Xuân Thụ Mộ Vân

CHƯƠNG 8

Ngày hôm sau, Nam Ca Nhi thức từ sớm, ngoài ý muốn phát hiện huyện lệnh đại nhân vốn nên sớm rời khỏi huyện nha du tuần cư nhiên lại đang đoan chính ngồi trước cửa đình nhìn hòn giả sơn như đang suy ngẫm cái gì.

Nam Ca Nhi ôm mớ y phục mới đổi ngạc nhiên một chút, sau đó dừng bước____ hôm nay có gió lớn gì sao?

Nghe thấy bước chân Nam Ca Nhi, Mạc Thụ xoay người, cười với y: “Là Nam Ca Nhi, chào buổi sáng.”

“A…..” Nam Ca Nhi ngây ngây trả lời: “Đại nhân, chào buổi sáng.”

“Giặt y phục sao? Đặt ở đó đi, đợi lát ta sẽ giặt.” Mạc Thụ rất tự nhiên bày ra bộ dáng lý lẽ thỏa đáng.

“Ách….” Nam Ca Nhi co giật khóe miệng: “Chuyện này a, ta đã nói xong với Vương đại nương hôm nay đến nấu cơm rồi, hôm nay nàng sẽ đến giúp giặt y phục.” Nhìn biểu tình Mạc Thụ, lại vội vàng nói thêm một câu: “Chuyện này, ta sẽ đặc biệt cho nàng mấy đấu gạo.” Y biết Mạc Thụ không thích chiếm tiện nghi của dân thành, cho nên giải thích kỹ càng.

Đương nhiên, thật ra nhìn vào sự phú túc của dân huyện mà nói, mấy đấu gạo thật ra không tính là gì, cũng hoàn toàn không thể coi là thù lao, sỡ dĩ chịu nguyện ý giúp Nam Ca Nhi, trên thực tế nhiều hơn là vì muốn giúp một chút cho Mạc Thụ, mấy đấu gạo chỉ là tùy tiện xem làm thù lao, chứ không tính là bao.

Nhưng câu trả lời của Nam Ca Nhi vẫn khiến cho Mạc Thụ tương đối thỏa mãn, hắn không còn kéo dài vấn đề này nữa, ngược lại hỏi Nam Ca Nhi: “Vậy lương gạo trong nhà vẫn đủ chứ?”

“Có thể ăn đến sang năm.” Nam Ca Nhi đại khái tính toán một chút, nói: “Nếu như đại nhân không tùy tiện lấy đi cứu tế người khác.” Câu nói này y cố tính nhấn mạnh âm điệu.

Trên thực tế, y cảm thấy cả huyện thành này, người quan trọng nhất cần được tiếp tế chính là vị huyện lệnh đại nhân này.

Mạc Thụ có chút lúng túng cười cười, “Cái kia, trời lạnh, ngươi đừng đi dạo ở bên ngoài, nhanh về phòng đi.”

Nam Ca Nhi có chút hiếu kỳ hỏi: “Đại nhân hôm nay không cần ra ngoài sao?”

“Ân.” Mạc Thụ gật đầu, “Không thể cứ mãi hành sự ở bên ngoài, nơi này cũng có chuyện lớn chuyện nhỏ đợi xử lý, cứ mãi làm phiền văn thư cũng không được.”

….. Ngài cũng biết ngài thân là huyện lệnh đi khắp nơi du tẩu là không tốt a!

Nam Ca Nhi thầm thủ thỉ.

Y thật sự cảm thấy phương pháp xử lý sự vụ ở Quảng Điền này khác biệt rất lớn với những nơi khác.


Cũng không phải không có chuyện khẩn cấp gì đó xảy ra, nhưng Nam Ca Nhi cũng đã thấy được đương sự khẩn trương chạy tới nha môn hồi báo sự tình, sau đó cũng không đợi ở đây, mà lập tức về nhà.

Ngày hôm sau, chuyện hình như cứ thế giải quyết xong…..

Nếu như chuyện không khẩn cấp, bình thường đều là buổi tối Mạc Thụ trở về sẽ tự mình đọc lướt qua tình trạng mà văn thư ghi chép lại, sau đó từng việc từng việc lấy ra xử lý.

Tóm lại, y thật sự là rất hiếu kỳ huyện lệnh đại nhân rốt cuộc là làm sao mà hoàn thành sự vụ lớn nhỏ hết được.

“Đại khái sẽ qua hai mùa đông xuân đi.” Mạc Thụ suy nghĩ như thế, “Hai mùa thu hạ thường xuyên ở bên ngoài.”

“Lẽ nào có nguyên nhân gì đó sao?” Nam Ca Nhi mở to mắt. Liệu có phải là vì bận rộn cái gì nên Mạc Thụ trực tiếp ra ngoài trông nom không?

Mạc Thụ kỳ quái nhìn Nam Ca Nhi một cái: “Ta muốn lúc nào ra ngoài hành sự thì liền đi ra ngoài. Cả ngày ngồi ở nhà thật nhàm chán.”

Nam Ca Nhi co giật khóe môi, không nói nên lời___ thì ra gia hỏa này chỉ đơn thuần là không ngồi lâu được.

Những huyện dân đơn giản kia, các ngươi đều bị hình ảnh giả tạo lừa dối rồi a.

“Ta đi đưa y phục.” Y không muốn nói thêm lời dư thừa nào với Mạc Thụ nữa, quay đầu liền đi.

“Ân, đi đường cẩn thận, đừng ở bên ngoài quá lâu, thân thể ngươi yếu.” Mạc Thụ dặn dò, tiếp tục nhìn hòn giả sơm đã bị hao mòn khá nhiều.

Đi được vài bước, Nam Ca Nhi hơi có chút để ý quay đầu lại hỏi Mạc Thụ: “Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì?” Lẽ nào giả sơn có ý cảnh huyền diệu gì mà chỉ có một người tâm cảnh như Mạc Thụ mới có thể nhìn ra?

Mạc Thụ nghiêng đầu nhìn Nam Ca Nhi: “Ta đang nhìn cái gì?” Cư nhiên hỏi ngược lại Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi ẩn ẩn cảm thấy đại khái là mình đã đánh giá cao Mạc Thụ, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, nâng nâng cằm chỉ: “Ta thấy ngài nhìn giả sơn.”

Mạc Thụ gật đầu: “Đúng mà, thì ra ngươi nhìn thấy.”

Nghe Mạc Thụ nói vậy, Nam Ca Nhi cảm thấy mình đại khái đã hiểu lầm Mạc Thụ, người ta có thể đang thật sự suy nghĩ cái gì đó.

“Phương hướng ta phát ngốc cư nhiên là đối mặt với giả sơn.” Mạc Thụ lẩm bẩm.


Thanh âm không lớn, nhưng Nam Ca Nhi cách hắn không xa, cho nên tự nhiên có thể nghe được.

Y mặt đen thùi lùi, quay đầu đi. “Đại nhân, ngài nếu nhàn tản như vậy, tại sao không đi xử lý công vụ?” Vứt lại một câu như thế.

“Vì vẫn còn chưa thích ứng được.” Mạc Thụ bất mãn oán trách, “Ở lâu một chỗ rất nhàm chán.”

….. Ta sai rồi, ta rốt cuộc là vì sao lại cảm thấy gia hỏa đó đang suy ngẫm cái gì? Ta quả thật là ngu si!

Tuy thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng so với dân huyện, Nam Ca Nhi cũng tính là hơi hiểu rõ cá tính con người của Mạc Thụ một chút.

Y tin Chu Khê chắc cũng hiểu gia hỏa này bản chất là đầu rỗng, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

Còn về các nhân viên công việc trong huyện nha như nha dịch bổ khoái vân vân và dân trong huyện…..

Họ hình như là bị phân bò làm mờ mắt rồi, Mạc Thụ trong mắt bọn họ, quả thật là một thánh nhân.

Vô luận họ nhìn thấy gia hỏa này làm cái gì, hai mắt đều theo tiềm thức mà đem nó đi gọt dũa thêm, bỏ qua tất cả những gì không đủ hoàn mỹ, phóng to ưu điểm lên vô hạn, sau đó cho hình tượng đẹp đẽ nhất xuất hiện trong mắt mình……

Nam Ca Nhi tin rằng cho dù mình có nói ra chân diện thật sự của Mạc Thụ, mọi người cũng sẽ hợp lý hóa tất cả, sau đó lại lần nữa củng cố hình tượng thánh nhân của Mạc Thụ trong lòng họ….

Tóm lại, Nam Ca Nhi cũng căn bản không dự tính làm việc không tác dụng này.

“A, Nam Ca Nhi.” Trước mặt, Chu Khê sư gia đang đi lại, hắn tựa hồ có chút gấp gáp, sau khi thấy y mới hơi thả lỏng, chào hỏi với y, “Chào buổi sáng.”

Nam Ca Nhi gật đầu, “Chào tiên sinh.”

“Xem cái thân hình nhỏ nhắn này.” Chu Khê đi tới trước mặt Nam Ca Nhi vò vò tóc y: “Có nhìn thấy Mạc Thụ không?”

“Ở giả sơn đằng kia.” Tuy biểu tình của Chu Khê rất dữ tợn, nhưng Mạc Thụ không có dặn dò ta không nói cho ai biết hành tung của hắn đúng không?

Nam Ca Nhi một khắc cũng không thèm do dự bán đứng Mạc Thụ.


“Hừ hừ, đúng mà! Tên hỗn cầu đó sáng sớm không đi làm công sự mà ra ngoài ngây ngẩn dạo chơi.” Chu Khê nghiến răng nghiến lợi hừ hừ, sau đó vỗ vỗ lên vai y, “Tiểu Nam, ngươi rất tốt, ca ca xem trọng ngươi.” Rồi không thèm quay đầu đi thẳng về phương hướng mà Nam Ca Nhi chỉ.

…… Tiểu Nam, là gọi ta sao?

Còn nữa, ca ca, ngài có phải lầm lẫn gì không? Ta không nhớ ta có một ca ca đại nhân hùng vĩ như ngài đâu…..

Nam Ca Nhi không nói nên lời nhìn thân ảnh Chu Khê đi xa.

….. Bỏ đi, quản hắn làm gì, ta nên đem y phục đưa đến cho đại nương ở hậu viện thôi.

Thật ra, khi trời sáng, số người làm việc ở nha môn cũng không tính là ít, chỉ riêng nha dịch đã có mười tám người, sau đó là văn thư không nhiều nhặn gì, tới bổ khoái, thật ra cũng coi như giống một nha môn đó chứ.

Chỉ là văn thư sổ sách cùng bổ khoái đều không ăn cơm trong nha môn, cho nên nhà cơm đến đến đi đi cũng chỉ có hơn hai mươi người.

Chiếu lệ chào hỏi cho đến nhà cơm, Nam Ca Nhi đem y phục chất đống trong chậu gỗ, sau đó vòng qua cửa trước, từ cửa sau đi tới chỗ đại nương bận rộn ở nhà bếp.

Y còn chưa kịp chào hỏi, đại nương đã gật đầu trước, “Nam Ca Nhi, đến vừa đúng lúc, ta có nướng bánh ngô cho ngươi, ở trên lò đó, nhanh ăn đi, đã sắp đến giờ cơm, đừng để tới lúc đó lại không có bụng ăn.”

Đây đã là thường lệ, trên cơ bản mình vừa vào nhà bếp thì đều bị các nữ nhân trong đây nhét cho cái gì đó để ăn.

Nam Ca Nhi suy đoán có thể là do tình trạng thân thể của mình thật sự không tốt lắm, sau đó xem ra cũng rất xúi quẩy, cho nên mới kích động đến tâm tư muốn bảo hộ của những nữ nhân này….

“Ta mang y phục đặt ở trong bồn cho đại nương rồi.” Nam Ca Nhi nghe lời đi lấy cái bánh ngô ở gần bếp.

“Được rồi, đại nương làm cơm xong sẽ giặt, hôm nay làm món ăn mà Nam Ca Nhi thích nga, Nam Ca Nhi phải ăn nhiều một chút.” Vừa nói, vừa nhân lúc rảnh rỗi nhìn Nam Ca Nhi bị lạnh đến mức sắc mặt có chút trắng đi, “Xem cái thân thể nhỏ nhỏ này.”

….. Ta hận câu nói này!

Nam Ca Nhi buồn bực vô cùng, ôm cái bánh ngô cắn xé mấy tầng lá bọc ngoài, đem bi thương hóa thành ham muốn ăn uống.

Thuận tiện dọn cái bàn nhỏ ra ngồi ở đó, nghe đại nương câu có câu không tám chuyện nhỏ chuyện lớn của các nhà.

Y bi ai phát hiện, mình hình như cũng trở nên thích nghe chuyện bát quái rồi….

Cho nên mới nói, lực ảnh hưởng của nhân loại thật sự là rất đáng sợ đúng đi? Ít nhất hiện tại ta đã tiếp nhận phương thức cuộc sống này.

Tuy vẫn liên tục không thích ứng, nhưng nghiêm khắc mà nói, thật ra không có cái gì đáng để oán trách.

“Ai da, Nam Ca Nhi, không thể ăn nhiều như thế ô, sẽ không tiêu hóa được.” Từ sau lưng thò ra một cánh tay, một phát giựt lại cái bánh ngô mới chỉ cắn được một phần ba trong tay Nam Ca Nhi.


Nam Ca Nhi không nói nên lời quay đầu nhìn gia hỏa không chút cố kỵ đang cắn cái bánh ngô của mình.

“Nương, ngài quá thiên vị rồi.” Gia hỏa đó vừa lớn lối oang oang thô lỗ nói, còn vừa oán trách đại nương đang nấu ăn, “Mỗi ngày đều cho Nam Ca Nhi món riêng.”

Vương đại nương ném cái muỗng qua, “Hỗn đàn tiểu tử, ta nấu món riêng cho Nam Ca Nhi ngươi xem người ta ăn được bao nhiêu, trên cơ bản đều vào bụng của ngươi rồi được chưa, ngươi là cái thứ phá gia, trong nhà nhiều đồ ăn như thế ngươi còn chưa đủ cho ngươi ăn sao? Chạy tới giành đồ ăn với Nam Ca Nhi làm gì!”

“Người ta là ân nhân cứu mạng của Nam Ca Nhi mà, Nam Ca Nhi vẫn luôn muốn báo đáp ta, ăn một cái bánh ngô thì có sá vào đâu.” Người đó tiếp tục nhanh chóng cắn bánh ngô, thuận tiện né cái muỗng bay tới, hàm hàm hồ hồ trả lời lão nương của mình.

Không sai, nghe nói mình chính là mắc cạn trong bãi sông, bị gia hỏa tên là Hạ Gia Phú này phát hiện rồi đưa tới huyện nha.

Nam Ca Nhi đen mặt nhìn gia hỏa mặt dày vô sỉ đang cắn điểm tâm của mình___ ai muốn báo đáp ngươi, ngươi cũng quá không cần mặt mũi rồi đi.

“Ngươi xem Nam Ca Nhi thân thể nhỏ như vậy, ngươi nhẫn tâm sao!” Vương đại nương giận dữ, lần này là dao thái rau bay qua.

“Ô!” Hạ Gia Phú thoát hiểm tránh được, “Nương, người muốn chém ta sao!”

“A nha, tiểu tử ngươi cũng đoán đúng rồi!” Vương đại nương cười lạnh, “Đúng lúc đang làm cơm, băm nát băm nát ra làm một bữa sủi cảo cũng tốt.”

“Ô a!” Hạ Gia Phú bị khẩu khí âm trầm của nương hắn dọa đến, thế là ngừng động tác trên tay, cúi đầu nhìn Nam Ca Nhi đang ngồi trên ghế trừng mắt nhìn mình.

“Thật sự là rất nhỏ….” Hạ Gia Phú lẩm bẩm một tiếng, sau đó đem cái bánh ngô bị mình cắn cho không còn ra hình đưa lại cho y: “Này.”

Nam Ca Nhi nhìn bánh ngô không còn sót lại vài hạt, cúi đầu.

“Ô A, Nam Ca Nhi, ngươi đừng tức giận, đừng tức giận, bữa khác ta nhất định đưa một đống lớn thật ngon tới.” Hạ Gia Phú hoảng lên. “Không, ngài mai, ngài mai liền đưa tới được không? Đừng tức giận mà, tức giận không phải là nam tử hán, còn sẽ biến thành cọng giá khô đó.”

“Hạ Gia Phú!” Vương đại nương gầm lên, “Ngươi muốn chết có phải không!”

“A, xin lỗi xin lỗi, Nam Ca Nhi, ta không phải cố ý mà!” Hạ Gia Phú lại liều mạng xin lỗi, “Ngươi đợi ta lập tức đi lấy thứ gì ngon tới.”

…… Ta chỉ là lười nhìn đến miếng bánh ngô bị cắn nham nhở đó mà thôi, hoặc nên nói, ta là khinh thường không thèm nhận lấy thứ mà gia hỏa đó từng cắn qua.

Tức giận cái gì chứ, phiền phức.

Nhưng mà, nếu hắn đã cho rằng ta tức giận, còn tính đem đồ ngon tới, vậy thì cứ miễn cưỡng coi như ta đang tức giận đi…..

Còn nữa, thật ra mẫu tử bọn họ, hoặc mọi người toàn huyện đều cho rằng ta là cọng giá khô, đúng không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui