Xuân Ngốc

Trương Nghiêu vì đi nội thành làm việc với Cố Đông Hải, nên trong thời gian ngắn không trở về kịp. Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, vẫn đến văn phòng hiệu trưởng trước.

Quả nhiên, Chu Cầm nói không sai, hiệu trưởng thực sự vì tin đồn gần đây mới tìm Từ Tái Xuân.

“Bạn học Từ Tái Xuân, gần đây các thầy nhận được một thư khiếu nại nặc danh, nói em…” Hiệu trưởng có chút nói không nên lời, dù sao cũng dính dáng đến danh dự một cô gái mà.

Không thể trực tiếp vậy chỉ có thể vòng vèo.

“Bọn em tuổi còn trẻ, yêu đương là chuyện tốt đẹp. Có điều… tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta là phải không tổn thương đến những người khác, nhất là phá hỏng gia đình người khác. Bạn học Từ Tái Xuân, hi vọng em trở về cố gắng suy nghĩ rõ ràng, giải quyết chuyện này ổn thỏa. Thầy không hi vọng sau cùng trường chúng ta còn phải đứng ra giải quyết vấn đề này…”

Nếu khi đó trường đứng ra xử lý, e rằng chỉ có nước Từ Tái Xuân bị đuổi học.

Từ Tái Xuân hơi khó chịu, rõ ràng cô và Trương Nghiêu là vợ chồng mà, tại sao bị người ta nói thành dạng này chứ.

“Hiệu trưởng…”

“Thế nào, em còn lời gì muốn nói sao?”

Đương nhiên Từ Tái Xuân có lời muốn nói, “Chuyện này em sẽ xử lý tốt, bất quá em yêu cầu phải tra rõ người tiến hành công kích cá nhân và phỉ báng em…”

“Phỉ báng?” Hiệu trưởng vuốt râu mép, “Lẽ nào, em muốn nói chuyện trong thư khiếu nại không phải sự thật?”

Từ Tái Xuân nghiến răng, “Dĩ nhiên không phải sự thật. Em đã có bạn trai… không đúng, nghiêm khắc mà nói, không phải bạn trai, mà là chồng.”

“Chồng?”

Hiệu trưởng càng hoảng sợ, “Không phải chứ, em kết hôn với anh ta nhanh thế? Anh ta có phạm tội trùng hôn không?”

Từ Tái Xuân không ngờ sức tưởng tượng của hiệu trưởng lớn vậy, thoáng bất đắc dĩ.

“Hiệu trưởng, trước khi điều tra thầy không xem hồ sơ học tịch[1] của em sao? Thân phận em vốn có chồng rồi. Không có quy định có chồng rồi không thể học đại học nhỉ?”

[1] Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.


Hiệu trưởng cứng đờ, lập tức nhanh chóng hiểu ngay.

“Ý em là…”

Từ Tái Xuân gật đầu, “Em đã gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đây, còn mang cả giấy hôn thú của bọn em. Em vốn học đại học XX, vì giữa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đánh mất mấy năm ký ức, về sau sau khi kết hôn với chồng em đã nhớ lại chuyện trước kia, tiếp đó trở lại trường học lần nữa, em không nói cho các bạn biết là muốn che giấu chuyện kết hôn, không ngờ…”

Không ngờ gây ra chuyện lớn vậy. Chẳng có chuyện gì vô lý hơn việc không hiểu sao trở thành tiểu tam, mấu chốt là mình làm tiểu tam của mình.

Hiệu trưởng híp mắt nhìn Từ Tái Xuân, “Thế cũng tốt, thầy đã nói rồi, tác phong trường chúng ta nghiêm cẩn đoan chính, sao có thể xuất hiện loại chuyện thương phong bại tục này.”

Ngay khi Từ Tái Xuân kiên trì giải thích với hiệu trưởng, Trương Nghiêu cũng chạy tới.

“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải mang cả giấy hôn thú?”

Hiệu trưởng trông thấy Trương Nghiêu, đẩy mắt kính một cái, thằng nhóc này quả nhiên tuấn tú lịch sự, cũng khó trách có người sinh lòng ghen ghét.

Từ Tái Xuân thở dài bất đắc dĩ, không trả lời Trương Nghiêu, ngược lại đưa giấy hôn thú cho hiệu trường xem.

Hiệu trưởng cân nhắc một chút, “Được rồi, sự việc thầy đã rõ. Chẳng qua, chuyện này gây ảnh hưởng hơi nghiêm trọng, chúng ta phải có một lời giải thích, nhưng chuyện em và chồng em sẽ phải lộ ra ánh sáng…”

Trương Nghiêu ở bên cạnh lắng nghe, cũng sáng tỏ, “Ý thầy là có người nói cô ấy làm tiểu tam?” Nói xong, không biết nghĩ tới điều gì, anh còn cười đắc ý.

“Khà khà, làm tiểu tam thì sao, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đều không thành vấn đề, dù sao em cũng là của anh…”

“Khụ khụ…” Hiệu trưởng trừng Trương Nghiêu, cái thằng này thắm thiết cái gì, đừng có đâm mù mắt chó người lớn tuổi bọn họ nha.

“Được rồi, các em ra ngoài trước đi.”

Lúc Từ Tái Xuân đi ra, tâm trạng vẫn hơi phập phòng. Đã giấu giếm chuyện kết hôn rồi, còn khiêm tốn nữa.

Nếu sáng mai hiệu trưởng xuất hiện làm sáng tỏ vụ việc này, chỉ e tất cả mọi người đều biết cô đã kết hôn.

Từ Tái Xuân rầu rĩ không vui, Trương Nghiêu véo véo mặt cô, “Đừng buồn mà, chúng ta đi ăn gì đi.”


Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý. Dù gì cô cũng hơi đói bụng, trời đất bao la vẫn không lớn bằng bụng đói.

Trương Nghiêu là một kẻ thông minh, chẳng qua anh không ngờ hoàn cảnh trường học sẽ phức tạp vậy.

Trên bàn cơm, Trương Nghiêu dụ dỗ cô nói ra ít chuyện.

“Ý em là bạn cùng phòng em làm?”

“Không phải cô ta thì là ai…” Từ Tái Xuân thực sự hết chỗ nói, cũng chẳng biết rốt cuộc đã chọc cô ta thế nào, lại có thể làm ra chuyện đáng ghét thế.

Trong lúc Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân ăn cơm, phía sau cũng có tiếng xì xào bàn tán.

“Ê… mau chụp hình đi, tiểu tam và cao phú soái xuất hiện kìa…”

“Gã đàn ông kia cũng không tệ nha…”

“Không tệ thì sao, chỉ là một gã cặn bã thôi, nghe nói vợ ở nhà mang thai sáu tháng rồi…”

“…”

Trương Nghiêu liếc nhìn bụng Từ Tái Xuân, hơi gồ lên, “Em mang thai? Còn 6 tháng nữa?”

Từ Tái Xuân tức đến đỏ cả mặt, “Mang thai cái đầu quỷ nhà anh!” Cô không thể ăn nhiều sao!

Cơm nước xong, Trương Nghiêu đưa Từ Tái Xuân về phòng. Nếu là trước kia, Trương Nghiêu hận không thể vừa lừa vừa dụ cô đến nhà trọ, hôm nay sao đổi tính nhỉ.

Từ Tái Xuân hoài nghi nhìn Trương Nghiêu một cái.

Trương Nghiêu không nói gì, chỉ véo mặt cô, dáng vẻ rất vui vẻ.

Tên đàn ông không tim không phổi! Hừ…


Khi Trương Nghiêu đưa Từ Tái Xuân về, còn mua rất nhiều đồ ăn. Nghe nói là cho Chu Cầm nhiều chuyện ấy. Về mặt lôi kéo lòng người, Trương Nghiêu trước sau mạnh hơn cô nhiều.

Thôi, anh muốn thế nào thì thế đó.

Lúc Từ Tái Xuân về, Hoàng San San và Chu Cầm đều ở đây. Đặc biệt là Hoàng San San không ngờ gan chó của đôi cẩu nam nữ này lớn vậy, lại dám tới tận cửa.

“Xuân Xuân…”

Từ Tái Xuân đưa đồ ăn cho Chu Cầm, “Cho em đó.”

Chu Cầm nhận lấy, do dự thoáng nhìn hai người, “Hai người vào trước đi…” Bên ngoài quá nhiều chế giễu rồi.

“Vào cái gì? Không biết đây là phòng nữ sinh sao? Từ Tái Xuân, rốt cuộc cô có biêt hay không, đây là phòng nữ sinh, nếu tôi đang thay đồ thì sao?”

Từ Tái Xuân còn chưa trả lời, Trương Nghiêu lại cười haha, “Xin lỗi, tôi không nghĩ đến vấn đề này. Cũng đúng nhỉ… chẳng may chọc mắt tôi bị thương, vậy phải làm sao giờ?”

Trương Nghiêu có dáng người đẹp, thoạt nhìn rất thật lòng thành thật, khiến người ta không khỏi yên tâm, song đâu ngờ anh mở miệng nói một câu độc thế.

Từ Tái Xuân và Chu Cầm đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất hả giận.

Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, “Ngoan, thu dọn đồ đạc đi.”

“Thu dọn cái gì?”

Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu làm đến mức hơi buồn bực.

Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, dáng vẻ rất vô tội, “Anh cảm thấy bầu không khí chỗ em không tốt, ai biết có thứ quỷ quái nào tiến vào không, vẫn là theo anh về nhà ở tốt hơn…”

Trương Nghiêu nghiêm trang nói nhảm, Hoàng San San ở một bên làm gì không biết anh đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

“Từ Tái Xuân, cô… cô… cô được lắm… làm tiểu tam còn hùng hồn vậy, tôi cũng chịu thua… Có điều, tốt nhất cô nên mở to mắt cô lên, hôm nay anh ta có thể vì cô bỏ vợ, ngày mai cũng có thể vì những cô gái khác bỏ cô…”

“Bỏ vợ tôi?” Trương Nghiêu ngắt lời Hoàng San San, dáng vẻ rất kinh ngạc, “Tại sao tôi phải bỏ vợ tôi? Vợ tôi da trắng xinh đẹp, mỹ nữ tuyệt sắc cao cấp nhất, tại sao tôi phải bỏ cô ấy?”

Hoàng San San ngây ngẩn cả người. Hình như, khác với trí tưởng tưởng của cô ta nhỉ.

Bất quá vừa nghe Trương Nghiêu nói thế, dường như không tính ly hôn với vợ, vậy cả đời Từ Tái Xuân đều là tiểu tam rồi. Hoàng San San hơi đắc ý, thoáng nhìn Từ Tái Xuân, nói: “Từ Tái Xuân, cô nghe rõ chưa… Anh ta căn bản đang chơi cô…”

“Chơi cô ấy? Đương nhiên tôi chơi cô ấy rồi, vợ tôi tôi không chơi còn có thể chơi với ai?!” Trương Nghiêu cầm tay Từ Tái Xuân, đưa đến bên mép khẽ cắn, còn thâm tình chân thành nói: “Vợ, em muốn chơi thế nào nè?”


Rốt cuộc Từ Tái Xuân không nhịn nổi nữa, phụt một tiếng bật cười.

“Anh bớt nói đi, miệng độc quá…”

“Ơ kìa, vợ đại nhân. Anh chỉ độc miệng thôi, dù sao cũng tốt hơn vài người lòng dạ ác độc. Rảnh rỗi đi kiếm chuyện, còn quyến rũ chồng bạn học nữa, đúng là không biết xấu hổ tới nổi hết thuốc chữa…”

“Vợ?” Chu Cầm sửng sốt một hồi, có chút phản ứng không kịp.

“Xuân Xuân, hai người đây là…”

Trương Nghiêu lấy giấy hôn thú ra, đưa cho Chu Cầm, “Đây, danh chính ngôn thuận, còn có cơ quan nhà nước giám định.”

“…”

Chu Cầm bùng nổ thét một tiếng, xông lên ôm Từ Tái Xuân nhảy nhót liên hồi, “Xuân Xuân! Chị khá thật! Chị lại có thể kết hôn rồi! Trong thời gian ngắn chuyển sang chính thức…”

Thấy Chu Cầm quên mất trọng điểm, Từ Tái Xuân có lòng tốt nhắc nhở cô, “Không phải trong thời gian ngắn… em không nhìn thời gian sao? Chị đã kết hôn nhiều năm…”

Chu Cầm cúi đầu nhìn một lần nữa, sau đó choáng váng tại chỗ.

“Hai… hai người kết hôn lâu… lâu lắm rồi… vậy… vợ anh ta… cũng là chị?”

Từ Tái Xuân gật đầu, “Đương nhiên là chị… tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đều là chị…”

“Hahaha…” Chu Cầm phát ra tiếng cười đắc ý, sau đó ngoảnh lại nhìn Hoàng San San, khinh miệt nói: “Nhìn kỹ chưa, người ta là vợ chồng chính thức, sao, vẫn không tin hả? Có cần đi sở đăng ký kết hôn kiểm tra không…”

Hoàng San San quả thực không thể tin nổi, nhưng sự thật bày trước mắt cô ta, khiến cô ta giống như thằng hề vậy. Cô ta muốn tiến lên trước, cẩn thận xem giấy hôn thú kia có phải thật không.

Giờ chẳng phải giấy chứng nhận nào cũng có thể làm giả à?

Nhưng cô ta còn chưa tiến lên một bước, lại bị ánh mắt Trương Nghiêu dọa trở lại.

Người đàn ông này đang cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút tia sáng rực rỡ nào, kiểu ngoài cười mà trong không cười này khiến Hoàng San San rùng mình.

Hoàng San San luôn có một loại dự cảm xấu.

Sự thực chứng minh, dự cảm của cô ta chính xác. Cuộc đời cô ta quả thực vì chuyện này mà thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui