu không nhìn thấy, đưa ngón tay vừa để xuống vào trong miệng, liếm liếm, trong nháy mắt thân thể như là bị dòng điện chạy qua, tê dại một mảnh, toàn bộ xương cốt huyết dịch đều đang kêu gọi đem thiếu niên ăn sạch đến no căng.

"Tô Hà! Cậu ở nơi này sao!" Khi Tô Thừa đang cùng thiếu niên hưởng thụ thế giới hai người, thì một giọng nữ ôn nhu cắt ngang.

Tô Hà ngẩng đầu, thấy là một nữ sinh trong lớp mình.

Nữ sinh ấy rất đẹp, tóc đen dài thẳng, đôi mắt như hồ thu, vóc người cao gầy, cũng rất đầy đặn, mặc quần dài màu lam.

Cô cầm trong tay một phong thư màu hồng phấn, khuôn mặt trắng nõn có chút ngượng ngùng, "Đây là, cho cậu..."
Tần Tư —— quào, là thư tình kìa, nếu như cô ấy là con trai, nói không chừng tôi chấp nhận.

Cậu làm bộ dáng nghi hoặc, tiếp nhận từ trong tay nữ sinh, nữ sinh vén tóc bên tai, bàn tay giấu sau lưng, mắt chỉ nhìn chằm chằm trên đất, "Tớ biết cậu khả năng...!Không thích cùng người khác giao du, thế nhưng, tớ hi vọng cậu có thể thử một lần...!Dù sao..." Mặt cô gái ấy đỏ lên, nói không được nữa, quay người chạy mất.

Thời điểm nữ sinh chạy đi góc quần vẽ ra một cái độ cong mỹ lệ, ngay tại bãi cỏ xanh mượt này, trong rừng cây xanh tươi này, đẹp đến mức khiến người khác phải động tâm.

Tô Thừa tâm lý sắp bùng nổ, hắn thừa dịp lúc thiếu niên còn chưa có phản ứng lại, đem phong thư nữ sinh đưa thiếu niên xé rách nát rồi đứng dậy ném vào thùng rác gần nhất.

Tần Tư: "..." Xé nhanh thật...!Kỳ thực là cậu muốn nhìn nội dung bên trong có cái gì...!
Tô Thừa quay đầu lại, nhìn thiếu niên tựa như bị hắn dọa hết hồn, hắn biết vào giờ phút này nội tâm của chính mình có bao nhiêu dữ tợn, dữ tợn đến thiếu nữa đã biểu hiện ở trên mặt.

Hắn cưỡng chế ép xuống, đi tới bên người thiếu niên, "Bên ngoài quá nhiều người xấu, anh chỉ sợ cô ấy đối với em có cái ý nghĩ không tốt."
Tần Tư chút nữa là cười ra tiếng, thế nhưng cậu chỉ là làm bộ ngoan ngoãn gật đầu, "Ồ..."
Nhìn thấy thiếu niên tín nhiệm mình như vậy, Tô Thừa tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Lúc uống xong trà sữa đã hơn chín bốn mươi phút, Tần Tư thấp giọng nói: "Chúng ta nên đi lên lớp học..."
Tô Thừa đứng dậy dẫn cậu đi đến lớp.


Vào lúc này lớp học đã có không ít người, mỗi học sinh cơ hồ đều là dẫn theo người nhà của chính mình đến, có điểm chen chúc.

Giáo viên chủ nhiệm đúng giờ đi đến phòng học, vào lúc này học sinh giống nhau đều đi ra ngoài, người nhà ở lại.

Tần Tư dựa vào cái bàn bên ngoài, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Nữ sinh trước đó đưa cho cậu thư tình đi tới trước mặt cậu, "Cái kia...!Tô Hà..."
Tần Tư cách xa cô một chút.

Không phải đối tượng nhiệm vụ, mục tiêu công lược, cậu không thích cùng người khác có quan hệ.

Nữ sinh tựa như đã biết đáp án của cậu, có chút buồn bã rời khỏi.

