Ánh nắng đầu Đông ấm áp, làm lòng người rộn rạo.
Tiểu Vi thấy kiểu ăn diện hôm nay của Khang Nam thì tỏ vẻ hứng thú, “Bà chị, hôm nay son thắm thế.”
“Mày thử gọi thêm một tiếng ‘bà chị’ nữa xem? Chị sẽ xếp mày chuyên cần hạng C tháng này!” Khang Nam cố ý nhìn máy tính chằm chằm mà không quay đầu lại.
Cô sợ nếu quay lại thì Tiểu Vi sẽ phát hiện mình đã đánh mắt màu mới.
“Không gọi nữa, không gọi nữa đâu, em cũng chỉ quan tâm chị thôi mà! Cuối tuần này chị làm gì đấy? Mặt thì trang điểm được, nhưng khí chất thì không che đậy được đâu, hôm nay chị ngập tràn vẻ thiếu nữ ý.” Tiểu Vi lải nhải.
“Thôi cho chị xin cái thứ quan tâm giả trân của mày, cần làm gì thì làm đi.
Đúng rồi, chuyện chị bảo mày hỏi han, mày hỏi thế nào rồi?” Khang Nam ra vẻ nghiêm túc.
“Em đang định báo cáo cho chị vụ này đây, chuyện là vầy nè……” Tiểu Vi mới rướn người sang vừa định lên tiếng thì Lâm Tiêu đã đứng trước mặt Khang Nam và Tiểu Vi từ lúc nào không hay.
“Chị Nam, chúc mừng chị nhé, vấn đề khó giải quyết như vậy mà chị còn giải quyết thuận lợi được, quả là đàn chị đi trước, em thật sự vẫn phải học tập chị nhiều ạ.” Lâm Tiêu cười nói.
Từ sau khi Lâm Tiêu công khai yêu đương, Khang Nam rất ít khi nói chuyện với Lâm Tiêu nữa, trốn được là cô trốn liền, thế mà cái tên kém tinh tế này lại chủ động tới tìm mình.
“Cậu đừng giỡn chị nữa, ai mà muốn giải quyết chuyện thế này chứ, chị may mắn qua truông thôi.” Khang Nam cũng bó tay.
“Chị Nam đừng khiêm tốn, nhờ chị giỏi giang cả mà.
Nếu em giúp được gì cho chị thì chị đừng khách khí nhé, lúc nào gọi em cũng được.” Lâm Tiêu nói cực kỳ dứt khoát lưu loát.
“Ừ, bây giờ cậu là trưởng nhóm, cũng rất bận mà, có gì liên lạc nhiều thêm nhé.” Khang Nam trả lời vô cùng khách khí.
Lâm Tiêu gật gật đầu, cười rồi bỏ đi.
Tiểu Vi lại thò đầu qua lần nữa, “Chị Nam, mới nãy em định bảo với chị về hắn đấy.
Em nghe ngóng được là, Lâm Tiêu từng tiếp xúc với công ty sao chép ý tưởng của bên mình một thời gian trước, nghe nói họ từng tung lương khủng để đào Lâm Tiêu về, nhưng không biết tại sao Lâm Tiêu lại không đồng ý.”
Khang Nam không vội trả lời ngay, tạm dừng một chút rồi mới nói: “Thị trường lớn mà, nhân viên qua lại với nhau cũng bình thường thôi.”
“Nói thì nói thế, nhưng có trùng hợp như vậy thật không? Hơn nữa đội thiết kế mà nhóm mình với nhóm của Lâm Tiêu dùng lại trùng nhau nhiều, lỡ bất cẩn tiết lộ……” Tiểu Vi cố ý nhấn thật mạnh vào ba chữ “nhỡ bất cẩn”, nhưng cô nàng chỉ nói một nửa, đoạn sau không nói nữa.
“Chị biết rồi, nhưng chị còn chưa tin lắm.” Khang Nam dụi nhẹ mắt.
“Làm gì cũng phải có cái tâm phòng vệ chị ạ, giới này làm gì thiếu mấy ví dụ về học trò lật lọng cướp miếng của thầy.” Tiểu Vi bĩu môi.
“Mày cũng là học trò của chị đây, mày định bao giờ cướp miếng cho chị chết đói?” Khang Nam quay đầu nhướng mày nhìn Tiểu Vi.
“Kìa, chị ơi, eye shadow bữa nay cũng màu mới he.” Tiểu Vi y như giẫm vào công tắc điện, lại như phát hiện ra lục địa mới.
“Aizzz, không bị mày cướp hết miếng ăn thì sớm muộn gì cũng bị mày chọc cho tức chết.” Khang Nam càng thêm bất đắc dĩ.
Nói chuyện với Tiểu Vi xong, Khang Nam lặng lẽ ngẫm nghĩ cẩn thận.
Lâm Tiêu là do cô tự tay bồi dưỡng, thành tựu có được ngày hôm nay dựa vào thiên phú và nỗ lực của chính cậu ta, nhưng quả thật Khang Nam cũng chẳng thiếu cậu ta tài nguyên trong phương diện khác, cũng không phòng bị cậu ta trong vấn đề khách và báo giá, không nhờ vậy thì cậu ta cũng chẳng có đủ nền tảng để phát triển tốt thế này.
