Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
"Các người là người của chính phủ"? Tiến sĩ Tống thắc mắc hỏi. Lúc ông ở trong phòng nghiên cứu thấy đám người này đột nhập vào nhờ camera ẩn ở khắp nơi. Ông tưởng những người này tới đây để lấy đi những thành phẩm của ông.
"Chúng tôi là người của chính phủ phái đến". Nam Trường Tư trả lời ông bằng giọng điệu hờ hững. Bạch Thuần lúc này mới thả tự do cho ông.
"Nơi này chỉ có ông thôi sao"Lúc này Bạch Thuần mới nghi hoặc nói, nơi đây phải gọi là sạch sẽ và lớn, không lẽ chỉ có một người. Nhìn thấy sự nghi hoặc từ câu hỏi cậu ông cau mày nói bằng giọng buồn bã:
"Nơi này còn có người khác nhưng họ chết cả rồi".
Lúc đại dịch virus ăn thịt người xảy ra, những người có mặt trong căn cứ, đều bị nhiễm phải và không một ai sống sót. Duy chỉ có ông và 2 người trợ lí của ông ở trong phòng cách thí nghiệm được xây dựng cách li hoàn toàn với bên ngoài. Căn phòng được bao bọc bởi bốn bức tường thủy tinh đặc biệt cực kì vững bền và từ bên ngoài có thể nhìn vào bên trong.
Lúc chứng kiến có người mặc áo blouse, mặt đầy máu, mắt trắng dã ăn thịt người khác ông biết là có chuyện không ổn nên đã dặn 2 trợ lí lấy mớ giấy tài liệu che kính lại.
Lúc này họ khá là hỗn loạn bởi sự việc đang xảy ra. Chả lẽ là trò đùa cá tháng tư sao. Nhưng những gì ông chứng kiến quá mức chân thật. Ông qua phía bàn để tài liệu, mở ngăn kéo ấn vào cái nút màu đỏ, báo hiệu cho việc sẽ thả ra khí độc tiêu diệt lũ zombie này. Đây là thiết bị phòng chống kẻ xâm nhập của viện nghiên cứu nhằm trong trường hợp khẩn cấp và nút này được bổ trí ở khắp mọi nơi.
Tống Nghệ nghĩ khí độc này sẽ tiêu diệt được lũ zombie, Khi lũ zombie các giác quan đã bị huỷ hoại vì vậy thiết bị phòng chống này bô dụng đối với chúng. Ông thấy mọi chuyện ngày càng khó kiểm soát vì vậy, đã truyền thông báo đi cho phía chính phủ nhưng bên kia thì sao? Bên phía chính phủ cũng loạn thành một nồi vì vậy không ai có thể cứu họ được.
Tống Nghệ nói với những người trợ lí mình cố gắng chống đỡ và trấn an rằng sẽ có người đến cứu họ nhưng không ai cứu được họ cả. May thay là vẫn còn nước uống từ thiết bị chứa nước cất để dùng làm thí nghiệm. Không có thức ăn khiến họ ngày càng mệt mỏi. Vì vậy họ đã tìm những dụng cụ trong phòng này để bắt đầu ra ngoài tìm kiếm sự may mắn.
Họ mang theo những vật dụng thô sơ như ống thép hay gậy sắt. Ông đứng ở cửa trên tay là thẻ mở cửa, ông giơ tay ra hiệu cho họ đếm 3,2,1 liền mở cửa.
"Tít". Tiếng tít vang lên đã thu hút sự chú ý của zombie, khiến chúng đều đi đến phía phát ra âm thanh. Tống Nghệ không ngờ là lũ zombie tai thính vậy. Tống Nghệ và 2 trợ lí chạy về phía phòng lưu trữ, nơi đây là nơi cất giữ thực phẩm của viện nghiện cứu. Số lượng zombie ông gặp thật sự là rất ít, vì viện nghiên cứu này chỉ có khoảng 20 người thôi.
Khi đi một đoạn ông gặp con zombie ban đầu ông thấy qua cửa kính, con zombie này là một người bạn của ông nhưng giờ đây con khuôn mặt của con zombie nó biến dạng một cách đáng sợ khiến ai nhìn thấy nó cũng không nhịn được ói mửa.
Hai người trợ lí phía sau ông sợ hãi tột cùng nhưng may là ông đã bịt miệng cô gái lại, còn người kia là nam nên vẫn có thể chịu đựng được xíu sự xấu xí từ con zombie này.
Lúc này con zombie lao vọt về phía ông, hiện tại mới là thời kì đầu của zombie nên chúng chạy hơi chậm so với người trưởng thành nhưng đáng sợ là chúng có sức mạnh khá khủng bố. Vì vậy khi thấy con quái vậy chạy lại phía mình, tiến sĩ Tống đã dẫn 2 người trợ lí chạy lẹ về hướng cánh cửa của khu lưu trữ.
Hành lang cũng khá rộng và chỉ có một con zombie này nên cả 3 người chạy một mạch tới phòng lưu trữ một cách khá thuận lợi. Nơi đây chỉ cách chỗ của bọn họ 200m nhưng trên đường chạy thì bỗng dưng một con zombie từ phía bên cạnh căn phòng lao ra đè lên người cô gái cắn vào cổ cô, chàng trai chạy kế bên cô gái cũng vì vậy mà té xuống, khi anh ngồi dậy thì thấy con zombie kia đã đuổi tới nơi. Nó liền chạy tới bóp nát đầu anh mà nhai ngấu nghiến phần thịt của anh.
Tống Nghệ quá hoảng sợ trước tình huống này vì vậy ông dùng tất cả sức bình sinh chạy về phía căn phòng lưu trữ, may mắn là hai con zombie kia đang thưởng thức bữa ăn của chúng vì vậy không quan tâm tới ông lắm. Ông thành công đi vào phòng lưu trữ. Khi cửa đóng lại, hai chân ông run rẩy không chống đỡ được nữa ngã khụy xuống. Ông run rẩy sợ hãi khi chứng kiến lũ quái vật kia ăn thịt 2 người trợ lí của ông.
Tống Nghệ ngồi thẫn thờ đó một lúc sau mới vơi đi cảm giác đáng sợ này. Xuất phát từ ý chí cầu sinh của ông nên ông đành phải bỏ qua 2 người kia mà tìm cách cứu sống mình. Ông quan sát kho lưu trữ thì thấy nơi đây chứa đầy thực phẩm có thể sử dụng trong nhiều năm tới. Các căn phòng chia đồ cất ở trong và còn có nhiều đồ vật khác nữa ngoài thực phẩm như đồ vật thí nghiệm, hoá chất,...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...