Xung Hỷ Tiểu Thiếp


Từ ngày làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, Khương Đông Ly hoàn toàn thay đổi tính tình, trở nên trầm tĩnh ít lời, duy nhất chỉ có dung nhan tuyệt đẹp kia là không đổi, khiến cho người ta đau lòng về sự hồn nhiên ngây thơ của nàng.
Khí trời đã gần sang thu, thông thường chỉ có mình nàng cô đơn vắng vẻ đi tản bộ vẻ ở hoa viên, hoặc ngồi im lặng say sưa ngồi trong ngôi đình nhỏ nhìn ngắm hoa sen dưới hồ, bên cạnh làm bạn với nàng chỉ có mình Tinh nhi.
Ngày hôm đó, Khương Đông Ly lại ngồi ở ngôi đình nhỏ nhìn hoa sen nở, mùa hè cũng đã sắp kết thúc, hơn phân nửa hoa sen đều đã khô héo, nước ao trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong hồ, những chú cá chép tung tăng yên hưởng cuộc sống an nhàn.
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây trên trời dần chuyển sang màu hồng, trời chiều vẫn chưa tan mất, ánh sáng chạng vạng không rõ ràng, cả tòa hoa viên phủ lên bằng một mảnh hồng sáng mờ mờ, cùng với từng trận gió lạnh thổi tới.
"Cách cách, chúng ta trở về đi! Gió lên rồi, huống hồ cũng đã tới lúc dùng bữa tối." Tinh nhi ở một bên quan tâm nói.
Dạo gần đây, cách cách lúc nào cũng có bộ dạng rầu rĩ không vui, nửa ngày nói không đến một câu, như là có tâm sự nặng nề, nhưng khi hỏi thì nàng lại nói không có gì, thật sự khiến người ta lo lắng.
"Ta không muốn trở về, hơn nữa ta cũng thấy ăn không ngon!" Khương Đông Ly vẫn chăm chú nhìn ráng chiều đỏ phía chân trời, miễn cưỡng trả lời.
"Cách cách, người còn như vậy thì không được rồi, giữa trưa người cũng không ăn nhiều lắm, làm thế nào mà cơ thể người chịu đựng được chứ?"
Tinh nhi nhịn không được lại khuyên nhủ: "Nếu nhị bối lặc biết người không biết thương tiếc bản thân mình như vậy, e rằng ngài ấy sẽ rất đau lòng!"
Nhắc tới Đức An, thần sắc Khương Đông Ly thoáng trở nên buồn bã. Nàng không rõ vì cái gì An ca ca lại tự động thỉnh cầu đi đến quản lý vùng Giang Nam, thậm chí ngay cả nói lời tạm biệt cùng nàng cũng không có, cứ như vậy không nói một tiếng nào đã rời đi.
Từ ngày đó trở đi, không còn ai cùng nàng dạo chơi hoa viên cùng ngắm hoa, tâm sự chơi cờ.
"Ta nhớ... quá nhớ An ca ca, huynh ấy đi rồi ta cảm thấy rất cô đơn!" Khương Đông Ly thì thào nói nhỏ.
Tinh nhi khẽ thở dài, an ủi nói: "Cách cách, người còn có Đức Tuyển bối lặc gia nha!"
Nói đến Đức Tuyển, Đông Ly mày nhíu lại càng chặt hơn. Mấy ngày nay, hắn và nàng hàng đêm đều ngủ cùng nhau, liên tục làm mấy chuyện kia với nàng, cho đến nay nghĩ tới vẫn khiến mặt nàng đỏ ửng, nhưng mà ban ngày thì lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Có thật nhiều chuyện nàng muốn tâm sự cùng hắn, thử thân cận hắn, tìm hiểu hắn, muốn loại bỏ sự sợ hãi trong lòng nàng đối với hắn và cũng để thu hẹp khoảng cách để gần nhau hơn, nhưng hắn luôn giữ một bộ dáng lãnh đạm, làm nàng giẫm chân tại chỗ, bởi vậy mà lòng cũng hơi đau xót.
