Tiệm sửa xe vào buổi chiều hiếm khi hơi thảnh thơi, mấy người đàn ông nằm ở khu nghỉ ngơi phía sau hút thuốc.
Đàn ông ở chung với nhau chủ đề mãi mãi là phụ nữ. Như lúc này chẳng hạn, mọi người nói tháng sau tiểu Lý kết hôn rồi, mấy người đàn ông cảm thán, tiểu Lý càng đắc ý, “Anh nói xem không xe không nhà cô ấy theo tôi làm gì đây?”
Mặc dù lời nói tràn ngập oán hận, nhưng rõ ràng có sự đắc ý trong ấy.
Trương Nghiêu trước sau vẫn không tham gia vào những đề tài này, chẳng phải anh không thích, mà vì anh có vợ rồi.
Vợ lại ngốc, phải nói Từ Tái Xuân thế nào đây.
Không biết tại sao, anh không thích người khác bàn luận về Từ Tái Xuân.
Chính anh cũng chẳng biết nguyên nhân.
Tiểu Lý hết sức đắc ý, bị lão Trầm đánh một trận no đòn, sau đó không biết ai chuyển đề tài sang Trương Nghiêu.
“Tiểu Lý đắc ý cái gì, chỗ chúng ta người có con đường làm quan rộng mở hẳn là Trương Nghiêu chứ? Nhìn người ta ở độ tuổi này đã lăn lộn thành con rể hiền của ông chủ lớn chúng ta, aizzz… Trương Nghiêu, cậu nói thử xem, phải chăng cô vợ kia… không thể nào được đúng không? Nếu không cậu cũng chẳng theo đám đàn ông da thô bọn tôi lăn lộn, mới kết hôn không nên cái gì đó dính nhau à…”
Từ Tái Xuân?
Trương Nghiêu dừng một chút, cô cũng không xấu. Trái lại, chính là một người đẹp, bất quá Trương Nghiêu hễ gặp bất cứ chuyện gì của Trương gia đều khá nhạy cảm.
Vừa nghĩ tới chuyện trước đây của Từ Tái Xuân và Trương Kiêu, trong lòng Trương Nghiêu hơi khó chịu.
Nhưng Trương Nghiêu chẳng nói lời nào, mấy người kia ồn ào hẳn.
“Nghe nói con gái ông chủ lớn chúng ta béo, đừng trách anh mày không nhắc nhở mày, ở mặt ấy của phụ nữ béo rất mạnh, mày coi chừng bị ép khô khi tuổi còn trẻ đấy…”
Trương Nghiêu thoáng dừng lại, anh đã quen mấy chuyện đùa giỡn này, nhưng hôm nay, anh hơi phản cảm.
Không đợi anh tìm cớ ra ngoài, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có người gọi anh.
“Trương Nghiêu, có người tìm.”
Một đám da thô giải tán ngay lập tức, Trương Nghiêu vuốt đầu bước ra, anh vốn chẳng có bạn bè, lẽ nào là Cố Tây Dương?
Thấy Trương Nghiêu đi ra, Từ Tái Xuân vẫy tay với anh, đồng thời giơ hộp giữ ấm lên, “Anh ơi, em tới đưa cơm cho anh nè…”
Nụ cười sáng lạn chẳng hiểu sao khiến Trương Nghiêu hơi nao núng, anh thoáng nhìn mấy đồng nghiệp đang trốn cách đó không xa xem náo nhiệt, vội tới kéo Từ Tái Xuân, “Sao em tới đây?”
“Em đưa cơm cho anh ạ.”
“Anh ăn rồi.” Trương Nghiêu lạnh nhạt ngắt lời cô, sự xuất hiện của Từ Tái Xuân như động vật cần bảo vệ ở sở thú, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trương Nghiêu không thích, anh nắm cổ tay Từ Tái Xuân, hơi dùng sức, “Em đừng tới đây…” Suy nghĩ một chút, anh bổ sung thêm một câu.
“Bẩn.”
Quả thực hoàn cảnh ở đây hơi bẩn, kể cả tay Trương Nghiêu cũng rất bẩn, cổ tay Từ Tái Xuân bị anh nắm, nhất thời đen một mảng.
Trái lại Từ Tái Xuân chẳng để bụng, Trương Nghiêu đã buông tay.
Cuối thu nắng gắt đến dọa người, anh thoáng bực bội.
“Em về trước đi.”
Từ Tái Xuân có chút lưu luyến không rời, kéo góc áo xanh bằng vải thường của Trương Nghiêu, “Anh ơi, anh không vui sao? Nhưng dì Thái nói em làm rất ngon…”
Có lẽ hai người dựa sát nhau khiến đám da thô phía sau nhịn không được huýt sáo, Từ Tái Xuân ngốc, chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng Trương Nghiêu không nhịn nổi.
“Dì đó lừa em thôi, em không biết hả? Được rồi được rồi, em đi trước đi…”
“Anh, anh nếm thử đi…”
Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu càng khó bình tĩnh hơn, “Em về trước đi.”
Thấy Từ Tái Xuân bất động, Trương Nghiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng bày khuôn mặt tươi cười, “Vậy em về trước đi, giờ này anh bận, lát nữa mới ăn…”
Từ Tái Xuân còn thoáng do dự, Trương Nghiêu đã đẩy cô ra, “Được rồi, ngoan nè về trước đi, bé ngoan phải nghe lời người lớn.”
Từ Tái Xuân lưu luyến rời khỏi, trước khi đi còn bảo Trương Nghiêu ăn nhiều.
Trương Nghiêu chả thèm để ý, nhìn hộp giữ ấm gấu con đáng yêu trên tay, không còn khẩu vị nào.
Sau khi Từ Tái Xuân rời đi, mấy đồng nghiệp còn cố tình chạy tới, “Tao xem thử cái gì mà cơm trưa tình yêu nào…”
Trương Nghiêu không kịp ngăn cản, đã bị người ta cướp mất.
“Ôi, thơm thật, Trương Nghiêu mày có lộc ăn ghê… Không đúng, hẳn là có phúc mới đúng…”
Trong lòng Trương Nghiêu hơi bực bội, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Mấy đồng nghiệp a ôi kêu loạn một trận, “Trương Nghiêu à, mày nhẫn tâm quá, đây là cơm trưa tình yêu mà vợ mày đưa tới đấy…”
Chưa nói xong, Trương Nghiêu đã dập tắt điếu thuốc đi tới phía trước.
“Tôi còn có chuyện mấy người ăn trước đi.”
Buổi tối khi về nhà, Từ Tái Xuân đang ngủ. Đợi Trương Nghiêu tắm xong leo lên giường, chẳng biết sao cô tỉnh rồi, nắm tay Trương Nghiêu không ngừng đong đưa, “Anh ơi, ăn ngon không?”
Trương Nghiêu vốn chả ăn cơm trưa tình yêu đó, không chỉ thế, tối nay anh còn ở chỗ Cố Tây Dương uống rất nhiều rượu, giờ mệt chết đi được, đối với Từ Tái Xuân, anh chỉ miễn cưỡng ứng phó một câu.
“Ngon.”
“Thật sao?” Ánh mắt trong veo của Từ Tái Xuân lấp lánh, “Mai em tiếp tục làm cho anh.”
Trương Nghiêu đang tính từ chối, nhưng Từ Tái Xuân lại lấy một quyển vở gấu con trong hộc tủ đầu giường viết viết.
“Đây là cái gì?” Trương Nghiêu sáp tới, nhưng Từ Tái Xuân đã đi trước một bước giấu mất, “Không nói anh biết đâu.”
Từ Tái Xuân viết một hồi sau đó hài lòng đi ngủ, để lại Trương Nghiêu, rõ ràng cả người mệt lả, nhưng nhắm mắt lại không ngủ được.
Suy ngẫm một chút, anh rút quyển vợ gấu con màu hồng dưới gối Từ Tái Xuân ra.
Mặc dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng chữ viết ngay ngắn rất rõ ràng. Chỉ là lúc này, trong vở đã viết một vài thực đơn.
Anh liên tục lật mấy trang, có lẽ hơi hiểu rõ, đây là thực đơn mấy ngày sắp tới của anh.
“Ngốc thật.”
Anh ngắm cô bé ngốc đang ngủ không nhịn được chép chép miệng, khóe môi còn mang theo nụ cười, chẳng hiểu sao không cười nổi, cuối cùng, anh để quyển vở lại chỗ cũ, hình như lầm bầm lầu bầu một câu.
“Ngày mai, anh nếm một miếng là được.”
Từ ngày đó trở đi, Từ Tái Xuân gần như mặc kệ gió mưa đưa cơm cho Trương Nghiêu.
Bất quá Trương Nghiêu vẫn chưa ăn, vì mỗi lần Từ Tái Xuân tới đều bị đồng nghiệp ‘nhiệt tình’ cướp sạch. Ăn xong cơm nước do Từ Tái Xuân làm ai cũng ước ao ghen tị Trương Nghiêu, vừa mới bắt đầu Trương Nghiêu còn muốn nếm thử, nhưng càng về sau căn bản chẳng có cơ hội cho anh.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Dáng vẻ Từ Tái Xuân mềm mại, như thỏ trắng vậy, vừa đơn thuần vừa đáng yêu còn nấu ăn giỏi, chưa tới mấy ngày đã bắt sống một đám giống đực.
Từ Tái Xuân vừa tới, ngay cả tiểu Lý đã có vợ chưa cưới cũng khẽ vén mái tóc xốc xếch của mình, Trương Nghiêu xác định bản thân không bị ảo giác, sau khi Từ Tái Xuân tới tiệm sửa xe, người ở đây hình như càng thích sạch sẽ, ngay cả lão Tôn ngày thường bẩn thỉu nhất cũng bắt đầu ba ngày tắm rửa rồi.
Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu, nhất là dáng vẻ ngốc nghếch của Từ Tái Xuân đứng giữa đám đàn ông da thô, có vẻ như hết sức chú ý. Cô cười không tim không phổi thế kia, căn bản chẳng biết ý nghĩ của đám thô tục này.
Chả hiểu sao Trương Nghiêu tức giận, lão Trầm đưa một lọ thủy tinh cho anh, giống như vô ý vậy, nói: “Cô bé Vượng Vượng này thực sự khiến người ta yêu thích…”
Trương Nghiêu không nói, chỉ tăng tốc độ động tác trên tay.
Lão Trầm cười cười, “Tôi nhớ hồi còn nhỏ con bé cũng cực kỳ tròn trịa như thế, rất đáng yêu. Đám chú chúng tôi đều thích ôm con bé, cậu đừng nói nha, Vượng vượng do chúng tôi nuôi lớn, mẹ con bé là một người phụ nữ tốt, đáng tiếc sống không lâu, sinh Vượng Vượng chẳng bao lâu đã đi mất, khi ấy, lúc lão Từ mang con bé tới đây, chúng tôi đều nói muốn nuôi cô bé này mập mạp, không để người ta ăn hiếp con bé…”
“Giờ cô ấy rất béo.”
Trương Nghiêu không hiểu ý lão Trầm, suy nghĩ hồi lâu mới nói một câu an toàn.
Lão Trầm liếc nhìn Trương Nghiêu, “Cậu còn trẻ, chưa biết thế giới này nếu có người thực sự tốt với cậu là một điều may mắn cỡ nào, Vượng Vượng là cô gái tốt, mặc dù ngốc nghếch một chút, nhưng con bé không xấu…”
Trương Nghiêu cũng nhìn cô gái trong đám da thô, tất nhiên anh biết Từ Tái Xuân không phải kẻ xấu. Cô ngốc thế, đâu có ý đồ xấu nào.
Cô căn bản chẳng có đầu óc gì.
Nhìn một đám đàn ông vây quanh Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu tăng tốc động tác trên tay, lão Trầm để vào mắt, chỉ lắc đầu cười cười, “Đám ranh con, không cần đi làm hả!”
Người chung quanh giải tán, Từ Tái Xuân thoáng không biết làm sao.
May là, cô thấy Trương Nghiêu.
“Anh ơi…”
Trương Nghiêu nhìn cô, là ảo giác của anh ư? Luôn cảm thấy Từ Tái Xuân lại béo một tí.
“Chẳng phải anh nói em đừng tới hả?”
Từ Tái Xuân cười hì hì, lấy một hộp trong túi đưa cho Trương Nghiêu, “Anh ơi, em còn nướng bánh quy nè, cho anh ăn đó.”
Trương Nghiêu không nhận, xung quanh đã có một mảng tiếng thở than, Trương Nghiêu cũng chẳng biết tính khí từ đâu ra, bộp một tiếng đánh tay Từ Tái Xuân, “Anh nói rồi, anh không thích ăn đồ ngọt.”
Từ Tái Xuân thoáng nhìn cái tay bị đánh đỏ ửng, có chút bối rối, “Anh…”
“Anh không phải anh em!” Trương Nghiêu kéo tay Từ Tái Xuân, “Chúng ta ra ngoài nói.”
Từ Tái Xuân lảo đảo bị Trương Nghiêu kéo đi, vất vả lắm mới ổn định cơ thể. Lúc này, lửa giận khắp người Trương Nghiêu cũng không kiềm nén nổi nữa.
“Em là heo hả, anh đã bảo đừng đến chỗ này mà, chỗ này toàn là đàn ông, em qua đây tìm…”
Thấy đôi mắt đen láy của Từ Tái Xuân bắt đầu rưng rưng, Trương Nghiêu dừng một chút, nhìn nước mắt của Từ Tái Xuân, anh luống cuống, “Em về trước đi. Anh không thích đồ em làm đâu, anh chưa từng ăn, thời gian này toàn bọn họ ăn cả…”
Lời còn chưa dứt, cảm giác trên mặt có một vật ném tới.
Là hộp bánh quy kia.
Trương Nghiêu ngẩng đầu, đối mặt với Từ Thái Xuân đang rơi lệ.
“Anh hư!”
Nức nở một tiếng, cô ngốc nhanh chóng chạy đi.
Để lại Trương Nghiêu đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu, mới nhặt hộp bánh quy lên.
Khi mở ra, bánh quy bên trong đều làm thành hình heo con gấu con thỏ con, còn hơi khét, nhìn ra được đây là lần đầu tiên cô làm.
Trương Nghiêu chẳng thích ăn đồ ngọt, nhưng giờ phút này, chắc do lý trí mơ hồ nên anh cầm một miếng bỏ vào miệng.
Rất ngọt.
Ngọt đến mức hơi đắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...