Ánh nắng từ bên cửa sổ chiếu vào, Thẩm Chi Ưu khẽ nheo mắt, cô đưa tay lên che đi ánh sáng đang chiếu vào mặt rồi mệt mỏi ngồi dậy.
Nhìn qua phía bên kia giường thì không thấy người, cô liền bước xuống giường rồi đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân.
"Ba à, con yêu ba nhất!" Tiếng nói vui vẻ vang lên qua cánh cửa phòng ăn.
Thẩm Chi Ưu thoạt đơ ra vài giây nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bình thản đẩy cánh cửa ra như từ nãy giờ vẫn chưa nghe thấy gì.
Khung cảnh đối diện trước mắt cô là một nhà ba người đang cười nói hạnh phúc trước bữa ăn sáng.
Thẩm Chi Ưu chỉ đành cười nhạt xem như lời khen rồi tiến tới bàn ăn, ngồi vào ghế.
"Anh tôi đâu?" Thẩm Chi Ưu hỏi cô hầu gái đang bê lần lượt phần ăn của cô đặt lên bàn.
"Thiếu gia đã đi làm rồi ạ!" Cô hầu gái lễ phép thưa.
Thẩm Chi Ưu gật đầu, cô lấy điện thoại ra từ túi váy đồng phục rồi nhắn tin với Trường An giữ gìn sức khỏe.
Xong, cô cúi đầu ăn phần ăn của cô, một cái nhìn cũng không thèm liếc tới ba con người kia.
Lẻ loi gắp đồ ăn lên ăn.
Vốn dĩ gia đình này làm gì có cô?
Nhìn xem, người ta đang hạnh phúc đấy thôi!
Thẩm Như Ngọc gắp phần bít tết để vào dĩa của cô rồi ngọt giọng nói "Chị ơi, chị ăn đi này!"
Thẩm Chi Ưu nhíu mày, cô nhìn vào đĩa thịt của cô ta rồi nhếch môi cười, tay gạt phắt miếng thịt đó đi khiến nó văng ra, làm bẩn bàn ăn.
Cho tôi ăn đồ thừa của cô? Xin lỗi, tôi đây nuốt không trôi!
Thẩm Trường Sơn nghiêm mặt quát "Thẩm Chi Ưu, con vừa phải thôi!!!"
Thẩm Chi Ưu đột nhiên bị lời nói của Thẩm Trường Sơn làm cho mất hứng, cô đứng thẳng dậy, xách cặp rời khỏi nhà "Nghĩ tôi là người thì nên đối xử tốt, nghĩ tôi là chó thì tùy tiện đưa đồ thừa, mấy người nghĩ tôi không biết rằng mấy người đang nghĩ gì sao?!"
.
.
.
Đến trường, bởi vì bị ảnh hưởng của chuyện lúc nãy mà tâm trạng cô trùng xuống hẳn.
Hừ, Thẩm Thành Sơn cũng đâu phải là cha ruột của cô đâu?
Chi Ưu tự mình an ủi rồi lấy điện thoại ra nhắn với Minh Triết.
[Chi Ưu: Hôm qua xin lỗi vì đã làm phiền anh chở anh trai và em về rồi!]
Đầu bên kia rất nhanh đã hồi âm.
[Âu Minh Triết: Không sao, Thẩm Trường An bây giờ thế nào rồi?]
[Chi Ưu: Anh em khỏe lại rồi, anh ấy bây giờ đang ở công ty!]
[Âu Minh Triết: Ừm, anh có việc bận rồi.
Rảnh thì nhắn nhé]
[Chi Ưu: Vâng!]
Thẩm Chi Ưu cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút thì cất điện thoại đi, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hey!" Lâm Thành Long từ đâu ra đập vào vai cô khiến cô giật mình.
"Tiểu Ưu, cậu đến rồi!" Tử Hạ ngồi xuống ghế, đưa hộp sữa kiwi cho cô.
Thẩm Chi Ưu gật đầu, cô nhận lấy hộp sữa từ tay Tử Hạ rồi cười giễu, còn không quên nháy mắt với Tử Hạ.
Nhìn kìa!
Hai con người này thì uống sữa dâu, chỉ có một mình cô là kiwi.
Ài, cô cá chắc Tử Hạ là cố ý chọn sữa dâu giống với Thành Long đây mà!
Tử Hạ lúng túng cúi đầu, Thẩm Chi Ưu thấy vậy thì bật cười "Hahaha!!! Tiểu Hạ, cậu nhát gan quá đấy! Sau này làm sao mà cua được cái tên này?"
"Sao? Tử Hạ đang muốn tán tỉnh ai sao?!" Thành Long hứng thú hỏi.
Bầu không khí bỗng rơi vào trầm lặng.
Thành Long liền gãi đầu cười ngại.
Cái tên này, Tiểu Hạ tất nhiên là muốn tỏ tình Thành Long cậu rồi!
Hừ, thật không biết Tử Hạ lại thích cái tên thích trêu hoa ghẹo nguyệt này ở đâu nữa chứ?!
"Ngu ngốc!" Thẩm Chi Ưu bĩu môi khinh thường nói.
"Hả?!" Thành Long nghệch mặt, tự tay chỉ vào bản thân mình "Nói tôi?"
"Hừ, vẫn không hiểu sao? Đồ ngu bò!" Chi Ưu khoanh tay, hừ mũi nói.
"Reng reng..."
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Thành Long đành nhẫn nhịn không xử Chi Ưu nữa.
Đột nhiên nói cậu là ngu ngốc là có ý gì chứ?!
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào, ánh mắt quét qua các học sinh trong lớp nhưng khi lia đến chỗ Chi Ưu thì trở nên dè chừng.
Thẩm Chi Ưu nhếch môi, cũng phải thôi.
Sau trận lúc trước, chuyện giữa ông ta và Thẩm Như Ngọc bị bại lộ, ông ta không những bị hiệu trưởng tra hỏi mà còn bị các học sinh trong trường khinh miệt, tuy là thế nhưng tin đồn này cũng không lan ra ngoài được nhờ thế lực ngầm của ả Như Ngọc và cả ông thầy cũng không bị đuổi việc nữa chứ!
Hừ, thật kinh tởm!
"Lớp ta sẽ có một học sinh mới!" Ông thầy khẽ ho khan, lấy lại phong thái rồi dõng dạc lên tiếng "Vào đi em!"
Người bước vào là một học sinh nam, đeo kính cận dày cộp và trông có vẻ khá nhút nhát.
Đúng chuẩn mọt sách!
"Em giới thiệu bản thân mình cho cả lớp nghe đi!"
"V...vâng!" Bạn học này có vẻ khá lúng túng nhưng sau cùng lại giới thiệu rất rành mạch "Chào mọi người, tớ tên là Đàm Khang Dụ, tớ từ thành phố khác chuyển đến.
Mong mọi người chỉ bảo!"
"Được rồi, vậy mọi người nhớ giúp đỡ bạn học mới này nhé!" Thầy giáo gật đầu, ông quan sát xung quanh thì thấy có bàn trống đằng trước Chi Ưu thì chỉ tay vào chỗ ngồi đó "Đàm Khang Dụ, em xuống dưới đó ngồi đi!"
"Vâng!" Đàm Khang Dụ lễ phép thưa rồi tiến về chỗ ngồi được chỉ định.
"Xin chào bạn học Đàm!" Chi Ưu mỉm cười, đưa tay về hướng Đàm Khang Dụ "Tớ là Thẩm Chi Ưu, gọi Tiểu Ưu thôi là được!"
"A...ơ...chào cậu Tiểu Ưu!" Đàm Khang Dụ bối rối bắt tay cô.
"Còn tớ là Mục Tử Hạ, cậu có thể gọi tớ là Tiểu Hạ!" Tử Hạ cười vui vẻ.
"Ưm...chào cậu!" Đàm Khang Dụ cười rối.
Tiết học bắt đầu, Thẩm Chi Ưu luôn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hức, Âu Minh Triết luôn ở trong đầu cô thì học hành kiểu gì chứ??!
"Đàm Khang Dụ, em đứng dậy đọc đề bài cho thầy đi!"
Thẩm Chi Ưu bị tiếng nói của ông thầy làm giật mình, cô khẽ ho khan rồi bình tĩnh nhìn vào sách.
A...học đến đâu rồi ta??
Hừ, đầu với chả óc! Chả bao giờ chịu tập trung gì cả!!
"Vâng!" Đàm Khang Dụ đáp, cậu đứng dậy đọc bài.
Phía sau, Thẩm Chi Ưu chợt nhớ ra gì đó thì nheo mắt nhìn bóng lưng của Đàm Khang Dụ.
Cái tên này đâu có trong tiểu thuyết đâu nhỉ?
Thật kì lạ, mọi chuyện hay mọi thứ không có ở trong tiểu thuyết lại xuất hiện thế này khiến cô nghi hoặc.
Có lẽ chuyện cô xuyên không vào đây đã thay đổi rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...