“Cái này là tính xúc (xúc tua để ịch) của em.” Người đàn ông vừa đùa nghịch tính xúc tròn tròn, vừa khẳng định.
Xúc tua trong tay y không ngừng vặn vẹo, rung rung tới tận thân trên thiếu niên. Cơ thể hắn run rẩy, khuôn ngực lấp lóe mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng.
Người đàn ông hôn lên xúc tu của cậu, từng nụ hôn thành kính hạ xuống từng giác mút trên xúc tua.
Động tác trông thì có vẻ thuần khiết, nhưng cả hai đều biết đó là điểm nhạy cảm của thiếu niên. Nói chính xác hơn, đó là điểm siêu siêu nhạy cảm của hắn.
Thiếu niên run mạnh, suýt nữa thì bắn.
Người đàn ông lại như không biết, hắn tiếp tục ve vuốt xúc tu thiếu niên, tự do khiêu khích điểm nhạy cảm của hắn, như có như không khơi mào tình dục của hắn.
“Đây là tiến hóa vĩ đại, không phải sao?” Y nói, ánh mắt chăm chú mà thưởng thức: “Từng xúc tu của em đều có thể biến thành tính khí (vật để ịch), thậm chí còn có khả năng phục sinh mà bạch tuộc không có. Ha, khó tin cỡ nào, kể cả bạch tuộc có khả năng hồi phục kinh người, cũng không thể khôi phục xúc tu làm tính khí, nhưng em lại có thể.”
Lời nói cùng hành động của hắn làm Ekko lạnh toát, sự si mê bệnh trạng của y đã dọa hắn. Đôi mắt nhìn người đàn ông của Ekko không giấu nổi sợ hãi.
“Ừm, đừng lo, bây giờ tôi không định cắt nó đem đi nghiên cứu đâu.” Người đàn ông nhìn thấu nỗi sợ trong mắt Ekko, mở miệng an ủi.
“So với việc để những xúc tua trắng tinh đầy mỹ lệ này bị thương, tôi càng muốn xem chúng bị đùa bỡn mà sung sướng thỏa mãn. Em thấy sao? Em là một cậu bé có tám cái d**ng vật đó.”
Xúc tua bắt đầu xoắn xuýt. Đây là phản ứng của Ekko khi sợ hãi.
“Em sợ tôi? Vì sao? Tôi đã nói rồi, tôi hiểu rõ cách nuôi em hơn bất cứ kẻ nào trên đời này, tôi sẽ thỏa mãn tính dục của em. Em thử nghĩ xem, những kẻ khác có thể thỏa mãn tám cái d**ng vật này của em sao?”
Nói bậy!
Ekko thầm hò hét trong lòng.
Loài bọn họ cho dù có tính dục bừng bừng cũng sẽ không biến tất cả xúc tu thành tính khí, bình thường chỉ biến hai cái, tối đa cũng chỉ ba cái, thêm… Thêm nữa… Quá… Kích thích rồi…
Kế đến, Ekko hoảng sợ nhìn người đàn ông lôi một chai thuốc nước trong túi của y. Đó chỉ là một chai thủy tinh chứa loại nước không màu, lại khiến hắn dựng tóc gáy.
“Mi muốn làm chi!” Ekko kêu la.
Bây giờ hắn đã không thể dùng ngạo mạn che giấu sợ nổi, giọng nói run rẩy rõ ràng.
Thứ thuốc kia khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, sợ hãi hơn cả khi hắn thấy nhân loại giết chết đồng loại của hắn.
Nhất định là bởi tên nhân loại trước mắt là biến thái!
Biến thái luôn nguy hiểm hơn kẻ khác!
“À, không có gì.” Y nói: “Chỉ là một loại nước khiến em thoải mái hơn thôi.”
Nói xong, người đàn ông đổ thuốc vào mút giác của Ekko.
Cảm giác quen thuộc khiến Ekko liều mạng giãy dụa, lại chẳng thể thoát khỏi trói buộc của y.
“Không… Không!!!!!” Thiếu niên phản ứng quá kịch liệt, dây thừng trên người hắn cũng rung lắc dữ dội. Những dây thừng này bị buộc vào thạch bích chung quanh, khiến cho đá vụn rơi xuống lả tả, càng thêm tô đậm cảnh tượng lúc này, cũng càng khiến thiếu niên kích động hơn.
“Suỵt… Suỵt…” Người đàn ông ôm lấy thiếu niên đang không ngừng giãy dụa, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, vừa khẽ giọng trấn an. Từ đầu tới cuối, y đều mang vẻ chắc thắng, ta có thể nghe ra, giọng nói của y thực sự khiến người khác yên lòng.
Thiếu niên được y ôm vào lòng khẽ rơi nước mắt, hắn mở to mắt, bất lực nhìn y.
Hắn rất thích khuôn mặt tuấn tú này, vì vậy hắn hy vọng y ở lại, ở lại cùng mình.
Chỉ là hắn không biết mọi chuyện sẽ thành thế này.
“Bé ngoan.” Người đàn ông dịu dàng xoa khuôn mặt thiếu niên: “Không sao, tin tưởng ta.”
Lời của y như câu thần chú.
Chắc chắn là câu thần chú, thế nên mới khiến người ta an tâm như vậy.
Thiếu niên an tĩnh lại, thầm nghĩ.
“Biến thái.”
Hắn giật giật môi, trong lòng mắng một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...