Đại khái qua nửa tiếng, người nhà ở bên trong bắt đầu lục tục đi ra, Tô Thừa nhanh chân đi ở trước nhất, nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên ngoài rất tốt, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đi tới trước mặt thiếu niên, "Chúng ta về nhà thôi."
Giáo viên chủ nhiệm từ bên trong đi ra, nhìn thấy thiếu niên đối Tô Thừa mỉm cười, cô kinh ngạc há to miệng, "Tô Hà?"
Tần Tư nhìn cô, khiếp nhược mà chậm rãi nói: "Dạ...!Chào cô..."
So với trước kia cái gì cũng không nói, thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, xem ra Tô Thừa thật nghe vào lời của hắn.

Giáo viên chủ nhiệm hết sức vui mừng, "Sắp thi tốt nghiệp rồi, phải chăm chỉ ôn tập nha!"
Tần Tư dạ một tiếng.

...!
Bất tri bất giác, Tô Thừa ở chỗ này đã bốn tháng rồi.

Vào đầu tháng sáu tháng, thiếu niên nhận thư thông báo từ đại học ở thủ đô, lôi kéo tay áo của hắn, "Anh ơi, em nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi! Anh sẽ đi cùng em sao?"
Tô Thừa không muốn rời khỏi thiếu niên, việc ở nước Mỹ cũng không thể vẫn luôn nhờ Lâm Đạt gửi mail đến cho mình xử lý, biện pháp duy nhất chính là xem có thể hay không đem trụ sở công ty chuyển đến thủ đô, mặc dù sẽ tổn thất một phần lớn mối hợp tác và nhân tài, thế nhưng so với thiếu niên, Tô Thừa cảm thấy được không tính là gì.

Quyết định xong, Tô Thừa ôn hòa nói: "Được, anh sẽ cùng em."
Thiếu niên thoạt nhìn tựa hồ rất vui vẻ, cơm cũng ăn hơn hai bát, con mèo từ trên lầu chạy xuống nằm nhoài trên đùi cậu, cậu đem con mèo ôm lấy, con mắt đen nhánh trong trẻo nhìn chằm chằm Tô Thừa, "Có thể mang bé mèo đi theo không?"
Con mèo phối hợp meo một tiếng, duỗi móng vuốt giữ cái đùi gà.

Tô Thừa ừ một tiếng,
Tần Tư hoan hô kêu một tiếng, nắm móng vuốt con mèo, "Chúng ta phải dọn nhà thôi bé mèo ơi."
Con mèo: "Meo~ "
Sau khi ăn xong Tô Thừa gọi điện cho Lâm Đạt, Lâm Đạt nghe quyết định của hắn có chút không thể tin tưởng.

Tô tổng biết rõ, Trung Quốc phát triển không bằng nước Mỹ, vì sao lại phải đem tổng công ty chuyển qua Trung Quốc?

Thế nhưng cấp trên đã quyết định cô thân là một thư ký, chỉ có thể nghe theo.

"Vâng, Tô tổng, sau đó tôi sẽ thông báo cho bọn họ cùng ngài tiến hành hội nghị qua video."
Tô Thừa đứng ở cửa sổ vừa nhìn thiếu niên ở dưới lầu cùng con mèo chơi nháo trên sân cỏ, trầm thấp ừ một tiếng, đôi mắt cũng không chớp lấy một chút, "Đúng rồi, Lâm Đạt, cô có hứng thú đến Trung Quốc tiếp tục làm thư ký của tôi không?"
Hắn rất hài lòng người thư ký Lâm Đạt này.

Lâm Đạt sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Tôi rất sẵn lòng, Tô tổng."
Cúp điện thoại, Lâm Đạt nhìn phòng làm việc không người này, nhớ tới trước đây Tô tổng ngồi ở chỗ này, ánh mắt của hắn lạnh lùng, ngữ điệu cũng lạnh lùng, mà thông qua bốn tháng này tình cờ liên lạc qua điện thoại, cô dần dần cảm nhận được biến hóa của Tô tổng.

Ngữ điệu của hắn càng ngày càng ôn hòa, có lúc còn mang theo sung sướng, cũng có lúc không thế nào vui vẻ, mà càng ngày càng giống một người bình thường, hoặc là nói, hắn đã là người bình thường.

Chuyển trụ sở công ty là một chuyện rất phiền phức, viên chức ở nước Mỹ có không muốn rời đi, vì vậy từ chức, mà những người Hoa tâm niệm tổ quốc, thì lại là vô cùng hưng phấn.

Tô Thừa luôn bận rộn về chuyện di dời tổng công ty, thiếu niên cũng biết chuyện này, vì vậy thường mang theo bàn vẽ đến thư phòng của Tô Thừa yên lặng vẽ tranh.

Tô Thừa yên tĩnh xử lý công việc của mình, cậu yên tĩnh vẽ tranh của cậu, con mèo nằm ở bên cạnh cậu, liếm móng vuốt của mình.

Tô Thừa có lúc mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn thấy thiếu niên yên tĩnh vẽ tranh, tâm lý sẽ vô cùng bình tĩnh, mệt nhọc tan hết.

Cuộc sống như thế thực sự là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức nếu để cho hắn trở lại bộ dáng trước đây, hắn sẽ chịu không nổi.

Hắn đã có một điểm yếu, đó chính là Tô Hà.

Hắn yêu cậu, cực kỳ yêu cậu, không biết thời điểm nào phát hiện mình có loại ý nghĩ biến thái này, chẳng qua là đến khi nhận ra, hắn đã vô lực ngăn cản.

Lý trí nói cho Tô Thừa biết, như vậy là không đúng, hắn thật vất vả giúp thiếu niên biến thành dáng vẻ hiện tại, hắn không nghĩ sẽ dọa đến cậu.

Thế nhưng trên thực tế nội tâm cùng thân thể lại bỏ mặc loại tình cảm biến thái này, hắn lưu luyến thiếu niên ở cùng nhau mỗi ngày, mỗi phút, chính mình âm thầm khiến cậu đối với mình động tác thân mật tập mãi thành quen, mỗi một lần thân cận, đều là khoái cảm cùng thống khổ quấn quýt.

Tô Thừa cảm thấy được chính mình sớm muộn có một ngày nổi điên mất.

Mà thiếu niên đối với chuyện này, lại hoàn toàn không biết.

Vào cuối tháng tám, đại học thủ đô báo danh, Tô Thừa sớm ở thủ đô mua một căn biệt thự kế bên trường đại học, quản gia lớn tuổi, huyết áp cao, ngồi không được máy bay, cũng không chịu được áp suất thấp.

Quản gia biết rõ điều này, xin Tô Thừa từ chức.

Ông muốn ở lại chăm cháu của ông, cháu của ông sống nhờ tại nhà thân thích, quản gia đau lòng, hơn nữa lớn tuổi cũng không làm tốt cái gì, Tô Thừa suy nghĩ một chút, đem căn nhà này đưa cho quản gia, liền để cho quản gia một triệu.

Quản gia cũng không phải người ngoài, Tô Thừa cùng Tô Hà là giống như cháu của ông vậy, cũng biết từ chối không hữu dụng, đã đành nhận.

Hai người đặt trước vé máy bay, lên máy bay, cùng quản gia tạm biệt.

Vé hai người là khoang hạng nhất, vị trí rất rộng rãi, hai người ngồi cùng một chỗ, Tô Thừa xem thiếu niên ngáp một cái có bộ dáng mệt mỏi, gọi nữ tiếp viên hàng không cầm một cái chăn đắp ở trên người thiếu niên, vai cho thiếu niên dựa vào làm cho cậu ngủ ngon.

Hơi thở của thiếu niên mang theo nhiệt độ phả vào trên cổ Tô Thừa, Tô Thừa một chút liền có phản ứng, hắn ảo não liếc mắt nhìn nửa người dưới của mình, đem chăn che khuất.


Hưởng thụ quá trình vui sướng cùng thống khổ cùng tồn tại này.

Tần Tư kỳ thực cũng không ngủ được bao lâu, cậu ngủ sau hai giờ liền cảm thấy ngủ đủ rồi mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Tô Thừa thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy được thiếu niên lại tiếp tục ngủ hắn thật sự không nhịn được, nhìn thấy thiếu niên tỉnh rồi, nhẹ giọng nói: "Anh đi vệ sinh một lát."
Tần Tư: "..." Đều là đàn ông mà, đều hiểu, đều hiểu.

Cậu bé ngoan dạ một tiếng, nghiêng người cho Tô Thừa đi ra ngoài.

Tô Thừa cởi xuống áo vest thắt bên hông che lại, như không có chuyện gì xảy ra đi vào nhà vệ sinh.

Tần Tư nhìn dáng vẻ của hắn, tâm trạng buồn cười không không chịu được, vai khẽ run.

Cậu nhớ tới cậu có một đứa cháu nhỏ, có một ngày đứa cháu tè ra quần, cởi quần áo ra thắt lại che cái mông, lúc đầu cậu không chú ý, sau đó chú ý tới thằng nhỏ bước đi không đúng, đem quần áo của nó xốc lên, thấy được cái quần ướt nhẹp.

Cháu nhỏ khóc tại chỗ, "Chú thật hư!"
Cậu hỏi cháu nhỏ, "Ai dạy con biện pháp cơ trí như thế?"
Cháu nhỏ đôi mắt đỏ một vòng, "Baba dạy đó, baba khi còn bé cũng tiểu ra quần."
Tần Tư thấy bộ dáng Tô Thừa như vậy nghĩ như thế nào liền cười, cậu nằm nhoài trên bàn mà trầm thấp tiếng cười, nữ tiếp viên hàng không cho là người cậu xảy ra vấn đề, đi tới bên cạnh cậu lo lắng gõ bàn một cái nói, "Tiên sinh? Tiên sinh cậu không sao chứ?"
Tần Tư nhanh chóng thu liễm biểu tình, lúc ngẩng đầu lên khóe mắt còn có giọt nước mắt, cậu thấp giọng nói: "Tôi không sao..."
Nữ tiếp viên hàng không vâng một tiếng, trên mặt mang theo áy náy, "Là tôi quấy rầy, xin lỗi, xin hỏi cậu cần gì không?"
Bụng Tần Tư vào lúc này thực sự có điểm đói, "Có thể cho mang tôi hai phần ăn không? Và một ly sữa bò nữa."
"Vâng." Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười rời khỏi.

Tô Thừa là hơn nửa tiếng mới quay lại, hắn rửa sạch tay, áo khoác cũng mặc vào, mặt mày thoạt nhìn kiêu ngạo lạnh lùng, khí tràng mạnh mẽ.

Mà sau khi nhìn thấy thiếu niên trong nháy mắt hòa tan nhiệt độ.

Tần Tư nói: "Anh ơi, em có gọi cho anh một phần ăn."
"Thật ngoan." Tô Thừa tiến lên xoa xoa tóc của cậu, ngồi xuống.

Bởi vì là khoang hạng nhất, đồ ăn rất phong phú, ớt xanh sợi khoai tây, bánh gato, thịt kho tàu, tôm hùm xào, nấm kim châm xào bắp cải, bên cạnh còn có một ly sữa bò cùng sô cô la.

Thoạt nhìn khiến người thèm ăn.

Tần Tư đã ăn được không ít, bưng sữa bò nhẹ nhàng uống một ít.

Cậu bất động thanh sắc xem xét dưới thân Tô Thừa một chút, sau đó nghiêng đầu chuyên tâm uống sữa bò.

Sáng sớm tám giờ lên máy bay, buổi chiều hai giờ đến thủ đô, xuống máy bay sau đó có người chuyên dụng đến đón.

Tài xế ngồi ở trước lái xe, "Bây giờ liền đi báo danh hay sao? Tiên sinh?"
Tô Thừa nhìn khuôn mặt thiếu niên mệt mỏi bên cạnh mình, "Ngày mai đi, hiện tại về biệt thự trước."
- ------------------------------------
Mọi người thấy sai sót gì cứ góp ý cho mình nha:>>> mình cảm ơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui