Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Edit: Ngọc Hân

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực sờ tóc trụi lủi của anh, nhỏ giọng nói: “Anh mọc tóc dài ra nhanh lên, nhìn đầu trọc của anh cảm giác rất là lạ.”

“Được, chỉ cần nói chuyện với em mà khiến tôi mọc cánh cũng được, tôi trở về cố gắng làm tóc nhanh mọc dài ra.”

Lời này chọc cười Đỗ Tiểu Nhiễm, cô không nhịn được nhéo lỗ tai anh.

Dáng dấp lỗ tai anh nhìn rất được, vành tai rất to, không phải đều nói người có vành tai to thì có phúc sao, cô kiềm giữ khuôn mặt anh, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng không ghét anh, nhưng tính tình của anh cũng phải thay đổi một chút.”

“Ừ.” Trái lại hiện giờ tính tình anh rất tốt, bị cô nói như vậy nhưng không tức giận chút nào.

Đỗ Tiểu Nhiễm chưa từng yêu ai, mặc dù trước kia thích Vu Lân nhưng đây là thích kiểu trẻ con, hiện tại dù thế nào cũng đã là người trưởng thành hai mươi tuổi rồi.

Hoàn toàn không biết yêu sẽ như thế nào, quan trọng nhất là anh vẫn còn đang dưỡng bệnh.

Kể từ sau khi đồng ý, cô cũng rất cố gắng chăm sóc anh.

Nhưng chuyện bị mù mới đầu giống như không có việc gì, thật ra thì càng chờ anh lành vết thương càng lộ ra tác dụng phụ.

Ví dụ như lúc đi bộ cần phải có người ở bên cạnh dìu dắt, dẫn đường giúp anh, lúc ăn cơm cần phải có người gắp thức ăn giúp anh.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng phát hiện mình vốn không cần lo anh nổi nóng, mình đã là bảo mẫu theo sát bên cạnh anh 24 giờ.

Cô không có ý kiến gì khác, dù sao chăm sóc anh cũng không phiền hà gì, chỉ cần kiên nhẫn và tỉ mỉ là được.

Nhưng bây giờ bị anh kéo tới giúp anh tắm….


Đỗ Tiểu Nhiễm có cảm giác sụp đổ.

Nghe tiếng nước chảy dầm dề cô lúng túng đứng trước cửa phòng tắm, trong tay nâng chiếc khăn tắm đã chuẩn bị sẵn.

Hơn nữa không riêng chuyện tắm rửa khiến cô lúng túng, gần đây để tiện việc chăm sóc anh trợ lý Mạnh còn đổi cả phòng ngủ của cô qua bên này.

Thật ra thì đổi chỗ cũng không có gì, nhưng….

Đổi qua phòng ngủ này quá mập mờ, hiện giờ phòng ngủ của hai người chỉ cách một cánh cửa mà thôi!

Mỗi lần cô đi ra ngoài đều phải đi qua phòng ngủ của anh.

Mô hình nhà hiếm thấy này cũng không biết là ai thiết kế ra được, quả thực là đầu bị úng nước rồi!

“Tôi nói này.” Đỗ Tiểu Nhiễm dán vào cửa phòng tắm lớn tiếng thương lượng với anh: “Chỗ này của anh có nhiều phòng như vậy, không thể sắp xếp tôi tới phòng ngủ bình thường một chút sao? Sao tôi cứ có cảm giác giống như mình ngủ trong phòng ngủ của anh vậy hả? Như thế buổi tối tôi thay quần áo cũng không tiện….”

Nhưng dường như cũng chẳng có gì không tiện, dù thế nào đi nữa anh cũng không nhìn thấy được.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ tới điều này lại vội vàng đổi lời nói khác: “Tôi không có ý đó, anh cũng biết là buổi tối đi ngủ tôi không biết tôi có thành thật hay không, hay là tôi ngủ ngáy?”

“Không có đâu.” Anh một chút cũng không xấu hổ từ bên trong nhô đầu ra, quan khe hở rộng dáng vẻ của anh quả thực nhìn không sót một thứ gì.

Đỗ Tiểu Nhiễm hoảng sợ vội nhắm chặt hai mắt lại.

Rất nhanh không nghe thấy tiếng anh nói, hình như cửa cũng khép lại, lúc cô đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy bên trong loảng xoảng như có thứ đồ gì đó bị rơi xuống.


Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội đẩy cửa ra, bên trong hơi nóng bốc lên cô liếc mắt một cái nhưng không nhìn thấy gì cả, đành tiếp tục đi vào bên trong: “Anh không có chuyện gì chứ, anh không va vào đâu chứ?”

Trong miệng không nhịn được mắng anh: “Anh nên bảo người ta thiết kế mấy cái hàng chắn bảo vệ!”

Trợ lý Mạnh nhiều lần sớm đề cập tới, nói ở mấy nơi thường hay sử dụng nên lắp đặt hàng rào bảo vệ.

Cô đi quá gấp gáp mãi chú ý tới tình hình của anh, hoàn toàn không để ý dưới chân đều là bọt.

Giẫm chân một phát trong nháy mắt cơ thể cô nghiêng ngả, cô lập tức biết rõ vừa rồi thứ đồ gì rơi xuống, chắc là sữa tắm!

Cô sợ quá vội bắt lấy đồ vật bên cạnh, ngược lại nhanh chóng có người ôm cô từ phía sau lưng.

“Làm tôi sợ muốn chết!” Biết là anh ôm lấy mình, cô vội chống vào cánh tay anh đứng dậy.

Nhưng rất xui xẻo, trong phòng tắm vòi hoa sen vẫn còn bật, mới vừa rồi cô bị phun cả người và mặt đều là nước.

Cô lau mặt, trên người cũng ướt.

Đang nói ra thay quần áo thì cảm thấy anh dùng sức nhấc mình lên, sau đó giữ cằm cô hôn xuống.

Thời gian này anh vẫn luôn đàng hoàng giữ phép tắc, Đỗ Tiểu Nhiễm đã quên mất anh là người có tính xâm lược tràn trề. Lequydoon

Trên mặt đều là nước, nước trên người của anh dính lên người cô, cô ngước mắt nhìn, lông mi của anh rất dài hôm nay bị thấm nước, tóc li ti vừa mới mọc lên.

Đôi môi bị hôn đến sưng tấy, cô dùng sức giãy dụa.


Cuối cùng anh hôn đủ rồi mới buông cô ra, bộ dạng kia quả thực như mèo trộm được thịt.

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, tức giận ném khăn tắm trong tay vào người anh.

Lúc đi ra ngoài mặt vẫn còn đỏ au.

Khi chạy tới phòng ngủ, vội mở tủ quần áo siêu to ra.

Bên trong treo đầy quần áo, cô tiện tay cầm một bộ quần áo màu trắng để thay.

Hôm trước thân thích người trong họ hàng tới, không biết vì sao tặng cô rất nhiều quà tặng, quần áo và đồ trang sức đeo tay đều phải đóng vào rương mang tới đây.

Những thứ châu báu kia, bát tự của cô và Vu Kỳ còn chưa viết đâu đấy, cô chưa có ý chấp nhận, phải nhanh chóng bảo trợ lý Mạnh và thím Thẩm phải nhớ trả lại mới được.

Vì quần áo may theo vóc người của cô, ngược lại không có cách nào trả về nên cô đành nhận, nhưng cũng không mặc nhiều.

Chờ thu thập ổn thỏa, rốt cuộc vẫn không yên lòng về anh, cô vội tìm một chiếc khăn tắm sạch chạy tới.

Anh là người có tính hơi thích sạch sẽ một chút, trước kia lúc chưa ở chung hoàn toàn không biết, hiện giờ ở trong phòng ngủ nhỏ bên cạnh, cô mới phát hiện anh người này sống và làm việc cẩn thận tỉ mỉ.

Đồ đạc gì đặt cũng phải có quy luật, ví dụ như quần áo sắp xếp có thứ tự, màu nào sẽ ở cùng với màu đấy, khăn lông vĩnh chỉ dùng màu trắng, giầy vĩnh viễn chỉ đi màu đen, cho dù dép đi trong phòng ngủ cũng phải màu đen.

“Điển hình là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, đứng bên ngoài phòng tắm hỏi anh: “Anh còn cần khăn tắm không, tôi cầm tới một chiếc khác nè.”

“Muốn cùng nhau tắm không?” Cách cửa phòng tắm anh trêu chọc.

“Anh tắm nhanh đi, nếu không bị lạnh đó.” Cô vội cầm khăn tắm đẩy đầu anh vào lại phòng tắm.

Thừa dịp lúc anh tắm rửa Đỗ Tiểu Nhiễm đi tới tủ đựng quần áo của anh, muốn giúp anh sửa sang lại ngăn tủ, người này khó phục vụ vô cùng, nhất là thời gian mắt anh không nhìn thấy được này, càng thêm thối tha ngoan cố như tảng đá.


“Vớ cùng màu.” Cô lấy tay cầm những thứ đó, “Áo sơ mi cùng màu nhưng quá đơn điệu, anh không mặc áo màu khác thử xem sao, da anh rất trắng, đổi lại màu khác có lẽ cảm giác cũng không giống vậy, làm gì cũng đều một màu, mặc hoa văn tối màu hoặc là caro cũng không tệ mà.”

Nói xong tay cô như chợt bị thứ gì đó đâm vào, thiếu chút nữa quên mất anh đã không còn phân biệt được màu sắc kiểu dáng nữa.

Còn cả xem tivi phim ảnh cũng không thể làm được nữa.

Ở chỗ này cũng tạm được, thỉnh thoảng cần phải đi ra ngoài sẽ phải theo sát anh, phải cẩn thận lo sự an toàn cho anh.

Không phải một ngày, không phải một tuần lễ, mà là phải rất lâu….

Đặt tay lên ngực tự hỏi mình, nếu chỉ là đồng tình thương hại thì có thể làm được sao?

Lúc đang ngẩn ra, cửa phòng tắm sau lưng mở ra.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội khép cánh cửa tủ lại đi tới bên cạnh anh, anh đang ở trong phòng tắm nên không thể dùng gậy người mù được, đi bộ cũng phải dựa vào cảm giác.

Nhưng cảm giác của anh không phải thật chính xác, có mấy lần anh trực tiếp va vào góc giường, góc tủ, bàn trang điểm.

“Cẩn thận.” Cô nắm tay anh nói: “Anh đổi dép đi trong nhà đi, nếu không dưới chân ướt sẽ bị lạnh.”

Nói xong khom lưng lấy một đôi dép sạch đưa tới bên cạnh chân cho anh.

Sợ anh không cảm nhận được, cố ý để anh ngồi xuống mép giường cúi đầu chuẩn bị thay cho anh.

Đang thay thì nghe anh nói rất nhỏ: “Tiểu Nhiễm, em là người rất tốt.”

“Tôi biết mà.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười ngẩng đầu lên: “Nếu tôi tốt như vậy, anh không thể bắt nạt tôi.”

Anh trầm mặc trong giây lát mới nhàn nhạt trả lời: “Sao nỡ bắt nạt em.”

Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui