Trầm mặc hồi lâu, cố gắng đè nén dao động mãnh liệt trong lòng, Liên Kỳ Quang quay đầu, lạnh nhạt nhìn gương mặt béo tròn của Mễ Tiểu Bảo: “Cậu nói, Ám Quang?”
“Ân! Chẳng lẽ Khô Mộc không sùng bái Ám Quang sao?” Mễ Tiểu Bảo cầm bánh bao, vẻ mặt sùng bái lẫn hâm mộ nhìn người trên màn hình, kích động nói: “Ám Quang đại nhân! Kia chính là anh hùng mang tới tân sinh cho nhân loại trong thời tận thế, dựa theo cách nói của thời cổ thì đó chính là vị thần trong lòng mình a! ! !”
“…” Liên Kỳ Quang.
“Nếu không có Ám Quang đại nhân, nhân loại đã bị tiêu diệt, này là đại nhân đã dùng chính sinh mệnh mình chấm dứt thời kì bóng tối, mang lại cơ hội sinh tồn cho nhân loại.” Mễ Tiểu Bảo mếu máo, ánh mắt có chút xám xịt.
“Tận thế chấm dứt, nhân loại sống sót, chính là Ám Quang đại nhân lại…”
“Ám Quang đại nhân cố gắng như vậy, vì nhân loại trả giá nhiều như vậy, chính là đại nhân lại không có cơ hội nhìn thấy ánh sáng.
Đại nhân dùng sinh mệnh mình mang lại ánh sáng, nhưng người, lại nhìn không tới…”
Nhìn Mễ Tiểu Bảo nháy mắt suy sụp tinh thần, Liên Kỳ Quang mím môi, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay đặt lên đầu Mễ Tiểu Bảo: “Cậu còn nhớ rõ như vậy, người đó, người đó thực vui mừng.”
“Mình đương nhiên nhớ rõ đại nhân rồi!” Mễ Tiểu Bảo nháy mắt ngẩng đầu, có chút kích động nhìn Liên Kỳ Quang: “Không riêng gì mình, tất cả mọi người đều nhớ rõ Ám Quang đại nhân, người chính là tín ngưỡng của chúng ta.”
Tín ngưỡng! ?
Hai chữ này, không thể tùy tiện nói.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn toàn bộ bạn học trong ban.
Khuynh Y gật khẽ, nhún vai.
Lam Kỳ gật gật gù, cho dù táo bạo như Phong Thanh Dương lúc này cũng tăng thêm vài phần đứng đắn, còn nghiêm túc làm một cái chào theo nghi thức quân đội.
“Khô Mộc! Khô Mộc!” Mễ Tiểu Bảo túm lấy tay Liên Kỳ Quang, kích động nói: “Khô Mộc, chờ vài ngày nữa chúng ta cùng tới nhà tưởng niệm lịch sử Ám Quang đại nhân đi?”
‘Bảo tàng lịch sử?’ Chẳng sợ Liên Kỳ Quang bình tĩnh cỡ nào, lúc này cũng nhịn không được có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy! Lúc nhân loại rời khỏi địa cầu đã mang đi thiệt nhiều đồ vật của Ám Quang đại nhân, chẳng sợ sau đó gặp rất nhiều tai nạn nhưng nhân loại vẫn không từ bỏ những thứ đó.
Mặc dù có một phần vì thời gian mà hư hao, nhưng nhà tưởng niệm đã cố gắng phục hồi như cũ! Cậu xem, bức họa này là căn cứ theo ảnh chụp từ ba ngàn năm trước phục hồi lại a, nghe nói đây là ảnh chụp lúc Ám Quang đại nhân một người ngăn chặn cả ngàn vạn tang thi triều, cứu vớt nhân loại.
Chúng ta cùng đi xem, được không! ?”
‘Một người ngăn chặn cả ngàn vạn tang thi triều, cứu vớt nhân loại?’ Gương mặt lạnh nhạt không chút biết sắc của Liên Kỳ Quang có chút không thể trụ được.
Có khoa trương vậy sao? Chuyện này cậu nhớ rõ, quả thực là tang thi triều, hơn nữa số lượng khổng lồ, lần đó suýt chút nữa căn cứ đã bị hủy.
Chính là, cứu vớt căn cứ không phải cậu, mà là tất cả dị năng giả trong căn cứ khi đó.
Tất cả dị năng giả đều tập hợp trên tường thành, dùng dị năng chống đỡ một khoảng tường thành, lúc duy trì không được sẽ có người khác tới thay thế, sau khi nghỉ ngơi lại chạy ra thay.
Cứ vậy, tới tới lui lui, trận đó mọi người kiên trì suốt nửa tháng, thẳng đến khi tang thi lui lại.
Lần đó số lượng tang thi phá lệ khổng lồ, cuối cùng theo bảy căn cứ xung quanh bị chiếm, toàn bộ dị năng giả trong căn cứ Ngọa Long bị cạn kiệt dị năng mà chấm dứt, nhân loại tổn hại nặng nề.
Nhà kỷ niệm cậu sao? Ánh mắt Liên Kỳ Quang lóe lóe sáng, nghe thực thú vị.
“Tốt.” Ngay lúc Mễ Tiểu Bảo sắp thất vọng tràn trề, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt gật đầu.
“Cậu, cậu đáp ứng?” Mễ Tiểu Bảo không thể tin nổi mở to hai mắt.
“Ừ.”
“Thật tốt quá! !” Mễ Tiểu Bảo kích động ôm cổ Liên Kỳ Quang.
Nhìn bạn mập nào đó mang cả đống thịt mỡ đè lên người mình, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt vươn hai ngón tay túm cổ áo Mễ Tiểu Bảo, kéo ra.
“Thực, thực xin lỗi, mình quá kích động.” Mễ Tiểu Bảo đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Liên Kỳ Quang.
“Cậu còn việc gì?” Tắt máy tính, Liên Kỳ Quang nhàn rỗi dựa lưng vào ghế, mặt không biến sắc nhìn Mễ Tiểu Bảo.
“A! Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.” Mễ Tiểu Bảo vỗ đầu, ảo não mở miệng: “Tối mai chính là điển lễ hoan nghênh tân sinh, cậu đừng quên a.”
Điển lễ hoan nghênh tân sinh? Đó là cái gì vậy? Liên Kỳ Quang ngây ngô nhìn không trung, não bắt đầu xoay chuyển.
“Học viện quy định, mỗi ban phải tham gia một tiết mục, mọi người biết cậu không thích ồn ào nên khi đó cậu cứ đứng ở dưới là được, chúng ta lên diễn.” Mễ Tiểu Bảo cười ha hả nhìn Liên Kỳ Quang: “Này là quyết định của mọi người.”
“Đừng hiểu lầm.” Khuynh Y hừ nhẹ một tiếng, hút một hơi đồ uống: “Tôi chỉ suy nghĩ cho lớp thôi, tôi không muốn người nào đó lên đài làm mặt lạnh, biểu diễn xem ai cười trước.”
‘Xì!’ Phong Thanh Dương nhịn không được phụt một tiếng, sau đó vội vàng bụm miệng, nằm trên bàn, bả vai không ngừng run rẩy.
“Khuynh Y!” Mễ Tiểu Bảo bất mãn.
…
Trời đã tối sầm, sân thể dục rộng lớn chỉ còn vài người lui tới, Liên Kỳ Quang mặc một chiếc áo sơ mi, lãnh tĩnh chạy trên sân.
Hiện giờ thể lực của cậu không đủ, quá yếu, nếu không phải có ‘bí quyết trường sinh’ tự động điều tức thì căn bản ngay cả mười vòng, cậu cũng không kiên trì nổi.
Dị năng, có thể dùng tinh hạch trong không gian cùng kinh nghiệm đời trước tăng trưởng, cậu không vội, nhưng thể năng thì phải do chính bản thân mình kiên trì cùng cố gắng.
“Tiểu Quang.” Âm thanh ôn nhu mang theo cưng chìu chán ngấy, Quý Sĩ Lâm chặn trước mặt Liên Kỳ Quang, tươi cười nhìn cậu.
Giống như không nhìn thấy Quý Sĩ Lâm, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc vòng qua đối phương, tiếp tục chạy tới trước.
Sắc mặt Quý Sĩ Lâm cứng đờ, nhưng rất nhanh che dấu đi, xoay người muốn kéo Liên Kỳ Quang lại bị đối phương nghiêng người tránh được.
“Tiểu Quang.” Quý Sĩ Lâm bước nhanh tới chặn đường, gương mặt ôn hòa lại tăng thêm chút khổ sở cùng bi thương: “Tiểu Quang, em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”
“…” Kẻ này thiếu đánh à?
“Tiểu Quang, trước kia là anh không nhận rõ tâm mình, kì thực từ rất lâu trước kia anh đã thích em.
Sau khi em biến mất, anh mới phát hiện, mới phát hiện em quan trọng như vậy.
Anh biết mình sai rồi Tiểu Quang, trước kia anh không nên làm em khổ sở.
Đoạn thời gian em biến mất, anh cũng thực thống khổ, anh một mực tìm kiếm em, chính là, anh tìm không thấy…” Quý Sĩ Lâm thống khổ nhìn Liên Kỳ Quang, con ngươi ôn nhu dần dần long lanh nước mắt.
Nếu là người không rõ nội tình, thật sự sẽ nghĩ đây là một người si tình.
“…” Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Quý Sĩ Lâm, con ngươi tĩnh lặng chẳng có chút tình tự dao động.
Người này có bệnh sao? Chính mình khi trước rõ ràng đã cảnh cáo, thế nhưng vẫn sáp tới tìm ngược.
“Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm thấy Liên Kỳ Quang không hé răng, nghĩ cậu mềm lòng, cảm thấy vui vẻ, ánh mắt càng đắc ý, đưa tay muốn nắm tay Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang rùng mình, đang định rút Thiên Minh, chém rụng cặp móng vuốt kia thì một làn sóng dao động xẹt qua, Quý Sĩ Lâm hô đau một tiếng, ôm mu bàn tay lùi về sau mấy bước, máu tươi không ngừng nhiễu xuống.
Ánh mắt Liên Kỳ Quang trầm xuống, để Thiên Minh ở yên trong không gian, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một nam sinh mặc áo khoác đen ôm cánh tay đứng trên khán đài, con ngươi lạnh như băng nhìn Quý Sĩ Lâm.
“Cừu Ly Mạch.” Nhìn nam sinh đột nhiên xuất hiện, Quý Sĩ Lâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy âm độc cùng hận ý.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, thân hình nam sinh chợt lóe, biến mất trong bóng tối.
Từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn tới Liên Kỳ Quang.
Đồng dạng thu hồi ánh mắt, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc liếc nhìn Quý Sĩ Lâm, xoay người đi.
“Tiểu Quang…” Quý Sĩ Lâm nhìn theo Liên Kỳ Quang, định đuổi theo nhưng đau đớn trên cánh tay làm anh ngừng lại, nghĩ nghĩ, liền không cam lòng bỏ đi.
Cừu Ly Mạch, cái tên thực quen tai.
Nếu cậu nhớ không lầm, hẳn chính là người bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt đi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...