Bây giờ cậu ta không đến mức xiên mình đâu nhỉ? Không có lý do gì mà.
Nghĩ vậy, Khang Nam cảm thấy chỉ tại mình đa nghi, huống chi Tiểu Vi vẫn luôn không ưa Lâm Tiêu lắm.
Tiểu Vi không thích cái kiểu cố đấm ăn xôi của Lâm Tiêu, cứ như gánh mọi nợ nần của thế giới trên lưng vậy.
Hơn nữa cô nàng cảm thấy Lâm Tiêu “Giả vờ đứng đắn”, bên ngoài tỏ vẻ thoải mái, sâu trong lòng lại tự ti, chỉ vì cái lợi trước mắt.
Khang Nam bảo Tiểu Vi là cô nàng GATO vì Lâm Tiêu làm ăn tốt, Tiểu Vi tỏ vẻ khinh thường, nói mình thèm vào mà so với cậu ta.
Cuộc sống luôn là sấm vang rồi chớp giật, khiến con người bị động không kịp phòng ngừa.
Khang Nam nhận được một tin tức rất bất ngờ ——Lucky mang thai, cô làm bà ngoại rồi.
Cô phát hiện ra chuyện này khi đưa Lucky đi bệnh viện thú y kiểm tra sức khoẻ.
Sau khi biết chức năng thận của Lucky bị kém từ lần xét nghiệm trước, Khang Nam bèn đưa Lucky lên bệnh viện kiểm tra sức khoẻ định kỳ, ai ngờ lần khám này lại mang đến cho cô tin tức sốc óc như thế.
Mấy ngày nay nhìn Lucky cô chỉ tưởng là mình nuôi nó béo lên, không ngờ nó có bầu rồi.
Nuôi một con chó Khang Nam đã ung cả thủ, thật không dám tưởng tượng về sau mình dắt một đàn chó kiểu gì? Cô không khỏi nhớ tới bộ phim 《101 chú chó đốm 》.
Nghĩ đến cảnh một đàn chó kéo mình theo đủ phương hướng, vậy chẳng khác gì ngũ mã phanh thây.
Để tụi chó ở nhà mình cũng là cả một vấn đề.
Một con chó là một công nhân phá phách, một đàn chó thì thành cả đội phá thối rồi.
Khang Nam nhớ lại những đôi giày cao gót bị cắn hỏng của mình, lông tơ đều dựng thẳng lên.
(Phim hoạt hình 101 chú chó đốm của Disney, sau này có live action và gần nhất là Cruella.)
Cô kích động gọi vào số máy của Lão Vương.
“Alo, Lão Vương, anh đang bận à? Kể anh nghe một chuyện nè.” Khang Nam tỏ vẻ rất bình tĩnh.
“Không bận, em nói đi, sao thế?” Giọng Lão Vương vẫn trầm thấp ôn hòa như đó giờ.
“Chuyện là vầy nè, khụ khụ, nãy em đưa Lucky đi khám trên bệnh viện, phát hiện Lucky mang thai rồi.” Khang Nam nói vô cùng cẩn thận.
Đầu dây kia tạm dừng một lúc, “Ờ ừm, chúc mừng Lucky, con của Gấu Bự à?”
“Anh có ý gì đấy, nhà em quản chặt lắm, Lucky còn chẳng nói lấy một câu với tụi chó đực bên ngoài, ngày nào cũng ở bên cạnh Gấu Bự nhà anh.
Sao, anh muốn quỵt nợ hả?” Khang Nam lập tức muốn trở mặt, quả nhiên bọn đàn ông đều không đáng tin cậy, đồ móng heo!
“Khụ khụ, ý tôi không phải là thế, tôi chỉ muốn xác nhận lại thay Gấu Bự thôi.” Lão Vương vội giải thích.
“Hờ hờ, cái này thì anh yên tâm đi.” Khang Nam không lấy làm vui lắm.
“Vậy, em có định để Lucky sinh không?” Lão Vương hỏi tiếp.
“Em hỏi bác sĩ rồi, tình hình sức khỏe của Lucky thì được, nhưng em thấy vẫn nên trưng cầu ý kiến của nhà trai, nên em gọi điện hỏi anh đó.” Khang Nam tiếp tục trả lời.
“Tôi tôn trọng em, nếu muốn sinh”, Lão Vương ý thức được lời của mình hơi đa nghĩa, bèn đổi kiểu nói, “Muốn để Lucky sinh con, thì tôi ủng hộ em.
Tôi quả thật không ngờ tới tuổi này mà Gấu Bự vẫn có thể làm cha, cũng là chuyện tốt.” Lão Vương cũng trả lời rất nghiêm túc.
“Được, em biết rồi, để em suy nghĩ thêm đã.” Khang Nam nói xong thì cúp máy, cô có ảo giác như mình vừa cãi nhau với thông gia vì chuyện hôn nhân của con gái.
Từ sau đợt Lão Vương xử lý vết thương giúp cô trong lần leo núi trước, mỗi lần thấy Lão Vương Khang Nam đều cảm thấy kì kì.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quy kết nguyên nhân là tại mấy chuyện mà mình gặp phải quá kì cục, chứ không phải tại bản thân cô.
Mấy ngày kế tiếp, Khang Nam nhận được đủ loại hàng ship, nào là thức ăn chó, quà ăn vặt cho chó, đồ cho chó các thứ.
Tiểu Vi cũng tặng rất nhiều đồ dinh dưỡng, lúc tặng còn không quên trêu ghẹo Khang Nam: “Chị, chị nhìn Lucky xem, nó vừa tới chưa bao lâu đã làm mẹ rồi, sao người làm bà ngoại như chị lại không nỗ lực nhỉ? Không tìm ông ngoại cho bọn trẻ sao?” Cô nàng nói xong thì lẩn ngay, chỉ sợ bị đánh.
Khang Nam tức giận đến độ đảo tròn con mắt, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Tối hôm đấy Lão Vương đưa Gấu Bự tới gõ cửa, Khang Nam đáp lời, cô cào cào tóc, mở cửa ra.
Cặp vợ chồng son Gấu Bự và Lucky sến súa chảy nước.
Gấu Bự liếm láp cô vợ cưng của mình với vẻ mặt yêu chiều, Lucky chảnh ra mặt, có vẻ rất hưởng thụ.
Khang Nam làm như không thấy, đi rót nước cho Lão Vương.
“Không cần phiền vậy đâu, tôi tới tặng quà cho Lucky, dạo này phải để ý chuyện ăn uống của nó.
Bình thường 2 tháng là đẻ rồi, chúng ta phải chuẩn bị trước.” Lão Vương nói rồi lấy mấy hộp đồ dinh dưỡng ra khỏi túi.
“Cảm ơn anh, anh không cần mua thêm đâu.
Đám Tiểu Khâu, Tiểu Bạch đều tặng rất nhiều sau khi biết tin rồi.” Khang Nam bưng nước ra đưa cho Lão Vương.
Lão Vương nhận lấy, nhìn Gấu Bự và Lucky quấn nhau bên cạnh mình, không khỏi cười.
“Anh nói thử xem, Gấu Bự có biết nó làm cha rồi không?” Khang Nam hỏi.
“Tôi nói với nó rồi, không rõ nó có hiểu được không, nhưng trông nó thì có vẻ cũng cảm nhận được đấy.” Lão Vương nói.
“Đây là lần đầu Gấu Bự làm cha ạ?” Khang Nam sờ Gấu Bự.
“Ừ, thủ thân như ngọc hơn nửa đời, không ngờ về già còn có con.” Lão Vương cười nói.
Khang Nam nghe xong cũng cười, “Chắc là duyên phận rồi, tình yêu tới quá nhanh tựa như gió lốc.”
“Dạo này có lẽ Lucky sẽ khá nôn nóng bất an, đây đều là hiện tượng bình thường, tôi đã soạn những vấn đề cần chú ý và gửi vào WeChat cho em.
Nếu dạo này em bận việc thì đưa Lucky đến nhà tôi, để tôi chăm sóc, thời gian của tôi linh hoạt hơn em.” Lão Vương nói.
“Vâng em cảm ơn Lão Vương nhé.” Khang Nam quét sạch hết những bất mãn trước đây, không ngờ đồng chí Lão Vương còn rất biết chịu trách nhiệm.
Với tính tình không câu nệ tiểu tiết của Khang Nam, quả thật một mình cô không kham được chuyện lớn thế này.
“Khách khí nỗi gì, chúng ta đều là người thân mà.” Lão Vương cười nói.
“Như vậy cũng tính ạ? “Khang Nam cũng cười ngượng ngùng.
“Tính chứ, nhỉ, Gấu Bự.” Lão Vương gọi Gấu Bự sang.
“Em nghỉ ngơi cho sớm, chúng tôi đi trước, có gì cứ gọi điện nhé.” Nói xong, Lão Vương mang Gấu Bự rời đi, Lucky lưu luyến đi tới cửa tiễn họ về.
Đêm hôm đấy, Khang Nam lại nằm mơ, cô mơ thấy mình nằm giữa một đống cún, bọn cún gào khóc đòi ăn, Khang Nam luống cuống tay chân không biết nên cho đứa nào ăn trước mới phải.
Có người cầm lấy bình sữa trong tay cô, là Lão Vương.
Điều thần kỳ chính là sau khi Lão Vương lấy bình sữa, tụi cún con không kêu nữa, cũng xếp ngay hàng thẳng lối đợi Lão Vương cho ăn, cảnh tượng vô cùng ấm áp hài hòa.
Từ khi biết Lucky có thai, Khang Nam chỉ ước mình có thể bay về nhà ngay sau khi tan làm.
Ai làm chậm trễ thời gian tan làm của cô thì cô gắt với người ấy, quả thực khác hẳn cô của ngày xưa chỉ hận không thể ở lại tăng ca trên công ty, điều này khiến các đồng nghiệp đều thấy lạ lẫm.
Tiểu Vi trêu ghẹo nói Khang Nam làm bà ngoại lần đầu nên căng thẳng quá độ, bố sắp nhỏ còn chẳng cuống cuồng như vậy.
Bố của sắp nhỏ có cuống cuồng không thì Khang Nam không biết, nhưng ông của sắp nhỏ cực kỳ giỏi giang.
Gần như ngày nào Lão Vương cũng đưa Gấu Bự sang, mang đủ thứ đồ cho Lucky, tất cả đều cực kỳ chi ly kĩ càng.
Đặc biệt là đồ ăn dinh dưỡng mà anh nấu, cà rốt băm, trứng gà quậy với bột ngô, nặn thành bánh bao nhỏ, chưng cho chín, mùi rất thơm, Khang Nam nhìn mà còn thấy đói.
Lão Vương tinh ý phát hiện ánh mắt hâm mộ của Khang Nam, bèn tiện thể hấp thêm ít đồ điểm tâm còn tinh xảo hơn, làm riêng để Khang Nam bỏ vào hộp cơm.
Tật xấu lớn nhất của Khang Nam chính là ham ăn, không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn, có cái ăn là chẳng thèm mặt mũi nữa.
Khang Nam ăn uống thỏa thích trên bàn cơm, Lucky ăn no sạch sẽ dưới bàn.
Lão Vương thấy vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn no của cả chủ lẫn chó thì cười thấu hiểu.
Lão Vương liếc nhìn phòng bếp nghèo nàn nhà Khang Nam, hỏi: “Trước đây em sống qua ngày kiểu gì? Em không nấu cơm sao?”
Khang Nam nghẹn tại trận, phải uống mấy cốc nước mới nuốt trôi được miếng điểm tâm, “Khụ khụ, em biết nấu ăn, chẳng qua nấu ăn một mình khó lắm.
Làm một món thì ki bo, làm hai món lại ăn không hết, lần nào cũng lãng phí, nên em dứt khoát không nấu luôn.
Hơn nữa anh không phát hiện sao? Ý nghĩa cao cả hơn của nấu ăn không phải là để cho mình ăn, mà là để người khác ăn, người khác ăn rồi mình mới có cảm giác thành tựu.
Nên anh nhìn những kẻ thích khoe món ngon trên dòng thời gian đấy, họ đều muốn đạt được cảm giác thỏa mãn khi người khác ghen tị, chờ mong.
Nên bây giờ em ăn món anh nấu không phải là vì em đói quá hay em thèm ăn, em đói thì em gọi đồ về thôi.
Chủ yếu là do em nể anh, muốn anh cảm thấy có thành tựu đấy.”
“Cảm ơn ý tốt của em nhé, nhưng tôi cũng rất vui khi được nấu cho người khác ăn.” Lão Vương gật đầu đồng ý.
“Lão Vương, anh luôn giỏi giang như vậy à?” Khang Nam cười tủm tỉm hỏi Lão Vương.
“Giỏi giang? Em quá lời rồi, tôi nào được vậy, chỉ là tôi nhiều thời gian hơn em nên mới có thời gian làm mấy chuyện nhà vụn vặt.” Lão Vương khiêm tốn trả lời.
“Những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thể hiện khiếu thẩm mỹ và gu của từng người, anh đúng là một người thú vị và tinh tế.” Khang Nam ăn của nhà người nên không ngại ca ngợi người ta mấy câu.
“Không ngờ chút tay nghề này lại đổi được sự khen ngợi của chị Nam.” Lão Vương cười nói.
“Đừng đừng đừng, đừng gọi em là chị, em còn trẻ, anh trưởng thành chín chắn, có thể làm cha chú em được ấy chứ.”
“Tôi không thể phản bác được rồi.”
“Ha ha ha, giỡn anh thôi, trước giờ em đều khen mọi người thẳng thừng thế đấy, khen uyển chuyển quá thì không thú vị.
Đúng rồi Lão Vương, anh là chòm sao gì? Anh chờ chút nhé, để em đoán!” Khang Nam rốt cuộc cũng bỏ món điểm tâm trong tay xuống.
“Em còn biết về cung hoàng đạo à?” Lão Vương hỏi.
“Có biết một chút, em đoán anh là cung Cự Giải phải không?” Khang Nam hỏi với vẻ mặt chờ mong.
“Sao em biết?” Lão Vương kinh ngạc.
“Anh rõ ràng là vậy mà.” Khang Nam kiêu ra mặt.
“Em đoán sai rồi!” Lão Vương cười nói.
“Anh không phải là cung Cự Giải sao? Vậy anh là cung gì?” Khang Nam tò mò.
“Sư Tử.” Lão Vương trả lời đúng sự thật.
“Em cũng là Sư Tử!” Khang Nam mừng rỡ bất ngờ như tìm được đồng minh.
“Hay nhỉ.” Lão Vương thật sự không hiểu biết về cung hoàng đạo, cũng không nói được gì.
“Ha ha, bất ngờ ghê, anh cũng là Sư Tử.
Ưu khuyết điểm của Sư Tử rất rõ ràng, nhưng em không thấy anh có khuyết điểm gì cả.” Khang Nam quan sát Lão Vương, cô thầm nhớ lại những biểu hiện của Lão Vương trong khoảng thời gian mình quen anh.
“Sao lại không có khuyết điểm, con người ai cũng có khuyết điểm, em ngọt miệng quá, xem ra tôi lại phải làm điểm tâm tiếp rồi.” Lão Vương cười to.
Khang Nam hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu cô thoải mái đưa mồm đi hơi xa trước mặt Lão Vương.
“Giờ này hợp, dưới lầu không đông lắm, chúng ta đi dắt chó đi.” Lão Vương đề nghị.
“Được ạ, để em mặc quần áo cho Lucky.” Khang Nam đứng dậy.
Họ xuống dưới tòa nhà của Khang Nam, hai người hai chó đi song song với nhau, Gấu Bự cố ý đi lên trước một chút, như đang bảo vệ mọi người.
Có tiếng sột soạt vang lên đằng sau bức tường có những bụi cây thấp ở góc khu đô thị, Gấu Bự và Lucky lập tức cảnh giác nhìn về phía tối đen kia.
Lão Vương và Khang Nam cũng đứng lại, nắm chặt dây dắt chó trong tay theo bản năng.
Hai người đều loáng thoáng thấy một bóng người đang ngồi xổm.
“Ai đấy?” Lão Vương mở miệng hỏi.
Chỉ chốc lát sau, một người đứng lên từ bờ tường có bụi cây thấp.
Nương ánh trăng, họ có thể thấy rõ, đấy là chú bảo vệ Lưu.
“Đại Lưu đấy à, trễ thế này, anh ở đây làm gì?” Lão Vương hỏi.
Khang Nam thấy Đại Lưu hơi quen mắt nhưng không nhớ rõ.
Cô chăm chú nhìn Đại Lưu một lát, cẩn thận ngẫm nghĩ xem đã gặp người này ở đâu.
Thật ra Khang Nam không nhớ Đại Lưu cũng chẳng có gì lạ, vốn Khang Nam đã rất ít khi có lòng để ý đến những người và sự việc xung quanh mình, chuyện nhỏ nhặt như say rượu lên cơn với Đại Lưu hôm ấy cô cũng hoàn toàn không nhớ rõ.
“Chiều nay có người phát hiện hai con chó con trong đống rác nên đã đưa tới văn phòng nhà đất.
Bên nhà đất có quy định không được nuôi động vật, cho nên tôi đành để chúng ở đây vào ban ngày.
Tới tối, nhân lúc văn phòng nhà đất không có ai thì để chúng ở văn phòng trong bãi đỗ xe.
Như vậy ấm hơn, kẻo mấy con cún này chết vì lạnh mất.” Đại Lưu chỉ vào rễ cây, nói.
Họ đi qua nhìn kỹ mới thấy hai chú cún con màu đen đang chớp chớp đôi mắt sáng trong, nằm rúc vào nhau dưới gốc cây, quấn trong đống quần áo cũ.
“Mấy con chó này còn bé quá.” Lão Vương nhìn hai chú cún.
“Đúng vậy, tôi cũng sợ không nuôi sống được tụi nó.” Đại Lưu nói.
“Mấy ngày nay chú cho chúng ăn gì?“ Khang Nam hỏi.
Bấy giờ Đại Lưu mới nhận ra Khang Nam, vẻ mặt chú ta hơi khác thường, vẫn còn hơi rén vì kiểu say rượu lên cơn của Khang Nam đêm đó.
“Mua chút sữa bột rồi pha cho chúng uống thôi.” Đại Lưu trả lời.
“Anh nuôi như vậy mà được ư?” Lão Vương hỏi Đại Lưu.
“Thật sự hết cách rồi, chưa tìm thấy người nuôi ngay được.” Đại Lưu nói.
“Ừ, ngày mai tôi sẽ mang chúng đi tắm rửa thăm khám, xem thử có tìm được ai nhận nuôi không.” Lão Vương nói.
“Được, vậy tôi mang chúng về trước đã.
Không còn sớm nữa, ngày mai bàn sau.” Đại Lưu bọc hai chú cún lại bằng quần áo cũ rồi bỏ đi.
“Anh có quen chú bảo vệ này à? Trông quen nhỉ.” Nhìn Đại Lưu bỏ đi, Khang Nam hỏi Lão Vương.
“Cũng bình thường, anh ta làm ở đây chắc được năm rưỡi rồi.
Hẳn là em cũng biết anh ta.” Lão Vương cười, nhìn Khang Nam.
“Tại sao?” Mặt Khang Nam đầy vẻ nghi hoặc.
“Hôm đó em say rượu, đuổi theo người ta cãi nhau đấy.” Lão Vương nói xong thì tự đi về phía trước, để lại Khang Nam chết lặng trong gió cuốn, không kịp hối hận.
Lão Vương thấy Khang Nam không đuổi kịp, bèn đứng lại chờ cô.
Khang Nam đến gần, Lão Vương nói: “Trước đây em hiểu lầm anh ta, anh ta là một người rất hiền lành tốt tính.”
“Em sai rồi.” Khang Nam tự kiểm điểm bản thân.
“Không sao, chúng ta luôn chỉ nhìn thấy khoảnh khắc nào đó của một người, không thể hiểu hết về họ.
Hiểu lầm và bị hiểu lầm thường xuyên xảy ra, bây giờ biết cũng không muộn.” Lão Vương dịu dàng nói.
“Vâng!” Khang Nam gật đầu.
Ban ngày, Khang Nam ngồi trong văn phòng, một tay phe phẩy bút bi, một tay gõ lên bàn làm việc.
Không biết bây giờ hai em chó hoang trong khu nhà mình đã được đưa đến bệnh viện thú y chưa, nhưng có Lão Vương đáng tin cậy ở đấy, chắc hẳn không cần lo lắng đâu.
Vào lúc này, trong nhóm “Hội bạn chó má”, Lão Vương nhắn tin tới: Trong khu nhà mới có hai con chó hoang, Mực To và Mực Bé, là hai anh em.
Trước kia vẫn bị giấu, tới tối mới vào phòng an ninh trong hầm để xe.
Anh vừa đưa lên bệnh viện khám thử, thân thể khỏe mạnh.
Chú bảo vệ Lưu đang chăm nhưng không phải kế lâu dài, chúng ta tìm người nhận nuôi đi.
Sau đó Lão Vương gửi mấy tấm ảnh của Mực To và Mực Bé lên, hai chú cún còn đang say ngủ.
Nhóm chat lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
Tiểu Bạch: Để em hỏi đồng nghiệp của em.
Tiểu Hồng: Còn bé quá, hình như là lai giữa chó kiến với Border Collie.
(Chó chăn cừu Border Collie là giống chó chăn gia súc kiêm dụng chó săn đuổi có nguồn gốc từ nước Anh.
Tên gọi biên giới (Border) vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland.
Nó được mệnh danh là giống chó thông minh nhất thế giới.)
Lãnh Hàm: Nhà em bé quá, không nuôi được hai con chó, để em hỏi bạn em.
Vương Tâm Ngọc: Em biên tập lại tin tức, đính kèm với ảnh, mọi người share trên Weibo và dòng thời gian WeChat nhé.
Tiểu Khâu: Em cũng không nuôi được, nhà em đã có chó dữ và vợ, nuôi thêm một con nữa thì em khỏi cần sống.
Lão Vương: @ Vương Tâm Ngọc, em gửi anh bài đã biên tập nhé, anh sẽ liên lạc với Tổ chức Tình nguyện Cứu trợ Động vật.
Vương Tâm Ngọc: Dạ.
Khang Nam không khỏi nhớ tới ngày mình gặp được Lucky, một cô cún lông xù xuất hiện trước mặt cô, cho ăn là theo mình về nhà ngay, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cô gửi ảnh cho Tiểu Vi đang uống cà phê.
“Cô xem, chó hoang mới ở khu nhà chị, đáng yêu không?” Khang Nam hỏi.
“Vầng, còn sinh đôi cơ à.
Bà chị, bà không nổi lòng thương nữa đấy chứ?” Tiểu Vi nhìn Khang Nam với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Cô có muốn nuôi một con không? Nuôi cho có bạn.” Khang Nam mặt mày hớn hở hỏi Tiểu Vi.
“Nhưng em có thiếu bạn đâu.” Tiểu Vi nhìn Khang Nam với vẻ mặt vô tội.
“Coi như chị chưa nói gì vậy.” Khang Nam quay đầu lại, quay bút tiếp.
Tiểu Vi sán lại gần, “Bà chị, bà đừng có nuôi nhá, nhà bà đã có một con chó, còn nhớ thương chó bên ngoài, bà làm thế là không tốt!”
“Chị biết rồi! Chị đang tìm người nhận nuôi.” Khang Nam nói.
“Từ ngày nuôi chó, bà đúng là càng ngày… càng ngày càng tim mỏng lòng mềm.” Tiểu Vi che miệng cười trộm.
“Cô học câu này ở đâu đấy?” Khang Nam hỏi.
“Dạo này em đang đọc sách, của Trương Gia Giai, Đại Băng, cuốn nào bán chạy thì đọc cuốn đấy.” Tiểu Vi vuốt vuốt tóc.
(Trương Gia Giai là nam tác giả kiêm biên kịch, đạo diễn nổi tiếng.
Một số tác phẩm tiêu biểu: “Ngang qua thế giới của em”, “Ngang qua thị trấn Ngàn Mây”.
Đại Băng là tác giả, ca sĩ, họa sĩ tranh sơn dầu, MC nổi tiếng.
Một số tác phẩm tiêu biểu: “A di đà phật moah moah”, “Họ hạnh phúc nhất”, “Ngoan, xoa đầu tí”.)
“Kìa? Không quẩy bar nữa, chuyển từ nhảy sang sách à?” Khang Nam tò mò.
“Là một cô gái thanh lịch, có khí chất, em không thể cứ phiêu bạt tấm thân mãi được, sớm muộn gì cũng phải tìm bến đỗ tránh gió cập bờ.” Tiểu Vi trổ tài văn chương.
“Úi chà, không uổng công đọc sách nhé, đúng là ra dáng lãng tử quay đầu đấy.” Khang Nam đánh giá Tiểu Vi trên dưới.
“Chứ gì, chị chính là tấm gương của em, em phải phòng ngừa chu đáo.” Tiểu Vi tiếp tục nghiền ngẫm từng chữ một.
“Này, mày có ý gì đấy, chị mày làm sao?” Khang Nam nghe thấy mùi sai sai rồi.
“Chị cũng mau suy nghĩ cho chị đi.
Còn tìm gia đình cho chó, gia đình của chị đâu?” Tiểu Vi đổi sắc mặt ngay tắp lự, y như talk-show 《 Hẹn với Lỗ Dự 》, chuyển sang lừa tình ngay được.
(Hẹn với Lỗ Dự: talk-show phỏng vấn nổi tiếng bên Tàu, người dẫn chương trình là nữ MC Trần Lỗ Dự, có chung format với chương trình The Oprah Winfrey Show.)
“Được rồi, đừng nói nữa, chị lại nghi là mày liên lạc thường xuyên với mẹ chị qua WeChat đấy.” Khang Nam giả vờ ngó lơ Tiểu Vi.
“Dì nhà mình cũng bảo thế à?”
Khang Nam mở WeChat, bật tin nhắn thoại tối qua mình nói chuyện với mẹ cho Tiểu Vi nghe, “Nam Nam, nghe bố mày bảo con chó hoang phá của nhà mày còn mang thai cơ à? Sao mày lại làm ăn như thế! Một con đã không nên nuôi, giờ nó còn bầu bí, nhỡ sinh một ổ thì phải làm sao! Mày xem lại mày đi! Đến chó còn mang thai, mà mày thì vẫn ế, mày không ngẫm lại bản thân mày hả?”
Tiểu Vi nghe xong thì cười không khép miệng được, “Dì nhà chị nói chuyện sắc sảo thật, chị phải nghe lời mẹ, ngẫm lại bản thân đi!”
“Mau làm việc đi! Sao dạo này mày đáng ghét thế?”
“Chị, lúc nào em chả thế, sao tự dưng chị lại thấy em khó ưa? Hay là chị đã gặp được ai dịu dàng, săn sóc, chiều chuộng chị hơn em rồi ư?”
“Mau làm việc đi!”
Tiểu Vi cười rồi lướt đi.
Khang Nam không thật sự thấy ghét Tiểu Vi, những đồng nghiệp bình thường không bạo gan như Tiểu Vi, không nói chuyện với Khang Nam được như thế.
Tiểu Vi thực sự coi Khang Nam là chị, Khang Nam cũng luôn xem Tiểu Vi như em gái mình.
Có được tình cảm chân thành thế này trong công việc không phải là dễ, hai người đều rất quý trọng.
“Đúng rồi, hôm nay có vẻ sẽ tan làm sớm, Lão Triệu đi công tác ở Thâm Quyến rồi.
Em có hai vé xem 《 The Avengers 》, chị đi không, không phải chị thích Iron Man lắm sao?” Tiểu Vi lại lộn về, lấy hai tấm vé ra từ trong túi, đưa qua.
(Dựa vào thời gian của truyện thì em đoán đây là Avengers: End game)
“Sao em không đi?” Khang Nam nhận vé, hỏi.
“Nghe nói dạo này em không đi quẩy bar nên có kẻ làm loạn ở bar, em phải đến xem thử.” Tiểu Vi nghiêm trang.
“Không phải đua đòi đọc sách, làm gái thanh lịch à?” Khang Nam trêu ghẹo Tiểu Vi.
“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ!” Tiểu Vi trả lời.
Thấy sắp 4h chiều, Khang Nam ngẩn ngơ nhìn vé xem phim.
Cô cảm thấy mình hơi thất bại, tới Bắc Kinh bao nhiêu năm mà giờ còn chẳng tìm được ai đi xem phim cùng.
Những người thường liên hệ trên WeChat phần lớn toàn là đồng nghiệp và khách hàng, thi thoảng mấy đứa bạn học ới mình thì hết quảng cáo nhờ mua hàng lại tới gửi thiệp cưới, thi thoảng còn có người inbox nhờ like hộ tác phẩm đi thi của con cái đủ cấp học.
Những người bạn có thể hẹn nhau đi ăn bình thường đã ít nay càng ít hơn, không ngại đi xa thì lại ngại không khí bụi bặm.
Mấu chốt là ai cũng bận, cuối tuần thì rảnh thật, nhưng cứ tới cuối tuần là Khang Nam lại ru rú ở nhà.
Khang Nam suy nghĩ hồi lâu, cầm lấy điện thoại, nhắn một tin WeChat: Lão Vương, tối nay anh có việc gì không?
Lão Vương nhắn lại rất mau: Tối nay tôi không có việc gì, sao vậy?
Khang Nam nhìn mấy chữ này, tim không khỏi đập nhanh hơn, nhưng bản thân cô lại chưa để ý.
Cô nhắn lại: Làm phiền anh lâu như vậy, em mời anh một bữa, bạn em cho em xem hai vé xem phim, 《 The Avengers 》.
Lão Vương: Mấy giờ? Em có tính về sớm còn dắt chó đi dạo không?
Khang Nam nhanh chóng xem giờ, nhắn lại: Em biết rồi ạ, trước 8 giờ là em về tới nhà rồi.
Lão Vương: Được, cho tôi địa chỉ đi.
Khang Nam chụp ảnh vé rồi gửi sang.
Lão Vương: Xem phim trước rồi hẵng về nhà ăn cơm, tôi nấu canh rồi.
Khang Nam nhìn thấy bốn chữ “Về nhà ăn cơm” thì chẳng hiểu sao lại đỏ mặt lên, cô chưa từng nghĩ rằng bốn chữ này có thể khiến người ta ấm lòng như thế.
Khi Khang Nam tới rạp chiếu phim, Lão Vương đã ôm một hộp bắp rang chờ cô ở đại sảnh.
“Anh còn đến sớm hơn cả em.” Khang Nam hơi ngượng ngùng.
“Tàu điện ngầm, nhanh lắm.” Lão Vương vẫn kiệm lời như cũ, ban đầu Khang Nam còn cảm thấy ông anh này làm màu, giờ cô đã gần quen rồi.
“Sắp tới giờ chiếu rồi, chúng ta đi check vé đi.” Khang Nam lấy vé xem phim ra khỏi túi.
Lão Vương đi theo Khang Nam vào phòng chiếu, tìm chỗ ngồi xuống.
Họ nhìn xung quanh, hầu hết những người quanh họ đều là tình nhân đi theo cặp.
Không khí hơi xấu hổ, Khang Nam mở miệng, “Em là fan cứng của Marvel, anh thì sao?”
“Tôi cũng thế, em thích ai?”
Lão Vương hiếm khi chịu tương tác đáp lại thế này, Khang Nam hơi kích động, “Iron Man đó! Em thích Robert Downey Jr.
Đàn ông là phải như thế!” Mặt Khang Nam đầy vẻ u mê, nói xong cô mới thấy mình hơi hố, bèn ho nhẹ một cái rồi ngồi ngay ngắn.
(Tony Stark – Iron Man do Robert Downey Jr thủ vai)
Lão Vương cười, sau đó đặt bắp rang ở giữa hai người.
Phim bắt đầu chiếu, Khang Nam kích động vô cùng.
Mở màn chưa đến mười phút, cặp tình nhân ở hàng ghế trước cứ nói chuyện mãi, cô gái hỏi liên tục, anh người yêu thì spoil không ngừng, tiện thể phiên dịch lại cốt truyện, kể cốt phim trước, hai người cứ ba la bô lô mãi không để ai yên.
Khang Nam nhịn mãi, cố gắng nhắc nhở bản thân phải làm thục nữ trước mặt Lão Vương, nhất quyết không được để lộ vẻ cục súc.
Nhưng giọng của hai kẻ hàng trước cứ vọng vào đầu Khang Nam, y như hai con ong vò vẽ, vo ve làm Khang Nam sắp phát nổ đến nơi.
Khang Nam vừa rướn người lên, thì đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên từ trên đầu cô, “Hai người im lặng đi!”
Không ngờ Lão Vương lại mở miệng trước cả mình, Khang Nam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lão Vương.
Vẻ mặt Lão Vương nghiêm túc, anh nhướng mày, ý bảo Khang Nam xem phim tiếp đi.
Khang Nam nhìn về đằng trước, mắt chạm vào cặp tình nhân ở hàng ghế trước.
Cô gái nũng nịu nói: “Sao mà dữ thế, không hiểu thì không được hỏi à? Có hỏi chú đâu!”
Khang Nam cố ý dùng tay che khuất nửa bên mặt gần Lão Vương, oán hận lườm cô nàng kia, “Là con gái mà chẳng hiểu nổi Marvel thì cô còn làm được gì nữa?”
Khang Nam hoàn toàn không ý thức được câu nói của mình có vấn đề gì, cách nói chuyện đúng lý hợp tình của cô làm cô gái kia bối rối.
Con gái phải hiểu Marvel là đạo lý ở đâu ra chứ, cứ là con gái thì phải hiểu Marvel à?
Không rõ đằng ấy có hiểu logic của đằng này không, nhưng nói chung họ cũng im miệng.
Chuyện tầm phào này kết thúc, Khang Nam an tâm tập trung xem phim, vừa xem vừa duỗi tay lấy bắp rang.
Khang Nam hoàn toàn mê muội, vô thức nhón từng hạt bắp.
Trong bóng tối, Khang Nam và Lão Vương bất cẩn cho tay vào hộp bắp cùng một lúc.
Một bàn tay to và một bàn tay nhỏ đụng phải nhau.
Khang Nam giật tay về như bị điện giật, không ngờ lại bị bàn tay to của Lão Vương nắm chặt.
Ngón tay Khang Nam lạnh lẽo.
Tay chân cô hay bị lạnh.
Mẹ cô nói đây là tật để lại do hồi nhỏ cô hay ra ngoài chơi vào mỗi mùa Đông ở Đông Bắc.
Vào lúc này, ngón tay lạnh lẽo của cô được bàn tay to lớn ấm áp của Lão Vương nắm rất chặt, nhưng không siết đến mức đau đớn.
Khang Nam căng thẳng quá, đụng đổ hộp bắp rang, bắp rang rải lên quần áo của Khang Nam.
Cô không kịp vẩy cho những hạt bắp vung vãi rơi xuống, chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Hai bàn tay cứ nắm chặt nhau mãi, Khang Nam không dám thả lỏng, cô chẳng nhớ được chút tình tiết nào đằng sau.
[HẾT CHƯƠNG 8].