Nàng chưa từng bao giờ có cảm giác như thế, để ý đến đến một người nhiều như vậy, cũng hy vọng đối phương có thể thích nàng, chấp nhận nàng, tuy rằng nàng sợ Đức Tuyển nhưng lại không tự chủ được, thường xuyên nhớ nhung tới hắn. Nàng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao nàng có thể vừa sợ hắn lại vừa thích hắn? Nhưng mà cái loại cảm giác thích này không có giống cảm giác thích đối với An ca ca hay Dận Kỳ ca ca.
Ai nha, phiền chết người! Khương Đông Ly đột nhiên lắc đầu, đứng dậy, "Tinh nhi, chúng ta trở về phòng đi thôi! Đầu của ta bỗng nhiên thấy hơi nhức."
Tinh nhi muốn còn không được, vội vàng giúp nàng chuẩn bị rời đình tạ.
Vừa ngước lên, liền thấy Tần má má cùng Lan phúc tấn cũng đang đi về phía đình, hai người nhất thời cũng ngừng bước.
Chờ Tần má má cùng Lan phúc tấn đi vào đình tạ, Khương Đông Ly lộ ra nụ cười ngọt ngào mà những ngày gần đây khó có được: "Ngạc nương, sao mẹ lại đi tới nơi này?"
Lan phúc tấn ngồi xuống, nhìn nàng cười hiền dịu, "Bữa tối không thấy con ra ăn, trong phòng lại tìm không thấy người, liền đoán được chắc bảy tám phần là con lại chạy tới đây."
Khương Đông Ly lúng ta lúng túng cười khẽ, ngượng ngùng trả lời: "Con… con không đói bụng, thật sự ăn không ngon."
"Làm sao vậy? Ăn uống không ngon sao hả?" Lan phúc tấn nhíu lại mi quan tâm hỏi.
Khương Đông Ly chậm rãi gật gật đầu.
Lan phúc tấn cùng Tần má má quay lại nhìn nhau thoáng qua, tiếp theo lại hỏi: "Ly nhi, có phải con cảm thấy trong người có chút không thoải mái, với lại lâu lâu lại buồn nôn phải không?"

Khương Đông Ly khó hiểu cau mày, "Chuyện này với chuyện ăn uống không tốt có quan hệ sao a?"
"Ai nha, cách cách, chuyện này dĩ nhiên là rất có quan hệ nha!" Tần má má nhịn không được lên tiếng. “Lan phúc tấn đoán rằng người có thể là mang thai tiểu bảo bảo, cho nên mới ăn uống không tốt!"
Khương Đông Ly mở to mắt, thì thào lẩm bẩm: "Bụng của con đang có tiểu bảo bảo sao? Thật vậy chăng?"
Lan phúc tấn mở miệng cười, ôn nhu nói: "Con và Đức Tuyển ở cùng phòng cũng hơn một tháng, con đã là người của nó, hiện nay mang thai tiểu bảo bảo của nó cũng là lẽ đương nhiên!"
"Nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, Đức Tuyển ca ca có thể sẽ không còn chán ghét con phải không?" Khương Đông Ly vỗ nhẹ bụng thành thật hỏi.
Lan phúc tấn nghe vậy, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi, ánh mắt khẽ liếc qua trao đổi với Tần má má, mất một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, làm yên lòng nàng nói: "Đức Tuyển cũng không phải chán ghét con, chỉ là… Chỉ là nó không chỉ thích một mình ngươi!"
Lan phúc tấn không biết nên nói như thế nào mới tốt, mới vừa rồi khi dùng bữa tối thì Đức Tuyển bỗng nhiên tuyên bố hắn chuẩn bị cuối tháng sẽ đến Cung Hoàng thân phủ cầu hôn Uyển Thanh canh cách, một tháng sau sẽ cưới Uyển Thanh cách cách làm vợ chính thức, làm thiếu phúc tấn của hắn.
Bà cùng Đa La Duệ quận vương đã tìm mọi cách khuyên can, vì Đông Ly nói giúp bao lời hay ý đẹp, nhưng mà vẫn không thể thay đổi quyết định của Đức Tuyển. Vì thế, bà không biết nên nói chuyện này với Đông Ly như thế nào, cho nên mới gọi Tần má má cùng bà đến đây.
"Ngạc nương, người nói Đức Tuyển ca ca hắn thích nữ nhân khác rồi sao!" Khương Đông Ly thoáng thất vọng cúi đầu.
"Điều này cũng đúng! Con chỉ là tiểu thiếp của hắn, thê tử mà hắn cưới chắc chắn phải là người hắn thích!"
"Ly nhi. . ." Nét mặt Lan phúc tấn tràn đầy vẻ đau lòng.
Tần má má thấy bộ dáng khó xử Lan phúc tấn, liền mở miệng nói: "Cách cách, người nghe ma ma nói, nữ nhân không thể so với nam nhân, nữ nhân chúng ta chỉ có thể có duy nhất một người nam nhân, sau đó sống trọn đời vì hắn cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Nhưng nam nhân thì khác, nam nhân có thể có rất nhiều nữ nhân, bọn hắn có thể ba vợ bốn nàng hầu, thoải mái hưởng thụ thứ họ gọi là hạnh phúc, còn chúng ta cũng chỉ có thể biết an phận, làm theo hắn mà thôi, người hiểu chưa?"
Nói như vậy hẳn là có thể giảm thấp đi thương tổn của nàng! Tần má má bất đắc dĩ nhìn qua Lan phúc tấn một cái.
Khương Đông Ly im lặng không nói gì, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của ma ma, nàng tuy là người của Đức Tuyển ca ca, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chỉ thuộc về nàng, tương lai hắn còn có thể cưới nữ nhân khác!
Lan phúc tấn nhìn Khương Đông Ly có vẻ im lặng, trong lòng thực không nỡ. Bà đem nàng ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, thương tiếc nói: "Ly nhi, đừng buồn nữa! Có ngạc nương ở đây, ngạc nương sẽ không cho phép Đức Tuyển bạc đãi con, nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, vì gia đình chúng ta sinh ra con nối dõi, ngạc nương chắc chắn buộc Đức Tuyển lập con làm trắc phúc tấn, con sẽ không thua kém người khác nữa, biết không?"
Đây là khả năng duy nhất mà bà có thể làm để giúp đỡ Ly nhi, chỉ cần Ly nhi sinh hạ một đứa con cho Đức Tuyển, bà liền có đủ lý do bắt hắn lập Đông Ly làm trắc phúc tấn, đảm bảo địa vị trong tương lai của Ly nhi ở Đa La duệ vương phủ.
Khương Đông Ly nghe xong, cũng không cảm thấy vui hơn chút nào, nhưng chỉ chậm rãi gật gật đầu, nàng biết ngạc nương đã nghĩ đến tất cả biện pháp giúp nàng, nàng thật sự không nên tiếp tục làm cho ngạc nương vì nàng mà lo lắng!
Nghĩ về chuyện này, nàng ngẩng đầu lên, hướng nhìn Lan phúc tấn nở bằng một vẻ mặt vui vẻ như một đóa hoa chớm nở.
Đêm xuống, Tinh nhi hầu hạ Khương Đông Ly tắm rửa xong, sau đó mời nàng đi nghỉ ngơi.
Đã gần đến giờ đi ngủ, Đức Tuyển vẫn chưa trở về phòng, mà nàng cũng không muốn ngủ, vì thế đi đến bên cửa sổ, mở các cửa sổ ra, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng bên ngoài.
Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, mặt đất tĩnh lặng phủ đầy một màu bạc trắng rực rỡ, khiến cho cảnh vật như bị che khuất bởi sương mù, trở nên mông lung, vừa như nơi tiên cảnh kì ảo vừa chập chờn hiện thực.
Khương Đông Ly đắm chìm mê mẩn, để mặc từng trận gió đêm lạnh từ từ thổi vào người, nàng hoàn toàn quên mất phải mặc thêm áo khoác.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, làn da trắng tuyết cùng dung nhan tuyệt mỹ dịu dàng toả sáng, càng thêm diễm lệ vô song.
Đức Tuyển mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh xuất thần đó khiến cả người bỗng dưng nín thở.
Hắn lẳng lặng nhìn thân ảnh tao nhã phủ đầy ánh trăng bên cửa sổ. Lúc này, gió nổi lên làm tóc nàng bay bay, những sợi tóc đen bóng vừa mảnh mai nhưng cũng vừa cứng cáp, Đức Tuyển nhận ra tận đáy lòng của chính mình dâng lên một thứ tình cảm ôn nhu dịu dàng, hận không thể lập tức xông lên phía trước đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng!
Nhưng hắn không thể!

Hai tay của hắn nắm thành quyền, cố gắng kiềm lại thứ tình cảm ủy mị đang cuồn cuộn như sóng triều kia, hắn ngày càng mê muội và yêu nàng say đắm, nó dường như muốn vượt qua luôn cả khả năng khống chế của hắn, làm hắn cảm thấy vô cùng chán nản, cũng bởi vậy mà buồn bực không thôi.
Vì thế, hắn dứt khoát quyết định tháng sau tới Cung Hoàng thân phủ cầu hôn, phải sớm ngày cưới Uyển Thanh cách cách làm vợ, hắn muốn chứng minh hắn tuyệt đối không phải vì nàng mà dao động, lại càng không giống như lời đoán bừa của lão già mù, cho phép nàng trở thành nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của hắn!
Ổn định lại tâm trí một lúc, hắn tiến đến phía trước, đưa tay đóng lại cửa sổ, giọng bình tĩnh nói: "Ngươi cho là ngươi đang làm cái gì? Ban đêm gió lớn như thế, rất dễ dàng cảm lạnh!"
Khương Đông Ly phút chốc ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đức Tuyển, hắn đang quan tâm nàng sao?
"Vì sao không ăn cơm, nghe nói bữa trưa ngươi cũng không ăn nhiều, hình như gần bỏ hết nguyên bữa, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đức Tuyển nhíu mày lại hỏi tiếp.
Khương Đông Ly quả thực không thể tin được hắn lại chú ý tới chuyện của nàng, vừa kinh ngạc lại cao hứng nhìn hắn.
Bộ dáng nàng ngẩn người làm cho Đức Tuyển cảm thấy tức giận, "Ngươi có nghe thấy ta đang hỏi không vậy?" Hắn không kiên nhẫn gắt nhẹ.
Khương Đông Ly chấn động một chút, nhanh chóng gật gật đầu, "Nghe thấy mà."
"Vậy nói cho ta biết, ngươi vì sao lại không ăn?"
"Ta… Ta ăn không vô!" Nàng không biết có nên nói cho hắn biết rằng nàng có thể mang thai tiểu bảo bảo, cho nên mới ăn uống không ngon hay không.
"Tại sao lại ăn không vô, thân thể có chỗ không thoải mái sao?" Đức Tuyển nhìn chằm chằm nàng lại hỏi.
Khương Đông Ly lắc đầu, "Không… Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi tức ngực, trong lòng bực bội khó chịu!" Nàng thành thật nói.
Đức Tuyển nheo nheo mắt lại, "Vậy sao? Tại sao tâm tình không tốt, có phải là đang nhớ tới ai không?"
Hắn cố ý hỏi như vậy, từ sau ngày Đức An đến Giang Nam, hắn phát giác được tính tình của nàng trở nên trầm tĩnh rất nhiều, trên gương mặt yêu kiều chỉ còn độc mỗi vẻ buồn rầu, điều này làm cho lòng hắn cảm giác cực kì không thoải mái.
Khương Đông Ly chần chờ một lúc lâu, nàng có thể nói cho hắn biết rằng tất cả những điều nàng nghĩ đều là về hắn sao? Không, nàng không muốn nói, mà cũng không biết nên nói như thế nào, nàng sợ hắn sẽ giễu cợt nàng, thậm chí căn bản không thèm để ý chút nào.
"Đang nhớ đến Đức An sao?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Khương Đông Ly không phát hiện trạng thái khác thường của hắn, lại theo lời của hắn mà gật gật đầu, "Ta là có nhớ An ca ca đôi chút, không biết huynh ở Giang Nam có tốt không?"
Lời nàng vừa đáp, lập tức trong lòng Đức Tuyển gợi lên sự ghen tị mãnh liệt như sóng trào.
Chết tiệt! Nàng dám nghĩ đến nam nhân khác, còn làm trò thừa nhận trước mặt hắn nữa chứ!
Hắn bỗng vươn tay, kéo nàng hướng tới phía giường, tiếp theo cúi đầu hung hăng chiếm lấy đôi môi nàng.
Khương Đông Ly mở to mắt kinh ngạc, không rõ hắn vì cái gì mà đột nhiên tức giận đến như vậy, nàng đã nói sai gì sao?
Hoan ái đi qua, Khương Đông Ly nép mình vào trong lòng Đức Tuyển, toàn thân mệt mỏi, đầu choáng váng, chỉ có thể nắm đó mà thở hổn hển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đặt trên lồng ngực to lớn của Đức Tuyển, nghe tiếng trái tim hắn đập dồn dập, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu nàng thực mang thai tiểu bảo bảo, không biết lớn lên có giống hắn hay không?
Nếu là con trai, nàng hy vọng đứa trẻ có thể giống hắn, nàng thích mặt của hắn, toàn thân toát ra một khí thế bất phàm, một khí chất nam tử cao ngạo, lại còn có vẻ bề ngoài tuấn tú khôi ngô. Vừa nghĩ tới tiểu bảo bảo, khóe môi nàng tự nhiên nhếch lên, phát ra âm thanh cười thoả mãn

"Ngươi suy nghĩ cái gì? Sao lại vui vẻ như vậy." Đức Tuyển bực bội mở mắt ra nhìn nàng, cau mày hỏi.
Không phải nàng lại đang nghĩ tới Đức An chứ?
"Không có gì!" Khương Đông Ly mỉm cười trả lời, sau đó khẽ ngáp dài, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đức Tuyển càng thêm hoài nghi, ánh mắt của hắn nheo lên nguy hiểm, "Nói rõ ràng cho ta, nếu không thì ngươi đừng hòng ngủ!" Hắn đưa tay nắm chặt lấy eo nàng, nâng nàng lên, làm khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với mắt của hắn, ai, hắn cứ bá đạo như vậy, hung ác a! So với con người nóng bỏng ban nãy, hắn dường như là hai người khác biệt, Khương Đông Ly nói thầm trong lòng.
Tuy rằng miệng oán giận, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn thành thật trả lời: "Ngạc nương nói trong bụng ta có thể có tiểu bảo bảo." Nàng vừa nói, một bên đưa tay lên vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình
Đức Tuyển nghe vậy sửng sốt.
Tiểu bảo bảo? Hắn căn bản không nghĩ tới vấn đề này, sao lại nhanh như vậy!
Hắn không muốn nhanh như vậy nàng đã mang thai, bởi vì hắn… Hắn còn muốn độc chiếm nàng một ít thời gian nữa, tuy rằng hắn cũng không phải ghét bỏ gì tiểu bảo bảo của mình.
"Đức… Đức Tuyển." Nàng e lệ rụt rè gọi tên hắn. "Ngươi, ngươi có thích tiểu bảo bảo không? Ta rất thích đó!"
Lời nói của nàng biểu lộ sự hưng phấn tột độ và trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ nụ cười vui sướng sáng rọi, khiến Đức Tuyển không thể nhịn được mà nở nụ cười đầy sủng ái, đột nhiên, hắn cảm thấy được có một đứa trẻ cũng không phải là xấu!
Khương Đông Ly mang thai con hắn sẽ trông như thế nào nhỉ? Nói vậy khi nàng sinh hạ tiểu hài tử, dù là nam hay là nữ, thì nó cũng sẽ rất đẹp!
Nghĩ đến điều này, Đức Tuyển phát giác chính mình cũng có chút chờ mong, tự động hắn vươn tay ôm chặt nàng.
"Đức… Đức Tuyển ca ca…" Khương Đông Ly ngước mắt lên sợ hãi dò xét hắn, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề cũng muốn hỏi hắn.
"Chuyện gì?" Đức Tuyển cau mày, vì nàng gọi hắn là ca ca khiến hắn cảm thấy buồn bực, hắn thích nàng gọi đúng tên hắn, thêm vào 2 chữ ca ca, làm hắn cảm thấy địa vị của mình trong lòng nàng cũng giống như Đức An, về chuyện này thì hắn rất mực để ý.
"Nếu… Nếu ta thực mang thai tiểu bảo bảo, ngươi… Có phải sẽ không chán ghét ta như vậy nữa, có thể thử chấp nhận ta, thương ta… Yêu ta?" Khương Đông Ly cúi đầu xuống, đứt quãng nói.
Đức Tuyển nghe vậy nheo lại mắt.
"Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?" Giọng nói của hắn đầy lạnh lùng và cảnh giác.
Sắc mặt hắn bất chợt đanh lại làm cho Khương Đông Ly hoảng hốt hơi co rúm người, nàng vội vàng giải thích nói: "Ngạc nương nói nếu ta mang thai tiểu bảo bảo, đối với ta có lợi rất lớn, có thể… Có thể thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta." Nàng khờ dại nghĩ rằng chuyện Lan phúc tấn đề cập qua với mình chính là thái độ của Đức Tuyển đối với nàng.
"Vậy sao? Ngươi hy vọng cải thiện mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào?" Đức Tuyển gợi lên khóe miệng, tận đáy mắt phát ra tia cười chế nhạo. "Ngươi tưởng ta sẽ lập ngươi làm thiếu phúc tấn của ta sao?"
Khương Đông Ly sửng sốt một chút, lập tức ngồi dậy, chậm rãi lắc đầu nói: "Ý của ta không phải thế này."
"Thật không?" Đức Tuyển cũng ngồi dậy, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Ta…Ta không có tham vọng có thể trở thành vợ của ngươi, ta chỉ muốn… là…" Nàng lúng túng cả buổi, không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Trong lòng Đức Tuyển thầm cười lạnh, nàng ta đang lấy lui để tiến sao?
Hắn ban đầu còn tưởng rằng nàng là một tiểu nữ tử khờ dại ngây thơ, không nghĩ tới nàng cũng là một nữ nhân lắm mưu nhiều kế! Chẳng qua, giờ đây nàng đang e sợ tính sai cách, thì cho dù nàng có mang thai con của hắn cũng không thay đổi được địa vị thấp kém của mình.
"Nếu thật không nghĩ như vậy thì tốt nhất!" Đức Tuyển lạnh lùng nói. "Bởi vì cho dù ngươi mang thai hài tử của ta, thân phận cùng địa vị của ngươi cũng sẽ không có cái gì thay đổi!"
Khương Đông Ly lặng im không nói, nàng không phải có ý tứ này nha!
"Ngươi có thể là mẹ của con ta, nhưng vẫn chỉ là thiếp của ta, tuyệt đối không thể nào trở thành thiếu phúc tấn của Đa La duệ vương phủ!" Đức Tuyển không chút lưu tình thẳng thừng tuyên bố rõ ràng.
"Ta hiểu được." Khương Đông Ly gật đầu, trong lòng đau xót đến muốn khóc, hắn nhất nhất trước sau cũng không muốn hiểu nàng, nàng không phải là vì thứ danh phận và địa vị hão huyền kia mà!
Nàng buồn tủi, 2 tay ôm lấy chính mình, hai hàng mi khép hờ lại chớp chớp che đi những giọt nước mắt tổn thương đau đớn, thân thể trắng ngần trần trụi càng trở nên nhỏ nhắn mềm mại.
Đức Tuyển tự dưng cau mày, bộ dáng mong manh yếu ớt như vậy của nàng lại có thể dễ dàng khiến trái tim hắn nhói đau, làm trong lòng hắn xuất hiện một chút bối rối thương xót.

"Nếu hiểu được rồi vậy thì ngủ đi!" Hắn khó chịu lên tiếng, cực lực khống chế sự hỗn loạn, cảm giác đau xót kia tận đáy lòng.
Khương Đông Ly ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước dừng lại trên mặt hắn hồi lâu, sau đó không nói câu nào nữa, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn, nghiêng người đưa lưng về phía hắn.
Đức Tuyển lập tức nằm xuống theo, kéo cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôm chặt nàng vào lòng mình, làm cho thân thể nương tựa khít sát vào nhau.
Cơ thể Khương Đông Ly hơi cứng đờ trước hành động này của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm chặt chính mình.
Đức Tuyển rõ ràng biết nàng vẫn còn mở to đôi mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía trước, căn bản không buồn ngủ; trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh lạnh lẽo, nàng tựa hồ không hề cảm thấy gì, mà hắn lại vô cùng khó thở, cảm thấy lồng ngực trở nên ngột ngạt.
"Nhắm mắt lại ngủ!" Hắn nhịn không được mở miệng phá tan sự yên tĩnh, sự bấn loạn trong lòng làm cho hắn cảm giác bất lực, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn trở nên nhu nhược như thế.
"Đức Tuyển ca ca, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, vì sao ngươi chán ghét ta như vậy?" Khương Đông Ly đột nhiên mở miệng hỏi. "Ly nhi từng làm sai chuyện gì khiến cho ngươi giận sao?"
Đức Tuyển nghe vậy ngẩn ra, vấn đề nàng hỏi tuy đơn giản nhưng nhất thời lại làm khó hắn.
Hắn chán ghét nàng sao?
Không! Ngược lại, hắn vô cùng yêu thích nàng, thậm chí không thể một đêm không thể ngủ nếu không được ôm nàng!
Nhưng điều này thì thể hiện gì chứ? Hắn có cần phải vì nàng mà vứt bỏ ước hẹn cái mười năm, chấp nhận chịu thua lão thầy tướng số mù lòa kia sao?
Không! Hắn căn bản không muốn làm như vậy, nàng đã là thiếp của hắn, hắn thích nàng, lại có thể giữ nàng bên người cả đời, chuyện đó và chuyện hắn cưới vợ khác chắc chắn là không có trở ngại gì, hắn càng không cần phải nhận thua với ông thầy tướng số mù kia, chấp nhận nàng đã là sự nhượng bộ cực hạn của hắn rồi! Cái gì đoán số như thần, hắn cố tình không biến chuyện kia sẽ thành sự thật.
Đức Tuyển không trả lời câu hỏi của nàng, lại đem cả người nàng quay lại, khiến nàng quay mặt về phía hắn.
"Ngươi đã không muốn ngủ, vậy đừng trách ta không cho ngươi yên ổn nghỉ ngơi." Hắn nói xong lại đè lên người nàng, trong phòng lần nữa lại truyền ra tiếng thở gấp cùng rên rỉ…
================
Việc Đức Tuyển tới Cung Hoàng thân phủ cầu hôn chẳng những không gặp trở ngại, ngược lại tiến hành thật sự thuận lợi.
Khi Cung Hoàng thân trông thấy Đức Tuyển tuấn tú lịch sự, tướng mạo hiên ngang, hơn nữa gia thế lại là hoàng tộc, được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái nhất trong số những vương tôn công tử trẻ tuổi, hắn được trọng dụng vô cùng, ông không lý nào lại không đáp ứng!
Hơn nữa mười năm trước ông cùng với Đa La duệ quận vương sớm có ước định gả Uyển Thanh cho Đức Tuyển, nếu không bởi vì Đức Tuyển đột nhiên sinh bệnh kỳ quái, thì cho dù nói cái gì hắn cũng sẽ không chủ động từ bỏ bên thông gia môn đăng hậu đối này, sau đó buộc lòng đem cháu gái Đông Ly nhanh chóng đưa vào Đa La Duệ vương phủ làm cô dâu xung hỷ!
Ông không ngờ được mình đã phạm sai lầm, Đức Tuyển bất ngờ được sống lại giống như kỳ tích. Cung Hoàng thân hối hận chán nản không thôi, không duyên cớ lại mất đi thông gia hiển hách như vậy, nha đầu Đông Ly kia liền một bước bay lên cao làm phượng hoàng, còn ông thì phải rước vào mình cái danh bất nghĩa.
Vẫn tưởng rằng chuyện hôn nhân này đã sớm không thành, ai cũng biết Cung Hoàng thân phủ rất xấu hổ về chuyện trước đây, nếu Đa La Duệ vương phủ có ý chấp nhận đông ly trở thành thiếu phúc tấn của Đức Tuyển, bọn hắn cũng là không có lời nào để nói!
Nhưng mà sự thể biến hoá thật kỳ lạ khó lường! Đức Tuyển lại cương quyết chỉ nạp Đông Ly làm thiếp, sau đó có dự định cưới Uyển Thanh làm vợ! Đúng thật là đảo một vòng tròn thật lớn, vị trí thiếu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ vẫn chỉ là của Uyển Thanh!
Cung Hoàng thân vui mừng còn không kịp, làm sao có thể từ chối được chuyện hôn sự thuận lợi này.
Cứ như vậy, hai nhà bàn bạc một tháng sau tổ chức hôn lễ chính thức cho Đức Tuyển, danh chính ngôn thuận rước Uyển Thanh cách cách vào cửa Đa La duệ vương phủ.
Chuyện này rất nhanh liền truyền rộng khắp thành Bắc Kinh, ai ai cũng vì Đông Ly cách cách mà thương cảm và bất bình vì thế đầu đường cuối ngõ mọi người truyền nhau một bài đồng dao mỉa mai chế nhạo.
“Cô nữ trùng hỉ nhập vương để, công thành lui thân hạ đường thê.”
Dịch: “Bé gái mồ côi gả vào nhà đế vương để xung hỷ, sau khi chuyện thành liền bị phế danh phận chính thê.”
Ba chữ "Hạ đường thê" này dùng để châm chọc một thê tử chính thất là Khương Đông Ly sau khi hết giá trị sử dụng liền bị vứt bỏ, phế làm tiểu thiếp.
Cho dù trên phố dân gian truyền nhau câu ca như thế nào, lại nhất nhất không thể dao động quyết định của Đức Tuyển! Hắn mặc kệ người khác thấy hắn thế nào, nói hắn ra sao, Uyển Thanh cách cách nhất định hắn sẽ cưới, còn về phần Đông Ly hắn cũng đã thầm quyết định rồi; chỉ có thân phận địa vị của nàng mãi không thể thay đổi, nàng mặc dù không phải vợ chính thức của hắn, nhưng vĩnh viễn bắt buộc phải là người của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui