Xuân Dã

Đầu tháng tư, Đường Uyển ôm tới bệnh viện một bó hoa nguyệt quý. Vào lúc này hoa nguyệt quý nở rất đẹp, từng bông từng bông mang nhiều màu sắc khác nhau làm cho người ta thích mắt.

"Em tưởng anh sẽ mang mẫu đơn tới." Hòa Quân ôm bó hoa, nói. Ánh mắt cậu dịu dàng, đôi môi tái nhợt hơi cong lên.

Đường Uyển cười, nói. "Trên đường đi anh thấy nên mua tới đây, anh nghĩ em sẽ thích."

Thật ra ban đầu anh nghĩ sẽ mang mẫu đơn tới, nhưng hoa mẫu đơn ở đây rất đắt, hoa nguyệt quý thì rẻ hơn.

Gần đây anh phụ trách ca đêm, vẫn luôn phải thức tới sáng nên chẳng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt. Nếu không vì đọc được nhật ký của Hòa Quân, anh đã sắp bỏ Hành Vu Uyển ra sau đầu rồi.

Lúc này anh mới nhận ra bản thân đã quên mất Hòa Quân thích hoa tới cỡ nào.

Hòa Quân rất thích hoa, cho dù là hoa gì, chỉ cần nở rộ là cậu sẽ thích.

Lúc trước hoa trong Hành Vu Uyển đều là do Hòa Quân nhổ bên đường mang về trồng.

Hòa Quân cúi đầu, ngửi ngửi bó hoa trong lòng, sau đó luyến tiếc nói. "Chẳng có mùi gì cả."

"Ừm, nhưng mà rất đẹp."

Hòa Quân gật đầu ngẩng mặt lên nhìn anh, nói. "Với cái thời tiết này thì chắc hoa sơn chi cũng đã nở rồi."

Đường Uyển nở nụ cười sờ đầu Hòa Quân. Tóc của cậu đã bị cắt ngắn đi, mỗi lần sờ lên là mềm mại như tơ lụa, anh thấp giọng nói. "Hoa sơn chi hay hút côn trùng tới, chờ em khỏi bệnh rồi chúng ta đi ngắm sơn chi."

Hòa Quân mặc kệ bàn tay anh đặt trên đầu mình, cậu rũ mi mắt xuống, hỏi. "Có phải mùa sơn chi năm nay em sẽ không được ngửi hương hoa không?"


Cậu nhớ tới năm nào đó mình bị bệnh nặng, bệnh tới nỗi không ra khỏi cửa nhưng lại khao khát được ngửi mùi sơn chi.

Loại mùi thơm ấy có thể át hết tất cả các mùi khác.

Bên trong nhà hai người có hương sơn chi nhưng Đường Uyển lại dung túng cho cậu, để cậu chuyển chậu sơn chi từ Hành Vu Uyển tới cạnh cửa sổ. Mùa xuân năm nay Đường Uyển không cho cậu ra gió, thế nên chưa từng tới gần cửa sổ.

Cậu rướn người nhìn hoa sơn chi ngoài cửa sổ, trong nhà là mùi thuốc nồng nặc, cậu muốn tìm một mùi thơm có thể áp chế nó.

Cậu cảm thấy mình ngửi được mùi sơn chi rồi.

Chỉ cần nhìn thấy nhành hoa kia nở hoa trắng rực rỡ, cậu đã cảm giác được hương thơm đang quẩn quanh mình.

Đường Uyển khựng lại, nhẹ giọng nói. "Không sao đâu. Chờ em đỡ hơn anh sẽ dắt em đi xem."

Hòa Quân nhắm chặt mắt lại, Đường Uyển chỉnh lại đệm dựa sau lưng cho cậu, để cậu nằm thoải mái hơn một chút. Hòa Quân nói. "Anh, em phải làm phẫu thuật."

"Ừm." Anh biết rồi.

Hòa Quân giương mắt, trong mắt cậu lóe lên một tia sáng nhạt giống như sao băng băng qua trên trời. Lóe lên rồi chợt tắt.

"Anh, anh mang sơn chi tới đây cho em đi. Để ngoài cửa cũng được mà vẽ cũng được, anh mang tới đây cho em đi. Sau khi em phẫu thuật xong có thể thấy sơn chi nở."

"Được."

Chờ tới khi Hòa Quân ngủ, Đường Uyển mới ngồi thẳng dậy.

Anh cảm thấy mình hoa mắt chóng mặt.

Trải qua một loạt kiểm tra, cuối cùng Hòa Quân cũng đã sắp phẫu thuật rồi. Anh nhớ tới quyển nhật ký của Hòa Quân, là quyển nhật ký con gấu nhỏ kia.

Thực ra quyển nhật ký ấy không quá dày, từng trang từng trang là chữ của Hòa Quân. Hơn nửa năm, Hòa Quân cho anh đọc nhật ký của mình, nhưng sau này cậu chỉ cho anh xem, không cho anh đọc to.

Nhưng Đường Uyển vẫn nhớ những nét chữ như gà bới của cậu. Sau này anh vẫn thấy Hòa Quân viết nhật ký, khi đó cậu đã không cần ghép vần nữa, anh thấy Hòa Quân có thể dễ dàng viết được hơn trăm chữ một cách nhanh chóng chứ không dùng tốc độ rùa bò như xưa nữa.

Vào lúc ấy, anh nói. "Em đã lớn rồi, anh không xem nhật ký của em nữa."

Khi đó Hòa Quân hoan hô một tiếng, hai mắt cậu cười tới nỗi híp lại.

Khi ấy cuộc sống của anh rất vui vẻ.

Mỗi ngày đều như sống trong mơ, ngày nào cũng nghe Hòa Quân trách móc, trước đây chỉ có khi cậu ngã bệnh mới không thể viết nhật ký.

Sau đó thì sao? Sau đó Hòa Quân trở nên lười biếng.

Cậu bắt đầu không viết nhật ký thường xuyên nữa, có mấy lần còn giấu cả nhật ký đi, bây giờ cũng giấu luôn nụ cười của mình.


Không phải là cậu không cười, chỉ có điều Hòa Quân không cười vui vẻ, thoải mái như xưa nữa.

Hơn nữa bây giờ...

Hòa Quân thường nói mấy câu như đâm vài tim anh, làm tim anh chảy máu, mỗi lần thấy sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò của cậu, anh muốn trách móc lại không trách nổi.

Từng lời cam kết, từng đòi hỏi của cậu anh đều đồng ý.

Dù là như vậy nhưng Đường Uyển vẫn không cảm thấy được nụ cười vui vẻ của Hòa Quân.

Anh biết... Biết Hòa Quân thích mùi thơm ngào ngạt của hoa, nhưng bây giờ anh có thể mang tới cho cậu sao? Không thể. Có thể mang sơn chi tới sao? Không được.

Nơi này không giống như nhà hai người, thế nên anh không thể mang một chậu sơn chi đặt trước cửa sổ được.

Hai người chỉ ngầm đồng ý với nhau.

Đường Uyển nặng nề thở ra một hơi.

Anh nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng bệnh, Hòa Quân đã ngủ rồi, cậu nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, lộ ra mái tóc đen mềm mại.

Bây giờ Hòa Quân còn chưa vào phòng quan sát đặc biệt.

Bác sĩ nói với anh, cuộc phẫu thuật của Hòa Quân không mấy dễ dàng.

"Thế nhưng tôi có lòng tin có thể chữa khỏi cho cậu ấy." Đôi mắt bác sĩ lóe sáng, mặt mày tự tin, nhưng Đường Uyển biết cuộc phẫu thuật này nguy hiểm tới mức nào.

Bởi vì nguy hiểm quá lớn nên anh thuyết phục bác sĩ giảm độ khó đi một ít. Nhưng sao bác sĩ có thể nghe theo lời anh?

Xưa nay vị bác sĩ này không phải là người đứng đắn, người duy nhất anh ta muốn trị liệu chỉ có mình Hòa Quân, nếu như không giành được Hòa Quân từ tay tử thần thì làm sao làm bác sĩ nữa?

Trước khi Đường Uyển đi, anh nghĩ mình phải gặp bác sĩ một lần.


Bác sĩ thiếu kiên nhẫn, nhưng khi thấy anh tới không phải để đưa ra ý kiến thì sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Anh ta thông báo ngày phẫu thuật của Hòa Quân cho anh, còn nói: "Lúc đó cậu nhất định phải tới."

Đường Uyển gật đầu.

Anh nhất định sẽ đến.

Sau đó, mỗi ngày Đường Uyển đều mang tới cho Hòa Quân một bó hoa. Ngày thứ ba, Hòa Quân nhận được một bó hoa cúc, nói. "Không muốn buông tay ra nữa."

"Hả?"

Hòa Quân nở nụ cười, dịu dàng nói. "Không nghĩ tới lại nhanh như thế."

Đường Uyển nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nói: "Ừm."

"Có phải em nhẹ hơn không?"

"Không."

"Sao anh ôm em lại cảm thấy nhẹ đi nhỉ?"

"Như vậy không tốt sao?"

Đường Uyển khẽ cười, dịu dàng nói. "Ăn nhiều lên được không?"

"Ừm, xem sắc mặt anh kìa, được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui