Tối hôm sau mấy tiểu long rồng tinh thần vẫn 100% nâng cao, rất ngây thơ mà tin vào lời vị hoàng tử nhà mình mà cùng nhau ẩn nấp đợi U linh đến.
" không biết máu của U linh có uống ngon không nhỉ, dạo này toàn phải uống máu mấy con thú hoang trong rừng tao cảm thấy người cũng biến thành thú hoang rồi" Một tiểu Vampire ngồi xổm trên mái nhà cảm thán.
\*bốp\* đầu của hắn bị tên đối diện đập cho một cái\.
" Ngu thế bọn U linh cả ngày toàn nghiên cứu ra mấy cái thứ linh tinh, máu của bọn chúng chắc cũng chả sạch sẽ gì, cẩn thận uống còn bị ngộ độc"
" Ờ cũng đúng " kẻ bị đánh xoa xoa đầu, gật gù.
" Trật tự xem nào, ồn ào bọn U linh lại không tấn công nữa bây giờ" một Vampire đưa tay đập vào đầu 2 tên ồn ào.
Hai kẻ bị đánh tủi thân ngồi trên mái nhà vẽ vòng tròn.
Mấy tiểu long rồng cũng đi tuần tra xung quanh cũng vô cùng tỷ mỉ, không để sai sót một chút nào.
" Anh nghĩ tối nay bọn chúng có động tĩnh không" Jason đứng trên ban công nhìn về phía đèn đường hỏi Arthur.
" Đã bị chúng ta khiêu khích như vậy mà không có hành động gì thì bọn chúng đúng là con rùa rụt đầu "
Arthur nói rồi nhẹ xoa xoa tay của Jason, bảo bối của mình mỏng manh dễ vỡ như vậy, đứng trong trời gió sương lỡ bị thổi lạnh ốm mất thì phải làm sao.
Đúng là vô cùng yểu điệu, thật muốn mang về cất vào trong chăn không để ai nhìn thấy.
Jason mà biết được suy nghĩ bây giờ của Arthur chắc chắn hắn sẽ bị đá bay từ ban công xuống, một chút cũng không có dáng vẻ yếu đuối mà Arthur tưởng tượng, ngược lại vô cùng mạnh mẽ và đầy nam tính.
Đúng vậy là rất mạnh mẽ đó.
" Bọn chúng đã chuẩn bị chu toàn như vậy chắc chắn sẽ không lỗ mãng hành động" Jason tiếp tục theo đuổi suy luận của mình.
" Có thể bọn chúng sẽ lại để mấy thế thân đến quấy nhiễu chúng ta"
Nghĩ đến lại thấy đau đầu.
Thấy Jason hơi cau mày, Arthur ôm cậu vào lòng rồi lấy tay nhu nhu trán cậu.
" Không nghĩ nữa, mặc kệ bọn chúng có là gì, đến một tên, đánh một tên.
Muộn rồi chúng ta mau đi nghỉ đi" Giờ là thời gian dành cho việc âu yếm giữa các cặp đôi có được không, mấy tên U linh đáng ghét tuyệt đối không nên nghĩ đến bọn chúng, không tôi sẽ ghen đấy.
Arthur đang tự tưởng tượng đến cảnh mình ghen rồi đè Jason ra hôn thì vô cùng thích thú, nhưng sự thật vẫn luôn khác xa so với tưởng tượng.
Jason đá hắn một cái rồi thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
" không được, tôi phải đi canh gác cùng với đám tiểu Long rồng, không thể lơ là được." Nói xong cậu nhảy vọt ra khỏi ban công rồi chạy lại chỗ đội tuần tra, canh gác.
Arthur vô cùng đau đầu vỗ trán mình, có một người vợ vô cùng có trách nhiệm với gia tộc đúng là rất dễ bị bỏ rơi nha.
Hắn lắc đầu rồi nhảy xuống ban công rồi chạy theo cậu, chính là cậu như vậy hắn lại càng yêu thích, không thể xa nhau dù là một lúc.
Bên ngoài mọi người đang đề cao tinh thần chiến đấu trong phòng Thiên Ân đang phùng má đấu tranh với Erik.
" Em cũng muốn ra ngoài đó góp vui sao, ở trong phòng đi, một chút cũng không vui đâu." Erik dỗ dành tiểu Thiên Ân nhà mình, lần đầu tiên Erik hạ mình khuyên nhủ một ai.
" Nhưng nhỡ đâu bọn U linh đến thật thì sao, mấy tiểu Vampire ở ngoài đó rất vui"
Nhìn ánh mắt long lanh của tiểu yêu tinh nhà mình, Erik xoa xoa đầu cậu nói " ngủ đi mai anh cho em ăn đùi dê quay, tận 2 chiếc luôn".
Với một kẻ tham ăn như Thiên Ân, việc lấy đồ ăn ra dụ dỗ vô cùng hiệu quả.
Tưởng tượng đến cảnh một tay cầm đùi dê ăn, rồi một tay cầm bát lớn uống rượu vô cùng sảng khoái, Thiên Ân hưởng thụ mà vô sỉ cười hà hà mấy tiếng.
" Cần phải có cả rượu sữa dê nữa" Thiên Ân chảy nước miếng ròng ròng mà mặc cả.
Tham ăn đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
" Được rồi, giờ em đi ngủ, mai sẽ có mấy thứ đó"
Erik ôm Thiên Ân vào trong lòng để cậu ngoan ngoãn ngủ.
Thiên Ân nằm trong lòng Erik bất mãn, còn chưa có hôn chúc ngủ ngon đâu.
Thấy hắn không có động tĩnh gì, Thiên Ân đành nhổm dậy hôn lên môi Erik một cái, một chút cũng không để mình chịu thiệt.
khóe môi Erik khẽ nhếch lên, hôn nhẹ lên tóc Thiên Ân, bảo bối ngủ ngon.
Khi thấy người trong lòng dần ngủ say, Erik kéo gối chèn vào trong chăn cho cậu rồi đi ra ngoài.
Chắc Thiên Ân cũng nhận ra điều khác thường nên muốn ra ngoài đó, nhưng hắn không muốn cậu mạo hiểm đối đầu với bọn U linh khi mà hắn chưa nắm chắc được trong tay bọn chúng có cái gì.
Việc hắn bảo với bọn tiểu Vampire là U linh sẽ tấn công không phải chỉ là nói chơi, nếu như hắn dự đoán, tối nay bọn U linh sẽ tổ chức đợt tấn công đầu tiên.
Mấy ngày nay hắn đã cử người ngày ngày thăm dò cùng khiêu khích bọn U linh, chịu được đến hôm nay tên Timmy đó cũng đã đủ kiên nhẫn rồi.
Khi mấy tiểu Vampire đang mòn mỏi mong chờ thì cuối cùng dưới chân núi cũng có một vài tiếng động lạ.
Một đám quân lính như thây ma từ đâu xuất hiện đang tiến về phía chỗ đóng quân của bọn họ.
Ôi má ơi sợ quá - Mấy tiểu vampire nhìn đội quân thây ma đã được U linh cải tạo ra từ Long rồng đang lắc lư tiến về phía họ, nhìn bọn chúng vô cùng âm u và xấu xí.
Đúng là cmn một chút đáng yêu như mấy tiểu đồng bọn Long rồng của bọn họ cũng không có.
Nhìn mấy thây ma mới được cải tạo ra không có chi giác, như một cỗ máy giết người đúng là vô cùng không thú vị có biết không.
Đám Vampire tỏ vẻ vô cùng thất vọng, còn tưởng sẽ được chửi nhau một trận với đám U linh chứ, thì ra là đưa một đống thây ma đến thế thân, một lũ vô nhân tính, đần độn, còn là con rùa rụt đầu không dám lộ diện.
Sau khi chửi bới trong lòng một hồi, mấy tiểu Vampire nâng cao tinh thần, cử người đi báo cho Erik rồi, bọn chúng cùng nhau thắt chặt phòng vệ chờ lệnh của hoàng tử nhà mình.
Erik khi biết được bọn U linh đã tấn công thì cười lạnh, đi ra phía tòa tháp cao nhìn xuống.
Lại tạo ra một đám quái vật rồi.
Khi thấy Long rồng có tri giác đã không còn nghe bọn chúng khống chế, U linh đã tạo ra thây ma, sức mạnh so với Long rồng chỉ có hơn chứ không có kém.
Vài điều quan trọng là những tên thây ma này sẽ nghe theo sự khống chế của kẻ đứng đầu là Timmy, chỉ nghe theo lệnh của hắn và không biết phản bội.
" Em biết là sẽ có biến mà" Thiên Ân nhảy lên chỗ Erik đang đứng, ánh mắt chăm chú nhìn phía xa.
" May mà em nhanh trí chứ không lại bỏ lỡ rồi".
Đúng là không thể lừa được cậu, Erik bóp bóp tay Thiên Ân, là người đứng đầu cảm giác của cậu vẫn nhạy bén như vậy.
Đúng là năng lực cảnh giác rất cao, từ lúc Erik rời khỏi Thiên Ân đã tỉnh rồi, cậu cũng biết chắc chắn U linh sẽ có động tĩnh, không ngờ Erik dám để cậu ngủ mà đi chiến đấu một mình, cái này về sẽ xử sau.
" Theo sát tôi, không được để mình bị thương, chúng ta cùng chiến đấu" Erik nói.
Hai bọn họ nhìn vào mắt nhau, đều thấy được sự tín nhiệm cùng yêu thương của đối phương, được, chúng ta cùng nhau chiến đấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...