Mùa Xuân thứ hai đã về với bản của Gấu Bự già nua.
Nó có một cô vợ nhỏ, mà cô vợ nhỏ kia lại chính là Lucky, chuyện này nhanh chóng lan truyền trong group Hội bạn dắt chó.
Mọi người sôi nổi chúc mừng Lão Vương và Khang Nam.
Lòng Khang Nam cực kỳ không muốn, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ đối mặt với hiện thực này.
Cô như một bà mẹ già ngậm đắng nuốt cay nhìn lễ cưới của con gái, dù không vừa mắt thằng con rể, nhưng ván đã đóng thuyền, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng.
Điều duy nhất có thể làm Khang Nam bớt giận chính là mỗi lần nhìn thấy Lão Vương cô đều thầm mắng một câu “Đồ dê xồm” ở trong lòng.
Con mất dạy, lỗi tại cha.
Một chú chó hiền lành ngoan ngoãn như thế, chắc chắn là học thói dê cụ từ bố nó!
Ban đầu Khang Nam tưởng sự giao thoa của chúng chỉ là phản ứng sinh lý, nhưng sau khi quan sát chúng trong khoảng thời gian này, cô phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Khang Nam nhận ra Lucky và Gấu Bự rất có thể là tình yêu đích thực của nhau.
Biểu hiện chủ yếu là, mỗi lần ra ngoài chơi Lucky đều hưng phấn lạ thường, nếu Gấu Bự không ra chơi, Lucky sẽ hụt hẫng ra mặt, tỏ vẻ khó ở với các bạn nhỏ khác.
Lúc đi ngang qua cổng đơn nguyên nhà Gấu Bự, nó sẽ cố tình lượn lờ xung quanh hoặc ngồi thẳng dưới đất, khuyên mãi không chịu đi.
Nếu Gấu Bự ra chơi, chúng sẽ lập tức lăn lộn với nhau, Gấu Bự nằm trên mặt đất kệ cho Lucky chà đạp, cực kì nhẫn nại.
Nhưng khi mấy bé khác gia nhập vào hàng ngũ bắt nạt Gấu Bự, Lucky sẽ nhe nanh gầm gừ, trông y như vợ cả đe đám vợ lẽ Tuesday.
Mấy biểu hiện hề hước của chúng khiến Khang Nam và Lão Vương luôn cảm thấy xấu hổ mỗi lần gặp nhau.
Tiểu Khâu còn nói giỡn, bảo họ là thông gia, mặt Khang Nam càng tái xanh tái xám.
Tiểu Khâu là một anh chàng nhiệt tình, luôn cười hì hì, chủ sao chó vậy, con Labrador Caesar nhà cậu ta cũng rất thân thiện.
Tiểu Khâu kể hồi mới về nhà Caesar chỉ to bằng bàn tay, có thể bỏ vào túi áo khoác.
Về sau nó càng lúc càng to, đã đổi 3, 4 cái ổ chó, bây giờ nó ngủ hẳn trên sofa.
Tất cả các trò Caesar học được đều là do cậu ta chỉ dạy từng li từng tí.
Mỗi lần dạy được một kỹ năng cho Caesar: như là lấy đồ ship, khui đồ ship, Tiểu Khâu đều cảm thấy cực kì mãn nguyện.
Sau này vợ Tiểu Khâu mang thai, hai người còn lo lắng sau khi đứa trẻ ra đời, Caesar sẽ ghen tức hoặc làm con mình bị thương.
Nhưng khi Tiểu Khâu và vợ mang con về nhà, Caesar lại cẩn thận từng li từng tí một cách bất ngờ, như thể sợ mình sẽ dọa bé con vậy.
Thi thoảng em bé khóc, Caesar còn tới trước mặt bé an ủi bé.
Nó tự nằm xuống khoe bụng cho em bé nựng.
Hơn nữa khả năng bắt chước của Caesar rất đỉnh, nó hay thấy vợ của Tiểu Khâu bật nhạc cầm đồ chơi nhảy nhót đùa em bé, Caesar cũng làm theo.
Chỉ cần tiếng nhạc vang lên, Caesar sẽ ngoạm đồ chơi của mình, chồm cả 4 chân, lúc lắc nhảy nhót.
Lúc nó vui lên, nó còn ngoạm đồ chơi đưa cho em bé, tương tác với em bé một lúc.
Thế là em bé chuyển qua chú ý con chó, cười vui khanh khách.
Thêm vào đấy, lúc ra ngoài chơi với em bé, Caesar, cũng cực kì cảnh giác, bảo vệ em bé chu đáo, quả thực là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Cho nên lúc mang con ra ngoài chơi, vợ của Tiểu Khâu cũng sẵn lòng đưa cả Caesar theo.
Rất nhiều phụ huynh chăm con thấy Caesar ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì cũng rất thích, mấy đứa con nít đều thích chơi với nó.
Khang Nam nghe xong thì cảm động hết sảy, lòng tin giữa người và chó mới đơn thuần tốt đẹp làm sao.
Sau đó cô cúi đầu nhìn Lucky chỉ biết ăn uống ị đái cộng thêm quấy rối, quyết định về nhà cũng phải thử dạy nó lấy hàng ship với khui hàng coi sao.
Nhưng Khang Nam vẫn tò mò, bèn hỏi Tiểu Khâu: “Cậu với vợ chưa cãi nhau vì chó bao giờ à?”
“Ban đầu vợ em ở bên em là vì ngày xưa cô ấy yêu một người không hay về nhà.
Từ sau khi nuôi chó, cô ấy nói em đối xử với chó còn tốt hơn với cô ấy.
Nhưng nể tình em về nhà đúng giờ, cô ấy cũng lười tranh giành tình cảm với con chó.” Tiểu Khâu cười nói.
Khang Nam bị chọc cười bởi kiểu nói chuyện của cậu ta.
Người độc thân nhiều năm như cô không thể hiểu hết thú vui nuôi chó của các cặp vợ chồng, nhưng cô đoán nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.
Hôm nay Khang Nam dạy Lucky khui đồ chuyển phát nhanh, “Mau, con mau phát huy 1/10 bản lĩnh phá cửa cắn dép của con đi nào, khui hai hộp hàng này ra! Chú ý chút nhé, đừng cắn hỏng đồ của mẹ.”
Lucky hưng phấn ngửi tới ngửi lui mấy hộp hàng, sau khi do dự một lát, nó rốt cuộc cũng há mồm, vừa nhay vừa cắn.
Mấy gói hàng này vốn cũng là đồ ăn vặt của chó mà Khang Nam mua cho Lucky, cô cũng không thật sự sợ nó cắn hỏng.
Nhưng đống lộn xộn tan toang sau khi hộp mở vẫn khiến Khang Nam hơi hối hận, sau này cô tự khui hàng vậy, kẻo không mình lại phải dọn rác.
Thông báo từ nhóm WeChat “Hội bạn chó má” vang lên.
Tiểu Hồng: Nhóm mình ui, giang hồ xin cứu trợ gấp.
Có ai ở nhà không? Chị chủ nhà đột nhiên tới kiểm tra.
Bả không cho nuôi chó, ai chăm chó giúp em được không ạ?
Tiểu Bạch: Chủ nhà gọi điện thoại bảo đến cửa khu rồi, em không muốn phải chuyển nhà lần nữa đâu……
Qua màn hình di động mà Khang Nam còn có thể cảm nhận được sự nôn nóng của đôi chim cu này, cô nhắn lại: Chị ở nhà đây, mang chó qua nhà chị đi.
Toà số 1 đơn nguyên 1 nhà 1102.
Tiểu Hồng lập tức gửi sang một icon hôn hít to.
Chưa đến hai phút, một con Beagle (Cách Cách) và một con Schnauzer (Đậu Đen) đã đi vào nhà Khang Nam.
Cộng cả Lucky, thì đây là lần đầu nhà Khang Nam đón nhiều khách thế này.
Phòng khách nhanh chóng loạn cào cào, ba bạn nhỏ vui vẻ y như học sinh sắp được nghỉ hè.
Cách Cách trông hơi u buồn, có khoang lông như kẻ mắt, hai cái tai to rất đáng yêu, cũng là đứa hoạt bát nhất.
So với nó, Đậu Đen “văn minh” hơn rất nhiều, nó thích chơi với Khang Nam hơn, xoay quanh chân Khang Nam cọ tới cọ lui.
Khang Nam thích hàng mi siêu dài và cái đầu tròn tròn của nó, cô bế nó lên bằng một tay.
Đây là lần đầu cô sờ lông của Schnauzer.
Sờ vào rất sướng, vừa mềm vừa ấm.
Hai con chó còn lại cũng chạy tới ngay đứng lên ôm eo Khang Nam, cật lực đòi cô cưng nựng.
Khang Nam không chống đỡ nổi trò tranh giành tình cảm của cả ba con chó, vội bỏ Đậu Đen xuống mặt đất, bản thân cô thì trốn vào phòng bếp, để ba con chó tự lăn lộn với nhau.
Mãi tới 8h tối, Tiểu Hồng mới @ Khang Nam trong nhóm: Cảm ơn chị Nam, nhà em qua cơn bĩ cực rồi.
Khang Nam nhắn lại: Đừng khách khí, Cách Cách và Đậu Đen ngoan lắm.
Tiểu Bạch: Chị có muốn giữ chúng nó một tối luôn không ạ?
Khang Nam đang do dự, nhóm chat bỗng sôi động hẳn lên.
Tiểu Khâu: Bạn Tiểu Bạch này, tối nay con bạn không ở nhà, bạn tính làm gì đó? (Icon xấu xa)
Tiểu Bạch: Quét dọn vệ sinh!
Tiểu Hồng: Bọn em quét dọn vệ sinh ý ạ!!!
Tiểu Khâu: Quét dọn vệ sinh cũng cần gì phải để chó ở nhà người ta cả đêm? (Icon xấu xa)
Tiểu Bạch: Quét dọn vệ sinh cũng cần tí không gian mà.
Vương Tâm Ngọc và Lãnh Hàm cũng vào góp vui.
Vương Tâm Ngọc: Không cần giải thích.
Lãnh Hàm: Nếu tôi là chị Nam, bây giờ tôi sẽ gửi chó lại ngay, ha ha ha.
Tiểu Hồng: Các chị đừng nói nữa! Chị Nam, em đi đón chó……
Khang Nam đọc đến đây thì không nhịn được cười, đúng là hội bạn dắt chó đáng yêu, lâu lắm rồi cô không được thả lỏng thế này.
Khang Nam nhắn lại: Không sao đâu, cho hai nhóc ở nhà chị một đêm đi, để chị trải nghiệm cảm giác nuôi ba đứa là thế nào.
Vậy là vấn đề ăn theo cũng xuất hiện.
Theo lời Tiểu Hồng, Đậu Đen và Cách Cách toàn ngủ trên giường, nhưng Khang Nam lại không cho Lucky lên giường.
Không thể đối xử đặc cách với con nhà người ta, làm con nhà mình nóng mắt được.
Khang Nam nghĩ rồi lại nghĩ, lục tung tủ tìm một bộ ga giường và vỏ chăn sạch sẽ để thay ra.
Hôm nay phá lệ, cuốn theo chiều gió đi.
Nó lên giường thì mình cho, không lên mình cũng không chủ động mời.
Sự thật chứng minh Khang Nam suy nghĩ nhiều rồi, bọn chó không hề khách khí tẹo nào.
Cách Cách và Đậu Đen nhảy lên giường ngay không chút câu nệ.
Cách Cách tìm được chỗ thoải mái ở góc chăn thì không kiêng dè gì mà nằm sấp xuống ngay.
Đậu Đen nhiệt tình chủ động chạy đến nằm cạnh gối của Khang Nam.
Chỉ còn mỗi Lucky nhà mình.
Lucky thấy Khang Nam cho phép hai đứa bạn lên giường rồi, nó bèn xoay mấy vòng trên mặt đất, đặt hai chân trước và đầu lên mép giường, vẻ mặt đầy chờ mong.
Khang Nam thấy mà buồn cười, lại không đành lòng, “Đi lên đi! Chỉ lần này thôi đó!” Lucky thành công được lệnh, nhảy phắt lên, nằm đối xứng cạnh Cách Cách.
Chỉ một lát sau bọn chó đã cất tiếng ngáy, Khang Nam định đọc sách một lát, nghe vậy cũng không khỏi thấy buồn ngủ.
Tiếng khò khè của tụi chó như thần khí thôi miên, khiến Khang Nam nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khang Nam nằm mơ suốt cả đêm, cô mơ thấy mình là một chị nông dân chăn nuôi, một đàn lợn con vây quanh cô đòi ăn.
Cô lại mơ thấy mình đưa ba con chó đi tham gia hôn lễ của bạn trai cũ Tôn Siêu Dương.
Vừa đến nơi, cô phát hiện Lâm Tiêu cũng ở đấy.
Ba con chó lập tức biến thân, hóa thành hình người.
Một người là tổng tài bá đạo mặc âu phục màu đen, một kẻ là ca sĩ rock and roll có hình xăm trên cánh tay, người còn lại là một cậu trai ngây thơ đáng yêu.
Ba người đều vây quanh Khang Nam, thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả khách khứa.
Đang lúc Khang Nam đắc ý chuẩn bị xem đồ ăn thức uống trong tiệc rượu thì một tràng tiếng đập cửa đánh thức cô.
Ba con chó cùng vọt tới cửa gâu nhặng xị.
Khang Nam mở cửa, là Tiểu Bạch và Tiểu Hồng.
“Chị Nam, hôm nay đừng dắt chó đi dạo vội nhé, ban nãy có nhiều cán bộ trật tự thành phố tới lắm, họ bảo lát nữa còn có công an đi kiểm tra căn cước chó.” Tiểu Bạch vội vã nói.
Khang Nam bối rối ra mặt, “Tình hình là sao, hai đứa vào đã rồi nói.”
Mỗi người Tiểu Bạch Tiểu Hồng bế một con chó, đi vào nhà ngồi.
Tiểu Hồng: “Tối hôm qua chị không nghe thấy tiếng chó sủa sao?”
Khang Nam lắc đầu, “Hôm qua chị ngủ sớm.”
Tiểu Hồng tiếp lời: “Ở ngay lầu trên nhà Vương Tâm Ngọc ý, có một đôi vợ chồng nuôi một con Poodle, nhưng họ đi sớm về trễ, thường xuyên về nhà lúc nửa đêm.
Chó nhà họ cứ sủa ông ổng, đến bao giờ chủ về mới thôi.
Ban đầu mọi người chỉ tưởng là tiếng chó sủa đơn thuần, ban ngày tới gõ cửa cũng không có ai ra mở.
Mọi người để lại tờ giấy trước cửa nhà đó, yêu cầu nhà bên ấy quản chó nhà mình, đừng làm ảnh hưởng đến hàng xóm.
Nhưng không có hiệu quả gì, chó vẫn sủa liên tục.
Nhà cách vách nhà đó là của một ông chuyên viết tiểu thuyết trinh thám giật gân, không rõ ông ta bị chập cái mạch nào, lại cho rằng nhà kế có xác người.
Ông ta liên tưởng tới những trận cãi vã mà mình thường xuyên nghe thấy trước đây, hay là lỡ tay giết người rồi không biết, hoặc có kẻ biến thái hành hạ chó chẳng hạn.
Thế là ông ta lên chỗ bất động sản xin số điện thoại của nhà kế bên.
Chủ tòa nhà nghe ông tác giả tiểu thuyết trinh thám lải nhà lải nhải miêu tả như thế thì xám hồn, sợ nhà mình gặp chuyện thật nên lập tức báo công an.”
Khang Nam trợn tròn mắt, khu nhà trông bình yên thế này mà còn xảy ra chuyện ấy cơ à?
“Sau đó thì sao?”
Tiểu Bạch tiếp lời: “Công an và chủ nhà mở cửa ra, chẳng có chuyện gì sất.
Chó vẫn ở trong lồng như bình thường thôi, không có án mạng mà cũng chẳng ai ngược đãi chó.
Họ dò hỏi chủ của chó thì mới biết, cặp vợ chồng son này mở tiệm đồ nướng, ban ngày lấy hàng, tới tối thì buôn bán đến khuya, không có thời gian chăm sóc chó, lại sợ chó phá nhà, bèn nhốt nó lại, nên nó mới kêu thảm thiết như thế.”
“Aizz……” Khang Nam thở dài.
“Chuyện ồn ào nhà họ cũng không quan trọng.
Nhưng bị cái là mọi người bắt đầu phản ánh những hành vi nuôi chó không văn minh, họ báo cáo hết những chuyện chó đánh nhau, người đánh nhau vì chó, chó cắn người, chó ị đái bừa bãi.
Có kẻ bắt đầu thảo luận trong nhóm WeChat các hộ gia đình trong khu chung cư.
Người này người kia thêm mắm dặm muối, gửi những bài báo và video cực đoan về chuyện chó cắn người khắp nơi vào nhóm WeChat, rất nhiều bài trong đấy là bịa đặt câu view và giật tít điêu toa.
Bị khiêu khích như thế, mấy hộ có người già trẻ con đều thấy bất an, vì thế họ bắt đầu khiển trách tất cả các hộ gia đình nuôi chó.
Họ yêu cầu bỏ hết thú nuôi, trách cứ bên nhà đất nhượng bộ mãi.
Chuyện này lập tức căng thẳng, nhận được rất nhiều chú ý, công an và trật tự thành phố đã tham gia.” Tiểu Bạch càng nói càng kích động.
“Có mấy chủ hộ trong nhóm chat kia gắt lắm, họ bảo nếu không đuổi hết thú nuôi đi thì sẽ rắc bả trong khu chung cư.
Tiểu Khâu và Tâm Ngọc đều ở trong nhóm đấy, hai người đã cố gắng giải thích với bên kia, nhưng lại bị họ mắng là anh hùng bàn phím.
Tiểu Khâu tức quá rời khỏi nhóm chat rồi, ổng bảo ai động đến chó nhà ổng thì ổng sẽ liều mạng với kẻ đó.” Tiểu Hồng bổ sung.
“Buổi sáng chú Triệu đi dắt chó.
Chú ấy nuôi chó được mười mấy năm rồi, chó rất là ngoan luôn, chưa chạy lung tung bao giờ, đi vệ sinh đúng chỗ, chú Triệu cũng dọn sạch ngay.
Nhưng chó nhà chú ấy không có thẻ căn cước, công an cũng hết cách, phải làm theo quy củ.
Ban nãy chó nhà chú ấy bị tóm đi rồi, bao giờ làm căn cước chó xong thì mới được đến đón về.
Con của chú Triệu thì ở nước ngoài, chú ấy tức quá tái phát bệnh tim, được bảo vệ Lưu đỡ về đấy.” Tiểu Bạch tức giận bất bình.
“Còn cả con Chow Chow trong khu nhà mình nữa, nhà đấy không buộc xích cho nó, công an tới, chị chủ của nó còn la lối khóc lóc om sòm với công an, cũng bị mang đi rồi.”
Nghe hai người mồm năm miệng mười thuật hết câu chuyện, Khang Nam cảm thấy sốt ruột, “Ôi, phải làm sao đây, người không văn minh, đành để chó chịu tội theo.
Phải kiểm tra bao lâu?”
“Không biết nữa, nãy em hỏi chú bảo vệ Lưu, có lẽ phải một hai tháng gì đấy, chỉ cần có người khiếu nại thì họ phải làm thôi.” Tiểu Bạch trả lời.
“Lát nữa còn phải đi làm, mình đưa chó xuống nhà kho dắt nó một lát, tan làm về mọi người lại bàn cách giải quyết sau.
Không thể cứ vô trách nhiệm bỏ chó đi như thế được, chúng có phải là đồ chơi hay áo quần đâu.
Đừng nóng vội, sẽ có cách thôi.” Khang Nam an ủi đôi tình nhân này.
Tiễn gia đình 4 người Tiểu Bạch Tiểu Hồng đi rồi, Khang Nam thấy sắp muộn làm, bèn rửa mặt chỉnh trang đơn giản, cẩn thận đưa Lucky xuống kho chạy chậm một vòng, sau đó cô để Lucky ở nhà, còn mình thì lên xe đi làm.
Trước khi đi, thấy Lucky vẫn còn ngây ngô vẫy đuôi với mình, lòng Khang Nam hơi khó chịu, cô nghĩ bụng dù sao chăng nữa cũng tuyệt đối không bỏ rơi chó.
Trong đời đã có biết bao chuyện không thể tự mình quyết định, cho nên trong phạm vi năng lực của mình, phải cố mà sống theo cách mà mình mong muốn.
Cả ngày hôm nay Khang Nam đều thất thần, chốc chốc lại nhìn cuộc trò chuyện trong group WeChat “Hội bạn chó má”.
Tiểu Khâu, Tiểu Bạch đều còn khá trẻ, nói chuyện cảm tính.
Khi mọi người đang tranh luận kịch liệt thì Lão Vương đứng ra.
Lão Vương: Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, anh vừa hỏi công an rồi.
Khu mình có thể ra đồn công an làm căn cước cho chó, mỗi hộ chỉ được làm một thẻ/chó, thẻ chó 1000 tệ/cái, kèm cả khám và tiêm vắc-xin phòng bệnh, một tuần sau sẽ phát thẻ về.
Tối nay mọi người có thể thống kê lại xem có bao nhiêu người nuôi chó trong khu, thống nhất thông tin, tự giác làm căn cước cho chó.
Bởi vì vụ của Lucky và Gấu Bự, nên thật ra Khang Nam luôn có chút địch ý và bất mãn với Lão Vương, nhưng đọc xong lời của Lão Vương, thái độ của Khang Nam cũng dịu đi một chút.
Hơn nữa nói một chuỗi dài hơi như vậy cũng phải tốn khối công.
Lão Vương thoạt nhìn ít nói, y như cái hũ nút, nhưng lúc lên tiếng thì lại ra người ra ngợm đáo để.
Cách một lớp màn hình di động mà Khang Nam còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghiêm túc của Lão Vương, nội dung anh nói lại tích cực như thế, khiến cô thấy hơi buồn cười.
Tiểu Khâu: Em có căn cước cho chó, nhưng bây giờ chỉ cần bị khiếu nại là người ta sẽ tra chó, có kẻ còn tuyên bố muốn đánh bả trong khu đô thị.
Đây là mưu sát, em quyết không thể ngồi yên bỏ mặc thế được.
Lão Vương: Vấn đề này cần gặp mặt bàn chuyện trực tiếp với mọi người.
Nhà mình cứ tự làm căn cước cho chó trước đã vẫn hơn.
Bản thân mình không có nhược điểm thì người ta cũng không gây phiền toái cho mình được.
Lão Vương nói xong là mọi người im re, đều tỏ vẻ đồng ý.
Khả năng kêu gọi của Lão Vương khiến Khang Nam hơi tò mò về anh.
Khang Nam không nhịn được, nhắn tin cho Tiểu Khâu: Tiểu Khâu, Lão Vương có địa vị gì thế?
Tiểu Khâu nhắn lại rất nhanh: Lão Vương không đơn giản đâu, ổng ít nói, ai không thân sẽ tưởng là ổng lạnh lùng làm kiêu, nhưng thật ra ổng là một người rất nhiệt tình tốt tính.
Với lại ổng còn là người làm nghệ thuật, có phòng vẽ tranh riêng.
Đợt trước ổng dắt Gấu Bự nhà ổng đi du lịch tự túc, nên chị vẫn chưa quen thân với ổng lắm.
Gấu Bự cũng ở với Lão Vương rất nhiều năm rồi.
Còn nữa, trông Lão Vương già dặn vậy thôi chứ ổng không dừ lắm đâu.”
Khang Nam rep lại một icon mặt “Ồ”.
Tiểu Khâu: Ha ha, hồi ổng mới chuyển tới ai cũng sợ ổng đó, ổng đã chinh phục được các bác trai bác gái trong khu đô thị mình hoàn toàn nhờ sức hút trong nhân cách của ổng, bây giờ từ con nít tập đi đến cụ già 99 đều thích ổng lắm.
Khang Nam: Ồ, kiểu được lòng cả thế giới hở.
Tiểu Khâu: Đại loại thế, cũng bởi ổng không tu chí làm quan, không thì kiểu gì ổng cũng được làm Tổ trưởng tổ Dân Phố gì gì đó rồi.
(icon cười to)
Khang Nam: Chị biết rồi, cậu vẫn chưa đi làm à?
Tiểu Khâu: Làm lụng gì chị.
Em là trai nội trợ, đi đâu được nữa ạ?
Khang Nam: Hạnh phúc ghê, chị cũng không muốn đi làm.
(icon nhún vai ┐( ̄ヮ ̄)┌)
Tiểu Khâu: Chị Nam, chị đừng giỡn nữa, bọn em đều biết chị là kiểu phụ nữ mạnh mẽ trọng sự nghiệp mà.
Khang Nam: Cậu nhìn ra cả chuyện đấy cơ à.
Tiểu Khâu: Mắt em tinh lắm! Chị Nam, chị cứ bận việc chị đi, em đến nhà Lão Vương bàn cách giải quyết với Lão Vương đây.
Khang Nam nhìn hàng chữ mà Tiểu Khâu gửi trên màn hình di động, đôi mắt dừng lại ở cái tên “Lão Vương”.
Lão Vương! Lão Vương! Khang Nam nhớ lại những lần từng giao tiếp với anh trước đây, giọng nói như loa siêu trầm của anh quả là một nét đặc trưng độc đáo.
Cô chậm rãi xâu chuỗi lại trong đầu những ấn tượng về Lão Vương trong mấy ngày nay theo bản năng.
Lần đầu tiên gặp Lão Vương, trận ẩu đả giữa mình và chủ của con Chow Chow sắp nổ ra, Lão Vương nhẹ nhàng hóa giải nó chỉ bằng một quả bóng tennis.
Lần thứ hai, Khang Nam bị những chú chó nhiệt tình ầm ĩ bổ nhào vào người, Lão Vương đã đỡ cơ thể sắp ngã của cô.
Lần thứ ba, họ đuổi theo Lucky và Gấu Bự, Khang Nam và Lão Vương đuổi chó hùng hục, Khang Nam mắng chó nhà Lão Vương là tội phạm hấp diêm, sau đó Lão Vương lái xe đưa Khang Nam lên bệnh viện thú y.
Khang Nam khóc ở trong xe của Lão Vương, Lão Vương an ủi Khang Nam.
Tất cả những sự việc chắp vá lung tung này nối liền với nhau, làm cái tên “Lão Vương” chậm rãi trở nên tròn vẹn hơn rất nhiều.
Chẳng hiểu sao Khang Nam lại không đừng được mà rùng mình một cái.
Buổi tối, dưới sự kêu gọi của Tiểu Khâu, các thành viên của nhóm chat “Hội bạn chó má” đều mang chó tới tề tụ ở nhà Lão Vương.
Nhà Lão Vương là một trong số ít những căn hộ duplex trong khu chung cư này, nhà anh bày biện sạch sẽ giản lược.
Những đôi dép lê ngoài cửa đều được sắp hàng ngay ngắn, Khang Nam thay dép lê đi vào phòng khách.
Lão Vương đã chuẩn bị trà bánh cho mọi người, chuẩn bị cả đồ chơi và đồ ăn vặt cho tụi chó.
Không khí trong phòng khách hơi nặng nề, ai ai trong Hội bạn chơi chó cũng có một chú chó nằm kế chân mình.
Tụi chó cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, nằm im thin thít theo lệnh của chủ, không ầm ĩ chút nào.
(Căn hộ duplex, căn hộ thông tầng, căn hộ có gác mái.)
Lão Vương phá vỡ sự yên lặng: “Chiều nay công an lại tới lần nữa, hỏi han nhanh gọn về tình hình rồi lại đi, không quá nghiêm trọng đâu.
Anh đã giúp chú Triệu đón chó về rồi, chú Triệu có tuổi rồi nhưng là người hiểu biết, chú ấy sẵn lòng làm căn cước cho chó.”
Tiểu Bạch hỏi: “Nhà con Chow Chow kia thì sao?”
“Nhà bên đấy bị khiếu nại tương đối nhiều, đột nhiên không liên lạc được với chủ chó.” Lão Vương bình tĩnh nói.
Lão Vương vừa nói đến đây là đầu Khang Nam lại đau.
Không rõ là giọng anh quyến rũ quá cộng hưởng với não mình, hay là do cứ nhắc tới Chow Chow là Khang Nam lại nhớ tới việc Lão Vương từng chứng kiến khoảnh khắc không được đẹp đẽ lắm của mình.
Tóm lại là cô cảm thấy hơi rầu rĩ.
“Bây giờ chúng ta nên làm sao đây ạ?” Vương Tâm Ngọc hỏi.
“Hồi chiều sau khi Lão Vương lên tiếng trong nhóm, em đã thống kê đại khái.
Khu nhà chúng ta có tổng cộng 32 hộ nuôi chó, về cơ bản đều là chó nhỏ và vừa, chó to hầu như chỉ có Golden Retriever và Labrador, còn một con Rottweiler nữa nhưng nó mới là cún 3 tháng tuổi.
Em đi liên lạc rồi, hầu hết mọi người đều có thẻ căn cước chó, những người còn lại về cơ bản đều đồng ý lên đồn công an làm căn cước, bao gồm cả các chú các dì.” Tiểu Khâu báo cáo lại đâu ra đấy.
(Rottweiler hay còn gọi là rốt hoặc rotti là một giống chó có nguồn gốc từ Đức được dùng như loại chó chăn gia súc nhưng thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ.
Có màu đen hoặc nâu.)
“Vất vả cho Tiểu Khâu rồi, vậy mấy ngày này chúng ta tổ chức cho mọi người đi chứng thực thẻ căn cước chó đã.” Lão Vương nói.
“Như vậy là xong chuyện rồi ạ?” Vương Tâm Ngọc hỏi.
“Chúng ta vẫn phải đoàn kết hơn, không thể chờ kiểu bị động được, phải chủ động liên hệ với bên nhà đất, kẻo không rất có thể bên quản lý nhà đất sẽ lấn lướt.” Giọng nói trầm thấp của Lão Vương nghe rất truyền cảm.
“Phải đoàn kết thế nào ạ?” Tiểu Bạch hỏi.
“Chúng ta vẫn phải kêu gọi các hộ gia đình nuôi chó một cách văn minh, cố hết sức đừng quấy rầy đến người khác, như vậy sẽ không làm một số người phản cảm.
Nói chung tuyên truyền là tất yếu, sau đó chúng ta phải để thùng xử lý phân chó ở gần bãi cỏ trong khu đô thị, bỏ một ít túi nilon và khăn giấy vào trong đấy, để tiện cho những ai dắt chó đi dạo dùng, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.” Lão Vương trả lời.
“Đây không phải là chuyện bên nhà đất nên làm sao? Chúng ta trả bao nhiêu tiền phí mặt bằng cơ mà.” Lãnh Hàm đứng đằng sau Vương Tâm Ngọc, ôm vai cô chị bằng cả hai tay.
“Trông cậy cả vào bên nhà đất thì chắc chắn không được, họ không nuôi chó, không thể suy nghĩ chu toàn như chúng ta, cũng sẽ không suy xét vấn đề từ góc độ của chúng ta.
Bây giờ chỉ tự mình giúp mình được thôi, mình san sẻ công việc cho họ, sau này gặp phiền toái họ cũng không thể nói gì hơn.” Lão Vương kiên nhẫn giải thích.
Mọi người sôi nổi gật đầu, Tiểu Hồng hỏi Khang Nam: “Chị Nam, nãy giờ chị toàn im lặng, chị cảm thấy thế nào?”
Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị cảm thấy còn chưa đủ.”
Lão Vương khó hiểu, “Ý của em là?”
Khang Nam trả lời: “Em đã xem lịch sử chat mà Tiểu Khâu gửi trong nhóm, bây giờ rất nhiều người cằn nhằn, đấy là vì họ không nuôi chó, họ cũng ngứa mắt những người nuôi chó.
Vậy nên họ đổ những chuyện họ bất mãn với bên nhà đất và hoàn cảnh lên đầu chúng ta.
Một số người cứ bô bô bảo chó cắn người, nhưng lại không nói được là cắn ai, đây là vu oan giá họa.”
“Đúng vậy, loại người này hãm dữ dội, vậy chị nói coi phải làm sao đây?” Tiểu Hồng hoàn toàn đồng ý với lời của Khang Nam.
“Lão Vương nói rất đúng, chúng ta có thể làm theo lời anh ấy.
Nhưng đồng thời chúng ta cũng phải bảo vệ bản thân.
Trên đời làm gì có chuyện cây ngay không sợ chết đứng, huống chi chó chẳng biết nói năng.
Con người luôn đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn khinh thường các giống loài khác, một khi nổ ra tranh cãi, đứa chịu xui vẫn là động vật.
Mâu thuẫn giữa mọi người lại trở thành tai ương do động vật gây nên.
Có rất nhiều tin về chuyện này rồi.
Chúng ta phải bắt tận tay day tận trán kẻ hay bịa tin như thế.” Nói đoạn, Khang Nam lấy di động ra, click mở lịch sử trò chuyện, chỉ vào lời một chủ hộ trong khu nhà nói chó của chú Triệu cắn người, đái ị bậy.
Cô hỏi: “Có ai biết người này không?”
Tiểu Khâu xem một lát rồi vội vàng trả lời: “Em biết thằng cha này! Gã ta ở tòa của em, nhà gã có con nhỏ, bọn em từng nói chuyện với nhau lúc đưa con đi chơi cầu tuột trong khu.
Gã ta chưa biết chuyện em nuôi chó, còn cằn nhằn với em chuyện khu này có người nuôi chó.
Gã bảo hồi bé từng bị chó rượt, nên gã cực kì ghét chó.”
Tiểu Bạch nhìn avatar WeChat của người nọ, chỉ vào rồi xác nhận, “Em cũng từng gặp anh ta rồi, có lần anh ta đưa con ra ngoài chơi, thằng con nhà đấy đi ị ra bãi cỏ gần vỉa hè của khu đô thị.
Em có thấy!”
Vương Tâm Ngọc không thể tin nổi, “Có thật không vậy? Cậu đừng có cố tình vu oan cho người ta để phản kích chứ!”
Tiểu Bạch nóng nảy, “Thật mà, lúc ấy em còn chụp một tấm ảnh gửi cho Tiểu Hồng để cà khịa với cổ đó!”
Tiểu Hồng suy nghĩ một lát, vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, em nhớ ra rồi, chắc trong WeChat vẫn còn lưu.”
Tiểu Khâu ghét bỏ ra mặt, “Bọn trẻ tụi bay ăn mặn thế? Chụp ảnh người ta đi vệ sinh!”
Tiểu Bạch quýnh quá đỏ cả mặt, bèn giải thích: “Tụi em khiển trách hành vi này mà!”
Tiểu Hồng cũng nói đỡ, “Đúng vậy, anh thấy đấy, như vầy chẳng phải là lập công ngay còn gì ạ?” Dứt lời, cô ấy tìm bức ảnh kia từ lịch sử trò chuyện trên WeChat, cho mọi người xem.
Trên ảnh đúng là có một người lớn đứng cạnh nhìn đứa trẻ con đi vệ sinh, tuy rằng khoảng cách chụp không gần lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt người lớn.
Khang Nam nhìn ảnh, nói: “Được, em làm mờ đứa con nít đi, sau đó gửi ảnh cho chị.”
Tiểu Hồng hưng phấn đáp ngay: “Không thành vấn đề.
Chị, chị định làm gì ạ?”
“Tâm Ngọc, kéo chị vào group chủ hộ trong khu đô thị đi, chị cũng phải làm anh hùng bàn phím mới được.” Mặt Khang Nam đầy vẻ chính nghĩa.
Lúc Khang Nam nói lời này, cô cảm giác có một đôi mắt vẫn luôn yên lặng nhìn mình.
Cô quay đầu lại thì đụng phải mắt Lão Vương.
Bốn mắt nhìn nhau, Khang Nam đột nhiên thấy bối rối, thậm chí hơi thẹn thùng.
Cô không biết vừa rồi có phải mình hơi khoa trương, xấu xa, không có tình người quá không.
Nhưng dù gì Khang Nam vẫn lớn hơn đám Tiểu Hồng Tiểu Khâu vài tuổi, vào xã hội sớm hơn họ mấy năm, cũng gặp phải nhiều loại người khi làm việc.
Kiểu người gì, chuyện lạ lùng gì cô cũng chứng kiến cả rồi, có nhiều kinh nghiệm khi vướng phải phiền toái.
Có lần Tiểu Vi bị công ty đối địch liên thủ chơi cho một vố rất đau, cô nàng khóc lóc xin trợ giúp từ Khang Nam.
Khang Nam hiểu được tình hình thì vứt lại một câu: “Nhất định phải đối xử tốt hơn với những người tốt với em, và phải đối xử tệ hơn với những kẻ tồi tệ với em.
Em cần phải nghĩ cách phản kích, còn dùng hay không là tùy ở em, bằng không thì cứ chờ bị bắt nạt cả đời đi.”
Nhưng phân tích tới cùng, thì đấy cũng tại Khang Nam có tính cách của chòm sao Sư Tử, hừng hực tinh thần chính nghĩa và chủ nghĩa anh hùng.
Trong chuyện này, Khang Nam vẫn giữ nguyên tắc cũ.
Cô cũng công nhận là cách của Lão Vương rất thỏa đáng, rất tươm tất, nhưng cô cảm thấy vẫn phải dùng cách “siêu cứng” của mình.
Cô quyết định mình sẽ tự “combat”, “chỉnh đốn nghiêm trang” lại không khí của khu đô thị này, trở thành người biết lý lẽ hơn.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Khang Nam cũng được kéo vào nhóm chat của các chủ hộ.
Khang Nam lấy di động ra, bắt đầu tập trung gõ chữ.
Trong giờ phút này, phòng khách nhà Lão Vương yên ắng lạ thường, tụi chó cũng không dám gâu.
Mọi người đều nhìn di động chằm chằm, đều chờ xem Khang Nam tiến quân thế nào.
Tiếng thông báo WeChat vang lên liên tục, di động của mọi người đồng thời kêu vang, tất cả mọi người vội bấm vào nhóm WeChat chủ hộ nhà đất, xem tin nhắn.
“Chào các anh chị em chủ hộ, tôi là Tiểu Nam, chủ hộ ở tòa số 1, 2 năm trước tôi dọn tới đây.
Tôi luôn rất hài lòng vì mình có thể ở trong một khu nhà có khuôn viên tuyệt đẹp, dân cư hài hòa, quản lý có lề có lối.
Nhưng dạo gần đây, vì vụ nuôi chó mà có mấy lời mọi người nói làm tôi buồn lắm.
Chiều nay có người trong nhóm mình chỉ trích là có chó ị bậy mà không ai dọn.
Không thể loại bỏ khả năng là có chuyện này, nhưng đây có phải là toàn bộ sự thật không? Đây là cảnh tượng mà hàng xóm khu tôi phát hiện ra vào mấy hôm trước, mời mọi người xem ảnh.”
Khang Nam gửi tấm ảnh đã được Tiểu Hồng làm mờ vào trong nhóm chat.
Lập tức có người trả lời tin nhắn của cô ngay.
Khang Nam không để ý đến họ, tiếp tục lên tiếng: “Anh trên hình chính là người chiều nay đã kịch liệt yêu cầu đuổi hết thú cưng đi vì chuyện chó đi ị bậy mà không ai dọn.
Một đằng anh ta đòi những người nuôi chó phải văn minh, nhưng một nẻo anh ta lại làm những chuyện không văn minh.
Thử hỏi, trong thời khắc ấy, anh ăn nói cực đoan như thế thực sự là muốn bảo vệ yên bình cho khu nhà này, hay là để thỏa lòng riêng của anh? Mấy tin nhắn của anh ta đã làm chia rẽ tình cảm xóm riềng, vậy rắp tâm của anh ta là gì? Tôi hy vọng anh này có thể chủ động ra mặt xin lỗi cả nhóm, đừng để tôi phải @ anh!”
Đọc xong đoạn tin nhắn này, Tiểu Hồng kích động vỗ tay, “Chị Nam quá tuyệt vời, hả giận ghê!”
Khóe miệng Khang Nam giật lên, nhưng cô lại khôi phục sự nghiêm túc ngay, tiếp tục gõ chữ: “Còn có người nhắn tin nói trong khu đô thị có chó cắn người, vậy mời anh chị đưa ra chứng cứ, nói rõ thời gian, địa điểm, tên họ của đương sự, bản tường trình sự việc chứng tỏ chuyện anh chị nói là sự thật.
Nếu không có chứng cứ thì chính là bịa đặt, bây giờ phí phạt tội bịa đặt quá thấp, nhưng đã có văn bản luật điều chỉnh văn minh dùng Internet rồi, nếu lan truyền lời đồn đến một phạm vi nhất định thì có thể bị phạt.
Nếu không có chứng cứ, tôi khuyên anh chị ngậm miệng lại! Xin hãy nhớ, mạng Internet không nằm ngoài vòng pháp luật đâu!”
Tiểu Khâu cũng không nhịn được nói: “Có lẽ bên kia sợ quá đái ra quần rồi ấy nhỉ?”
Khang Nam không trả lời, tiếp tục vùi đầu nhắn tin: “Còn nữa, có người gửi liên tục những đoạn clip chó cắn người, xin hỏi có clip nào là ở khu đô thị này không? Nếu có thì mời anh chị mô tả kỹ càng tỉ mỉ tình huống lúc ấy.
Nếu không, thì mời anh chị xin lỗi tất cả những chủ hộ đã bị anh chị dọa.
Việc anh chị làm không phải là nhắc nhở thân thiện, mà là lan truyền nỗi sợ.
Anh chị đã dùng những tai nạn người khác trải qua để đánh tráo khái niệm, đưa tới trước mặt chúng tôi, ám chỉ rằng nếu chúng tôi không ủng hộ anh chị thì sẽ bị tấn công.
Anh chị lan tỏa những cảm xúc tiêu cực này, mục đích của anh chị là gì? Anh chị làm như vậy quả thực là bất nhân bất nghĩa.”
Khang Nam gõ chữ đến mức đau cả ngón tay, lâu lắm rồi cô không gõ dài như thế.
Sau khi thở một hơi nghỉ giữa giờ, cô tiếp tục nói: “Đương nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ hành động văn minh.
Chúng tôi đã bắt đầu tổ chức cho các hộ nuôi chó đi làm thẻ căn cước chó, kêu gọi mọi người nuôi chó một cách văn minh, giám sát lẫn nhau, tích cực phối hợp với việc thi hành công vụ của bên nhà đất và công an.
Mọi người đều là những người bác ái, tôi tin rằng kết quả sẽ có sớm thôi.
Nhưng chỉ những người nuôi chó lịch sự, thì khu đô thị có chắc đã văn minh? Tôi lại cho mọi người xem mấy tấm ảnh nữa.”
Khang Nam gửi thêm mấy bức ảnh.
Có người tự dựng vườn rau trên bãi cỏ của khu đô thị, phá rào chắn vốn có; có người phơi đầy quần áo nhà mình trên máy tập thể dục công cộng; có người đỗ xe bừa bãi chiếm lối đi bộ.
Cô vừa gửi ảnh đi thì lập tức có người đáp lại ngay, tỏ vẻ tán đồng, còn có người cũng bắt đầu nói về những hành động kém văn minh khác trong khu đô thị, nào là không vứt rác vào thùng, nào là phá hỏng cửa đơn nguyên, bác gái nhảy theo đài bật nhạc ầm ĩ từ 6h sáng, quấy rầy lầu trên nghỉ ngơi, v.v.
Cả nhóm lập tức ồn ào nhốn nháo, toàn là những lời cằn nhằn càu nhàu.
Khang Nam tiếp tục gửi: “Cho nên, để có một khu đô thị văn minh, mỗi người đều phải có trách nhiệm, không thể đổ hết những lời chỉ trích vào một quần thể, như vậy là bắt nạt người khác.
Đừng bịa đặt, đừng sinh sự, hãy bao dung, thấu hiểu, có qua có lại mới toại lòng nhau, như vậy mới có thể khiến cuộc sống trong khu đô thị hài hoà hơn.
Cảm ơn mọi người, xin mọi người giám sát lẫn nhau, giao tiếp hiệu quả, chứ đừng chỉ trích, chửi rủa, xua đuổi mù quáng.
Chỗ này là nơi sinh hoạt của mọi người, không phải của riêng ai cả.
Hy vọng đời sống ngày càng khấm khá hơn, mọi người quên hết những chuyện khó chịu, tất cả thuận lợi.
Ngủ ngon.”
Sau khi nhắn xong toàn bộ, tấm lưng cứng đờ nãy giờ của Khang Nam rốt cuộc cũng dựa vào sofa.
Sau đấy, nhưng tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên trong phòng khách nhà Lão Vương.
Tiểu Hồng kích động hơn cả, cô ấy xông lên ôm Khang Nam.
Khang Nam lén lút nhìn về phía Lão Vương, vẻ mặt Lão Vương bình thản, khóe miệng như cười như không.
Anh yên lặng rót một tách trà nữa cho Khang Nam, đưa cho cô.
Khang Nam vội vàng nhận tách trà, lời đến miệng lại không biết nên nói thế nào.
Cô do dự hồi lâu rồi nói mấy chữ, “Để anh phải chê cười rồi.”
Lão Vương lắc đầu, “Không đâu, ngầu lắm.”
Khang Nam tự dưng thấy hơi ngượng.
Tiểu Bạch ngồi một bên, vừa ăn vặt vừa hoan hô lần nữa: “Chị Nam giỏi quá, đúng là gừng càng già càng cay!”
Khang Nam cảm thấy câu này không giống như đang khen cô.
Tiểu Hồng ngồi cạnh thụi cho Tiểu Bạch mấy đấm, “Anh ăn nói kiểu gì thế, chị Nam là tính toán chi li, đa mưu túc trí!”
Câu này cũng có hay ho gì đâu!
Lúc uống trà, Khang Nam lại trộm liếc Lão Vương, Lão Vương đã đứng dậy thêm nước cho lũ chó.
Vậy là, cuộc họp hôm nay đã kết thúc trong tiếng uống nước lép bép sùi sụt của lũ chó.
Trước khi cô về, Lão Vương đưa cho Khang Nam một túi trà hoa cúc, “Em thích, tôi tặng em.”
Vừa nãy Khang Nam hơi căng thẳng, lúc này cô vẫn chưa điều chỉnh tâm trạng được, cô chưa kịp phản ứng đã nhận ngay túi trà hoa cúc mà Lão Vương đưa.
Lúc hoàn hồn, cô nhìn túi trà trong tay, chỉ có thể lịch sự nói một tiếng: “Cảm ơn!”, sau đó nhanh chóng dắt chó về nhà.
Trước khi ngủ, Khang Nam rửa mặt đánh răng xong xuôi, cô soi mình trong gương, càng nghĩ càng hối hận, “Vốn định giấu đi công danh, nào ngờ thời thế tạo anh hùng.
Khang Nam ơi là Khang Nam, sao mày không thể sống những ngày tháng bình thường như những cô gái bình thường khác chứ?”
[HẾT CHƯƠNG 5].