Trận chiến đã dần đi đến hồi kết, hiện tại Erik giao toàn quyền xử lý chiến sự cho Arthur, để cậu cùng Jason giải quyết nốt mọi việc.
Nếu không cần thiết dùng đến đao kiếm, thì dùng đầu óc để giải quyết mọi chuyện vẫn tốt hơn, Erik tin là Arthur biết cách phải làm như thế nào.
" Chúng ta mới kêu gọi đầu hàng đã có rất nhiều kẻ tham sống sợ chết đến báo danh, đúng là rất thức thời" Arthur cầm báo cáo đọc qua rồi đưa cho Jason.
" Cũng như trong dự liệu của chúng ta" Jason nói rồi quay ra phân phó cấp dưới " Lấy lời khai của bọn chúng, xem hiện tại tình hình bên U linh ra sao, thu thập tin tức của Timmy xem hắn giờ như thế nào"
" Vâng" Người nhận lệnh rời đi.
Trong phòng còn lại Jason và Arthur
" Tôi có cảm giác không tốt lắm" Jason nói
Arthur đi đến ôm vai cậu " không sao đâu, chúng ta đã chuẩn bị ngăn chặn mọi đường lui của U linh rồi, không xảy ra chuyện gì đâu, có anh ở đây"
" umk" Jason tựa vào vai Arthur không nói gì.
...........Tại biệt thự của Erik..........
Thiên Ân đang ngồi trên bãi cỏ uống trà chiều trong vườn, nhàn nhã đến không thể nhàn nhã được hơn.
Bên cạnh cậu Erik đang đọc sách, khung cảnh ấm áp khiến người ta ghen tị.
Khi Thiên Ân định xoay người một cái thì cảm giác phía sau truyền tới, khiến cậu hít một hơi.
Erik rất không phúc đức mà bật cười.
Thấy thế Thiên Ân giơ chân đá hắn một cái, trong vòng một tháng tới đừng mơ được trèo lên giường của cậu.
" Có muốn tôi đưa em vào nhà không" Erik nói rồi xoa xoa eo Thiên Ân.
Được rồi vì dự hiền lành ấm áp này sẽ giảm thời gian còn một tuần không được leo lên giường cậu, về việc rút ngắn còn một ngày cũng có thể suy xét.
Thiên Ân rất không có lập trường nghĩ.
" Em muốn ở ngoài này một lúc nữa, bên trong phòng rất chán"
Thiên Ân ngáp một cái rồi nằm xuống thảm cỏ, gối đầu lên chân Erik.
Cuộc sống thật tươi đẹp biết bao, trừ những điều không tươi đẹp ra thì còn toàn những điều tươi đẹp.
Bỗng có người đến báo cho Erik, Arthur có việc muốn hắn đến doanh trại bàn bạc.
Erik hơi nhướng mày, giờ này còn việc gì để bàn bạc nữa.
" Có việc gì vậy" Thiên Ân đỡ eo nhổm người dậy hỏi.
Nhìn dáng vẻ như mang thai này của cậu, Erik không khỏi bật cười.
" không có việc gì đâu, tôi đi gặp Arthur một chút, em ở đây một lúc nữa rồi vào nhà, đừng để cảm lạnh"
" Umk, anh đi đi, em tự lo được" Thiên Ân vô cùng hiểu chuyện nói, tuyệt đối không quấn người việc gấp quan trọng
Erik xoa xoa đầu cậu rồi rời đi, nhìn thôi đã thấy cảnh lưu luyến không nỡ rời xa, hành động chia rẽ uyên ương này thật muốn lôi Arthur ra đánh một phen.
Thiên Ân ngắt một ngọn cỏ đưa lên miệng, nhìn trời cao mây trắng bay bay, cậu với Erik cũng bên nhau được một quãng thời gian rồi, đúng là lúc trước cũng không nghĩ được mình có thể ở bên một người con trai, cuối cùng lại ở bên hắn đến không nỡ rời xa dù chỉ là một lúc.
Bỗng Thiên Ân ngửi thấy một mùi hương ngọt ngọt, khi thấy được có gì bất thường thì cậu đã không còn phản ứng được mà ngất đi.
Cmn Timmy, được nắm...!Thiên Ân muốn chửi thề
Ở một nơi khác....
" Cậu không báo người đến gặp tôi" Erik cau mày hỏi Arthur.
" Đúng vậy, giờ cần quái gì đâu mà gọi cậu đến làm gì" Arthur khó hiểu nhìn Erik.
Chết tiệt, Erik chửi thề một câu rồi chạy nhanh về tòa biệt thự của hắn.
Sao hắn có thể bất cẩn như vậy chứ, Thiên Ân mà có làm sao hắn sẽ lột da của Timmy.
Khi về đến nơi không thấy Thiên Ân đâu, ánh mắt Erik lạnh đi
" việc này là thế nào" Erik lạnh lùng hỏi mấy người canh gác.
" chúng tôi bị dẫn đi, thấy có điều bất thường chúng tôi đã trở lại ngay nhưng cậu Thiên Ân đã không thấy đâu" Mấy kẻ canh gác đều muốn tự đâm cho mình một đao, có canh gác cũng để xảy ra sai sót lớn như vậy thật không thể tha thứ cho bản thân.
Erik bóp bóp trán mình để bình tĩnh lại.
" Việc này cũng không thể trách các người, bọn chúng đã lên kế hoạch kỹ càng từ trước, tại tôi quá lơ là" Erik nói " Đi điều tra mọi ngóc ngách xem bọn chúng có để lại manh mối nào không, hỏi người quanh đây xem có gì bất thường không"
" Vâng " mọi người nhanh chóng tản ra đi làm nhiệm vụ.
Tuyệt đối phải tìm được tung tích cậu Thiên Ân.
" Cậu chủ có cần báo cho bên Ân gia biết việc này không" Quản gia đi đến hỏi Erik.
Việc cậu chủ Ân gia bị bắt đi bên Ân gia cũng có quyền được biết để ứng phó.
" Báo cho Hoàng Anh để cậu ta sắp xếp mọi việc bên đó, không được để quá nhiều người biết việc này, tránh gây náo loạn không cần thiết Erik nói " Bảo cậu ta có động tĩnh gì bên đó báo cho tôi ngay"
" vâng thưa cậu Quản gia nói xong rồi lui ra ngoài.
Còn mình Erik trong căn phòng, hắn đứng dậy đi về phía phòng ngủ, mới hôm qua hắn mới cùng Thiên Ân ân ái trên chiếc giường này, vậy mà bây giờ ...
Erik nắm chặt tay mình, hắn tuyệt đối sẽ để kẻ không biết trời cao đất dày kia phải trả một cái giá thật đắt.
Erik một mình ngồi trong căn phòng tối nghĩ về những điều xảy ra mấy ngày hôm nay, có điều gì hắn đã bỏ lỡ không.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong căn phòng tối, Thiên Ân ngửi thấy hơi nước ẩm ướt, cùng với mùi đất, có phải cậu đang ở dưới lòng đất không.
Eo ôi nếu bị chết dưới đây thì rất nhảm nha, cả người đầy bùn đất nghĩ một chút đã thấy khó chịu rồi.
Tuy đã tỉnh nhưng Thiên Ân vẫn giả vờ như vẫn còn hôn mê, lắng nghe xem động tĩnh nơi này như thế nào để còn suy nghĩ việc thoát thân, chờ người khác đến cứu không bằng tự mình nghĩ cách thoát ra.
Tay bị trói về đằng sau, nút thắt cũng không khó cởi lắm, Thiên Ân dùng năm giây để làm lỏng nút thắt, trước hết cứ vậy đã không nên tạo ra động tĩnh quá lớn, lắng nghe tiếp rồi tùy cơ ứng biến.
" Không tự cởi dây trói ra rồi chạy à, cậu cũng thông minh đấy nhỉ, không cần giả vờ nữa dậy đi"
Nghe được giọng Timmy Thiên Ân cũng chẳng cần giả vờ hôn mê nữa, cậu vứt dây trói tay của mình xuống đất rồi giơ nắm đấm tấn công về phía Timmy.
"A.."
Chưa kịp chạm vào người hắn thì cậu đã bị một nguồn điện giật bắt lại, cmn đau đến tê dại.
Thiên Ân bị bắn xuống đất, cậu lừ mắt nhìn Timmy rồi không nói gì.
Không nói chuyện để cho hắn ta tức chết thì thôi.
Timmy lạnh lùng nhìn cậu " Có biết tại sao tôi thích cậu không"
Thiên Ân thầm nói, biết được người thích ta điểm nào ta tuyệt đối sửa triệt để, một chút cũng không giữ lại.
" Chính ánh mắt này, cậu làm tôi muốn chiếm giữ" Timmy tiếp tục độc thoại.
Thiên Ân thầm tiếc nuối, mắt này của ta vậy thì không thể sửa được rồi, ánh mắt ta vốn căm ghét ngươi mà, sửa không được.
" Tôi biết cậu được Dylan cung cấp rất nhiều thông tin"
Thiên Ân nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Timmy, hắn biết ...!vậy không phải bây giờ Dylan cũng rất nguy hiểm sao.
" Cậu nhìn bên cạnh xem" Timmy cười lạnh nói.
Thiên Ân sững sờ nhìn sang bên cạnh, trong một góc phòng có một kẻ khác bị tra tấn đến không nhận ra hình dạng, hơi thở kẻ đó mỏng manh đến Thiên Ân cũng không để ý đến.
Cậu chạy đến chỗ kẻ đó tâm lạnh xuống.
May mà khi nhìn lại thấy không phải là Dylan cậu mới thở phào một hơi.
" Dylan ở đâu, ngươi làm gì cậu ấy rồi"
Dưới sự chất vấn của Thiên Ân Timmy chỉ cười lạnh rồi rời đi.
Phản bội hắn, những kẻ đó đều không được kết cục tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...