Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

Sự kiện bầy sói tập kích lần này làm Phú gia tổn thất không nhỏ, công tác giải quyết triệt để hậu quả phải kéo dài mất 3 ngày mới tươm tất. Cùng lúc đó, chiến công Tô Hoài anh dũng bảo vệ ca nhi cùng y thuật cao siêu nhất thời chiếm được sự tán thưởng rất lớn từ Phú gia, Lục Viên cảm thấy trong ánh mắt của những nam nhân trong nhà nhìn Tô Hoài cũng thêm vài phần tín nhiệm và thừa nhận.

Tuy rằng đó là chuyện tốt, nhưng tình trạng sức khỏe Tô Hoài ngày càng kém, thức ăn thức uống không quen cùng với khí hậu khắc nghiệt là nguyên nhân chủ yếu, sau hai ngày thổ tả thì dường như Tô Hoài gầy đi trông thấy, Lục Viên nhìn mà xót cả lòng, thế là y nhất quyết tìm Tán Bố nhắc chuyện trở về Trung nguyên.

Lần đề cập này, thái độ y rất kiên quyết, y không thể vì muốn vừa lòng Phú gia mà cơ thể Tô Hoài chịu suy kiệt được.

Tán Bố thấy Lục Viên kiên trì muốn về, tuy rằng vẫn muốn giữ y lại thêm dăm bữa nữa nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, gã đành dẫn Lục Viên tới trướng của A Sao, vừa vào ốc, Tán Bố đã hỏi: “Lạp Mễ Nhĩ, dù sao Thảo nguyên cũng là nhà của ngươi, chúng ta hy vọng ngươi và Tô Hoài ở lại đây. Mấy ngày trước, ta đã thấy biểu hiện anh dũng của Tô Hoài mà coi hắn như một hán tử xuất sắc, tuyệt đối không thua kém bất cứ một nam nhân Thảo nguyên nào, chúng ta tín nhiệm hắn, cũng tin rằng hắn sẽ mang lại hạnh phúc của ngươi, ta cũng tin tưởng nếu ở lại đây Tô Hoài sẽ nhanh chóng dung nhập vào Phú gia, trở thành nam nhân cường tráng dũng mãnh của Thảo nguyên.”

Đã đoán chắc Phú gia có chủ ý này, nhưng chính tai nghe được vẫn khiến Lục Viên thoáng sững người.

Tán Bố thấy Lục Viên không nói gì thì tưởng y đang do dự, gã càng dốc bầu khẩn thiết: “Về phần oa tử ngươi thì chờ mấy ngày nữa thương đội tới Trung nguyên ta sẽ đón về đây. Lạp Mễ Nhĩ, từ nhỏ ngươi đã uống nước sông Tạp Nạp[1], đã rong ruổi chơi đùa trên lưng ngựa, đã được A sao yêu chiều ôm vào lòng, ngươi là một phần của Thảo nguyên, mọi người rất nhớ ngươi, ở lại đi.”


Lục Viên bình tĩnh nhìn Tán Bố, rồi nghiêng đầu nhìn người A sao hiền từ, chậm mỉm cười: “Tuy rằng đệ không nhớ những chuyện trước kia, nhưng tình yêu thương chiều chuộng của mọi người thì đệ cảm nhận được rất rõ ràng, Tán Bố đại ca nói đệ là một phần của Thảo nguyên, đệ cũng coi Thảo nguyên cũng là một phần của mình mà!” – Lục Viên ngẩng đầu nhìn đôi mắt ngậm ý cười của Tán Bố, nói tiếp: “Thế nhưng, Tán Bố đại ca, huynh phải biết, Thảo nguyên không phải là tất cả. Có thể nước sông Tạp Nạp đã thấm vào cơ thể này, có thể Phú gia đã dựng dục sinh mệnh này, thế nhưng, hiện giờ trái tim này lại dành tất cả cho một người Trung nguyên. Hắn đã vì đệ mà chẳng màng nghìn dặm nẻo đường đến Thảo nguyên, thỉnh cầu người trong gia đình chấp nhận hắn, không tiếc bị người cười nhạo, chẳng ngại cơ thể hư nhược ăn những thức uống không quen, mặc khí hậu khắc nghiệt vẫn lẳng lặng ở bên chờ đợi ngày đệ muốn trở về Tán Bố à, huynh bảo đệ có thể ích kỷ nói với hắn rời bỏ quê nhà vĩnh viễn chôn chân ở Thảo nguyên xa lạ này được ư?”

Hiếm khi thổn thức cả một mạch dài đầy nghiêm túc và đứng đắn thế này, Lục Viên liếm liếm môi nghỉ ngơi giữa quãng, chờ vẻ mặt vốn hưng phấn của Tán Bố trở nên kinh ngạc, rồi dần chau mày, chờ tiếp lão A sao khe khẽ thở dài, y lại mở mồm nói tiếp: “Trung nguyên có một câu rằng: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, chẳng lẽ trên Thảo nguyên không phải như thế ư? Chẳng phải ca nhi được gả từ những bộ tộc khác đều phải ở đây an cư lạc nghiệp bắt đầu cuộc sống mới sao? A sao, Tán Bố đại ca, người đầu tiên con gặp khi mất trí nhớ là Tô Hoài, hắn đã giúp đỡ bảo vệ con vượt qua chuỗi tháng ngày bất an và mờ mịt nơi đất khách quê người, cũng là khởi nguồn cho sinh mệnh thứ hai của con trên mảnh đất Trung nguyên, sống bên hắn, nơi đó con có một gia đình. A sao, Tán Bố đại ca, con cảm tạ ơn dưỡng dục, sự chăm sóc và bảo vệ của mọi người, con sẽ cố gắng làm tròn chữ “Hiếu” của phận làm con, nhưng hiện giờ, con muốn về nhà, xin đừng ngăn cản con.”

Thiết tha xiết bao tình, bao lý, đến độ Tán Bố và lão A sao không nói được thêm gì nữa, chỉ có điều rằng đầu óc Lục Viên lúc này lại không ung dung như vẻ mặt bên ngoài y biểu hiện.

Thật là Tô Hoài chết bằm, để về Trung nguyên với ngươi mà bao nhiêu lời mất mặt ta đều nói hết rồi á, chờ khi trở về ta phải đòi cả vốn lẫn lãi trên người ngươi!!!

“Lạp Mễ Nhĩ, lại đây.” – lão A sao trầm mặc một lúc lâu mới cười vời tay với Lục Viên, y dạ dạ vâng vâng lại gần, ngồi xuống bên cạnh ông, gối đầu lên đầu gối ông, lão A sao nhẹ nhàng xoa đầu y.

“Lạp Mễ Nhĩ, con trưởng thành rồi, không còn là hài tử đến nói cũng không sõi trước kia nữa, A sao chân thành mừng thay cho con” – bàn tay lão A sao nhăn nheo và khô kiệt như mảnh cây già cỗi, bàn tay ấy nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nhẵn nhụi của y: “Kỳ thực, ngay từ lần đầu tiên gặp hài tử Tô Hoài, ta đã biết, Lạp Mễ Nhĩ nhà ta tìm được một nam nhân tốt rồi, Lạp Mễ Nhĩ nhà ta đi theo nam nhân này sẽ không phải chịu ủy khuất. A sao già rồi, chẳng còn ham muốn gì nữa, hiện giờ ta chỉ mong sao đứa con xinh đẹp nhất – Lạp Mễ Nhĩ của ta có thể hạnh phúc.” – lão A sao mỉm cười, nếp nhăn trên mặt chồng chéo nhau, có chút rúm ró nhưng có cảm giác hiền từ đến lạ.


“Thực ra sáng sớm nay, thằng bé Tô Hoài có tới tìm ta, nó cũng nói giống con, còn quỳ xuống bảo chứng với ta sẽ thay Phú gia yêu thương con, che chở cho con, chiếu cố con gấp trăm ngàn lần, nó muốn ta tin rằng nó có thể đem lại hạnh phúc cho con. Khi ấy ta còn chần chừ, nhưng giờ ta tin rồi. Lạp Mễ Nhĩ, ta chúc phúc cho con” – lão A sao vẫn cười, nâng khuôn mặt y, hôn lên trán y: “Mang theo lời chúc phúc của ta trở về với người con yêu, về nhà đi.”

Chuyện rời khỏi Thảo nguyên đã được Tô Hoài và Lục Viên đồng tâm hiệp lực dành được chiến thắng viên mãn. Chỉ rằng là, trước khi đi, ấn tượng của Lục Viên về lão A sao từ một ông lão hiền từ an tĩnh đã trở thành một lão sao sao âm hiểm lừa gạt tiểu hài tử nhà mình phun nhả mấy câu rất chi là mất mặt

~

Thời điểm rời khỏi Thảo nguyên, thể trạng của Tô Hoài không được tốt cho lắm nên Tán Bố đặc biệt chọn trong thương đội một cỗ xe thoải mái nhất chở hai người. Phú gia tặng cơ man là đặc sản cho Lục Viên mang về, bao gồm cả lễ vật cho Tô gia, Tán Bố còn chọn cả những con dê cái cho sữa nhiều nhất cùng những chú dê đục khỏe mạnh nhất theo chân Lục Viên về Trung nguyên. Trước khi đi, Lục Viên cũng dặn dò kỹ lưỡng một phen, khai không ít đơn thuốc bổ thân cho Nạp Cách Nhĩ mới yên tâm.

Quãng đường trở về không gấp gáp như lúc đi, Lục Viên theo chân thương đội hầu như là vừa đi vừa du ngoạn. Tuy rằng vẫn mệt nhọc vì đường xá xa xôi nhưng Tô Hoài đã ăn lại thức ăn Trung nguyên, đồng thời với sự chăm sóc đặc biệt vì áy náy của Lục Viên mà hắn đã dần có chút da chút thịt trở lại.


Đúng gần một tháng Tô Hoài và Lục Viên mới vất vả về đến Tô gia, từ trên xuống dưới Tô gia đều nhiệt liệt ra nghênh đón, sau đó là thân mật một phen, còn giờ thì, đón nhận thêm một tin vui mới.

Lục Viên hoài thai rồi.

Vốn tưởng rằng cái thai thứ hai này sẽ không bị người trong Tô gia chuyện bé xé ra to như trước nữa, nào ngờ đâu sau mấy ngày Tô lão gia bồi dưỡng tình cảm với Lục Viên xong thì càng coi trọng vị thiếu ca nhi nhà mình hơn. Lần thai này còn hưng sư động chúng hơn cả lần trước, nào tẩm bổ, nào che chở, dĩ nhiên còn đặc biệt chuẩn bị y phục mới lẫn đêm giường thoải mái ấm áp cho y.

Hành động của “lão tiểu hài” Tô lão gia vốn chỉ để thể hiện sự phấn khích của mình cũng khiến Tô Hoài phải nhăn mặt nhíu mày.

Tô Hoài bắt mạch đã suy đoán, cái thai thứ hai này đã được ba tháng. Từ khi về nhà đến nay đã được nửa tháng, xe ngựa cả đi cả về là tháng rưỡi, cùng với thời gian ở lại Thảo nguyên là hơn một tháng, vậy oa tử này có trên Thảo nguyên.

Kết luận này làm Lục Viên không khỏi hoài nghi, liệu có phải gã Tô Hoài này đã sớm phát hiện ra y tránh thai nên chỉ đổi dược thôi chưa đủ làm gã yên tâm, mưu đồ theo y tới Thảo nguyên không có biện pháp tránh thai mà nỗ lực làm y hoài lần nữa hay không?

Với cái tính giảo hoạt của Tô Hoài thì dám lắm.


Nhưng tâm tính Lục Viên lúc này lại không tranh đấu nhiều như trước, có lẽ, kỳ thực y cũng muốn sinh thêm cho Tô Hoài một đứa bé.

**

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bụng Lục Viên lại gồ cao thêm lần nữa, bấy giờ Tô Tân đã gần hai tuổi, đã bi bô nói và nghiêng ngả bước đi rồi. Tô Hoài sợ Tô Tân sơ sảy làm Lục Viên ngã nên có dám để nó ở một mình với y đâu. Từ khi mang bầu Tô Tân, Lục Viên đã biết Tô Hoài rất thích trẻ nhỏ, lúc này đây lại chính là con hắn nên vẫn có chút bất đồng.

Khi trước vì cục phiền phức trong bụng kia mà Tô Hoài cho y toàn quyền quyết định, vậy nhưng hiện giờ hắn lại đột nhiên thức tỉnh ý thức làm cha, thường ghé vào bụng y nghe ngóng, còn con nít tới mức vuốt ve mà thầm thì: “Của ta đó.” – sau đó ôm luôn cả Lục Viên lẫn ổ bụng to tướng mà rằng: “Tiểu Viên, ngươi cũng là của ta.”

Vẫn biết tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, song, lòng y vẫn còn một phần nhỏ khúc mắc.

Phần khúc mắc ấy, Tô Tân, chung quy vẫn không phải con ruột của Tô Hoài


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui