Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, Âu Minh Triết nhíu mày lấy điện thoại ra xem, sau lại cau mày cười lạnh, thẳng thừng tắt máy rồi cho người gọi vào danh sách đen.
"Sao anh không bắt máy?" Thẩm Chi Ưu khó hiểu hỏi.
"Không muốn!"
"Hả?"
"Là cuộc gọi của Mục Tử Yên!"
Thẩm Chi Ưu mím môi, ánh mắt lại đượm một chút đau buồn nhưng cô thực sự vấn không hiểu, tại sao Âu Minh Triết lại không nghe điện thoại của bạn gái chứ?
"Anh mau nghe đi, bạn gái anh giận đấy!" Thẩm Chi Ưu cố gắng mỉm cười khuyên nhủ.
Âu Minh Triết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, sau đó thì đen mặt quát "Anh chia tay với cô ta rồi.
Em là đang muốn anh quay lại với ả ta?"
Hả??
Anh nói gì cơ???
Ơ...tại sao xung quanh cô đều là màu hồng thế này?
Thẩm Chi Ưu kinh ngạc đến bất động, cô nhăn mày không tin vào chính đôi tai của mình.
Chắc chắn là cô nghe lầm rồi...
"Em thích gán ghép anh với cô ta sao?"
Thôi được rồi, không phải là nghe lầm...
"Không...không phải!" Thẩm Chi Ưu bối rối đáp.
Hí hí hí, ông trời là đang ban ân huệ cho cô sao?
Nhưng tại sao anh ấy và Mục Tử Yên lại...
"Cô ấy và anh vì sao lại chia tay?" Thẩm Chi Ưu không nhịn được liền buột miệng hỏi.
"Lẽ nào cô ta đã hại em rồi, em còn định dung túng?"
Thẩm Chi Ưu lần này thì im bặt, không nói một lời.
Thì ra anh đã biết rồi...
Có lẽ, trong thân tâm anh, khi thấy người mình yêu như thế sẽ vô cùng thất vọng mà đau lòng nhỉ?
Nghĩ đến đây, trong cô tuy vui sướng nhưng lại không thể vui nổi.
Thật là...cô đã yêu anh đến vậy rồi sao?
.
.
.
Mục Tử Yên điên cuồng tức giận đấm vào gốc cây, máu từ bàn tay từ từ chảy xuống, đỏ thẩm cả đôi bàn tay.
Thẩm Chi Ưu...mày...con tiện nhân!
Dám giật con mồi ngon của tao...mày sẽ phải trả giá!
Mục Tử Yên cố gắng bình tĩnh lại, ả ta rửa đi vết máu dính đầy ở trên bàn tay bên dòng suối.
Sau đó, cô ta liền một mạch đi thẳng đến lều của ả ta, đem hết hành lí rồi cùng Thẩm Như Ngọc rời khỏi đây.
Thẩm Như Ngọc bị Thẩm Trường An cho người đánh một trận, cô ta chạy đến bán sống bán chết cuối cùng cũng thoát được nên trong lòng vô cùng căm hận Thẩm Chi Ưu, từ bé đến lớn, Thẩm Chi Ưu luôn sống trong sung sướng nhưng cô ta thì không, cô ta hận, hận càng thêm hận, Thẩm Như Ngọc quyết định lén lút trốn về Thẩm Gia.
Sau khi chiếc xe chở hai người Thẩm Như Ngọc rời đi, Trình Tần đứng đằng sau, ánh mắt thất vọng nhìn về phía đó.
Người con gái mà anh đã từng thương...không ngờ lại có tâm địa độc ác đến vậy...
Trình Tần sau khi biết cô bị bắt cóc liền tức giận cho người điều tra nhưng khi có kết quả, anh liền không thể tin được vào sự thật này...
Anh liền nhanh chóng tìm Âu Minh Triết, song sự thật vẫn không thay đổi, Thẩm Như Ngọc...chính là người giở trò hại Thẩm Chi Ưu.
Nỗi thất vọng ngày càng lớn, anh thực sự không ngờ tới người con gái anh từng yêu kia...càng nghĩ, anh càng hối hận...
Những tưởng cuộc đời anh sẽ cùng người con gái ấy sống hạnh phúc bên nhau nhưng anh đã lầm...anh thật ra lại có tình cảm với Thẩm Chi Ưu, những lời khẳng định rằng anh yêu Thẩm Như Ngọc đều là giả dối cả, anh căn bản không hề có tình cảm với Như Ngọc, anh là có hứng thú với Như Ngọc thôi...
Sai lầm này, cả đời anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra, người mà anh đáng ra nên để tâm, bây giờ lại rời bỏ anh.
Anh thực sự rất hối hận, anh không thể phủ nhận rằng, lúc trước anh chính là khinh miệt cô, ngay cả nhìn mặt, anh đều tỏ ra chán ghét, nhưng bây giờ thì sao chứ?Ngay cả chỉ muốn khinh thường thôi mà anh...cũng không còn cơ hội để làm.
.
.
.
Về đến Âu Gia, Mục Tử Yên liền đòi gặp An Châu Diễm, bà nội của Âu Minh Triết.
"Thôi nào, thằng nghịch tử kia lại bắt nạt cháu gì sao?" An Châu Diễm ôn nhu xoa đầu an ủi Mục Tử Yên.
"Bà à...Triết...cháu và anh ấy đã chấm dứt rồi ạ!" Mục Tử Yên giả khóc lóc, nước mắt đầm đìa ướt đẫm khóe mi thật khiến người khác động lòng "Nhưng cháu vẫn còn yêu anh ấy!"
An Châu Diễm chau mày tức giận, bà rất yêu quí Mục Tử Yên nên luôn coi cô ta là người một nhà, trong mắt bà, Mục Tử Yên luôn là một cô gái hiền lành và tốt bụng, rất yêu thương mọi người nên bà đặc biệt rất có thiện cảm với cô ta.
"Thằng nghịch tử này, bà phải giáo huấn nó một trận mới được!" An Châu Diễm giận dữ đứng dậy, quát to.
"Bà à...bà đừng làm như thế! Con vì quá yêu anh nên con đã chấp nhận nhường anh ấy cho người khác rồi ạ!" Mục Tử Yên đau lòng nói.
"Là ai?" An Châu Diễm trợn trừng mắt, tức giận tra hỏi.
"Bà à...xin bà đừng làm gì anh ấy...anh ấy chỉ là có tình cảm với người khác thôi...con...con vẫn còn tình cảm với anh ấy nên con tin...anh ấy sẽ quay lại với con thôi..." Mục Tử Yên dồn hết sức khóc, trong lòng liền không ngừng nhảy múa, ả ta không nhịn được mà âm thầm đắc ý "Anh ấy yêu Thẩm Chi Ưu...là con gái lớn của Thẩm Gia..."
Ha, Thẩm Chi Ưu, tao vẫn còn kế mới! Tao sẽ bắt mày phải trả giá!
Nghe Mục Tử Yên nói vậy, bà liền tin.
Thương cháu gái bà bao nhiêu, bà càng đâm ra tức giận Thẩm Chi Ưu bấy nhiêu, trong lòng không ngừng cháy lên tia giận dữ.
"Được rồi, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu, sẵn tiện sẽ dạy dỗ cái loại tiểu tam đó một chút!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Hí hí, đăng muộn một chút để xem phản ứng của các nàng a~
Dạo này ta gần như mất hết động lực, các nàng mau an ủi ta đi a~~
Chúc các nàng buổi tối vui vẻ~❤️**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...