Đường phố buổi sáng tấp nập nhộn nhịp.
Từng người bước qua một trạm chờ xe bus nhỏ cũ kỹ trên lề đường, sàn gạch đôi chỗ bị vỡ, đất tràn ra ít nhiều.
Từng chuyến xe bus dừng lại, vài người bước xuống, đôi ba người bước lên, có những chiếc xe bus lạnh lùng băng qua trạm chờ mà không thèm ngoảnh lại.
Cảnh vật, con người liên tục thay đổi trừ hai bóng dáng nhỏ nhắn ngồi từ sáng đến chiều ở trạm chờ xe bus.
Đột nhiên dòng người trở nên vội vã hơn, từng hạt từng hạt mưa rơi trên nóc trạm chờ xe bus.
Mây đen kéo đến, văng vẳng từ nơi xa tiếng sấm đì đùng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, ai ai cũng muốn nhanh chóng trở về nhà hoặc gia đình của mình, ai cũng có một nơi để trở về.
Một trong hai bóng người ngồi ở trạm chờ thở dài, người đó là Phương Vy, ngồi cạnh cô là Khánh Linh.
Bọn họ không phải bị ma xe bus bắt rồi hay sao? Tại sao vẫn còn sống?
Nụ cười đã không còn hiện diện trên môi Khánh Linh, trong mắt của cô tràn ngập sự đau buồn, cô gắt lên:
“Bà định như thế này đến bao giờ nữa? Nếu chúng ta không tìm được người thay thế thì chúng ta sẽ bị con ma đó ăn thịt đó! Thời hạn chỉ còn ba tuần nữa thôi!”
Phương Vy bề ngoài hốc hác hơn Khánh Linh nhiều, đôi mắt thâm quầng, có lẽ đã lâu chưa ngủ, cô nhẹ nhàng nói:
“Nhưng nếu thế khác nào chúng ta hại bọn họ? Mình làm sao có thể yên giấc khi gián tiếp đẩy người khác vào chỗ chết? Mình không đủ cam đảm để làm chuyện thất đức đó đâu!”
Khánh Linh hai tay ôm mặt:
“Tui cũng không muốn nhưng chúng ta có thể làm gì đây? Tất cả...!Tất cả mọi chuyện là do thằng khốn Phong đó! Nếu không phải tại hắn ta thì chúng ta đâu phải khổ sở như bây giờ...”
Nghe đến tên của Cao Phong khiến lòng Phương Vy chùng xuống, cô đưa tay hứng lấy một hạt mưa, khoé môi nở một nụ cười chua xót:
“Buồn cười nhỉ? Chúng ta có nhà, có một nơi để trở về nhưng lại như không có, bây giờ về nhà thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?”
Cơn mưa vẫn không dứt, muôn ngàn ánh đèn nhoè đi trong màn mưa.
Một tia chớp dài ngoằng rạch ngang bầu trời, tiếp đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, hai bàn chân bước đi trong mưa, dẫm lên một vũng nước làm nước văng tung toé.
Một chiếc ô màu đen ẩn hiện trong màn mưa như trút nước, người này đang hướng về phía trạm chờ xe bus.
Phương Vy và Khánh Linh bị người lạ mặt thu hút, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía người kia.
Người che ô bước đến trước mặt họ, ô dần dần nâng lên để lộ khuôn mặt hắn ta, một khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lẫm.
Hai cô gái mở mắt to hết cỡ, người đến là người bọn họ chưa từng nghĩ sẽ gặp ở đây.
Nguyễn Cao Phong!
Cao Phong bề ngoài không có gì thay đổi, anh ta mỉm cười:
“Xin chào! Đã lâu không gặp!”
Kẻ hãm hại mình đang ở ngay trước mặt, bộ dạng còn cực kỳ thản nhiên khiến Khánh Linh tức đến nổ đom đóm mắt, cô gầm lên một tiếng rồi lao đến tay đấm chân đá Cao Phong, cô vừa đánh vừa chửi mắng:
“Thằng chó chết này mày dám xuất hiện trước mặt tao à? Này thì xin chào! Này thì đã lâu không gặp! Không gặp mẹ mày! Hôm nay tao không đánh chết mày tao làm con mày...”
Kỳ lạ Cao Phong không hề phản kháng hay tránh né, anh ta đứng yên cho Khánh Linh mặc sức trút giận.
Phương Vy giữ cô lại rồi kéo ra sau, Khánh Linh trừng mắt với cô:
“Bà nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả? Đến bây giờ bà vẫn thích thằng sở khanh này à? Sáng mắt ra đi con ngốc này! Thức tỉnh đi!”
Phương Vy bịt mồm Khánh Linh, cô nhìn Cao Phong mà muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, cô nhẹ nhàng nói:
“Xem ra anh không bị xoá ký ức? Làm ơn đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
Phương Vy không phải hù doạ, trong giây phút nói ra lời đó cô nghĩ mình có thể giết chết anh ta, không chút do dự và chùn tay.
Khánh Linh và Cao Phong cũng nghĩ như thế.
Chỉ một câu nói của cô còn đáng sợ hơn tất cả lời chửi mắng và đòn đánh của Khánh Linh gộp lại.
Cao Phong mím môi, anh ta nói:
“Anh hiểu hai đứa căm thù anh như thế nào...!Hôm nay anh tìm hai đứa là có chuyện muốn nói, nghe xong hai đứa muốn chém muốn giết gì cũng được.
Anh hứa sẽ không phản kháng hay gì cả.
Được không? Nếu hai em thấy vẫn còn tức giận thì cứ đánh anh tiếp...”
Khánh Linh vùng ra, định xông lên thì bị Phương Vy cản lại, cô lao tới tung ra nắm đấm.
Nắm đấm lao tới với một quỹ đạo tuyệt đẹp đáp thẳng vào má trái Cao Phong.
Cao Phong và Khánh Linh đều không ngờ cô lại ra tay dứt khoát như vậy.
Cao Phong lại càng không ngờ lực đấm của cô rất mạnh, mặt anh ta méo xệch, cả thân hình bị đánh văng ra khỏi trạm xe bus, ngã xuống vũng nước trên lề đường.
Phương Vy dù sao từ nhỏ đã quen việc đồng áng, sức lực của cô đương nhiên không thể coi thường, mấy đòn đánh của Khánh Linh lúc nãy so với cú đấm này chẳng thấm tháp vào đâu.
Phương Vy quay sang nói với Khánh Linh:
“Bà ngồi xuống đi.”
Nói xong cô ngồi xuống trước, Khánh Linh cười tủm tỉm ngồi theo.
Cao Phong lúc này mới lồm cồm bò dậy, không chỉ máu mũi mà máu mồm cũng chảy ra, Phương Vy vỗ vỗ chỗ cạnh cô:
“Không phải anh có chuyện muốn nói sao? Nhanh lên trước khi tôi đổi ý xé xác anh ra!”
Cao Phong toàn thân ướt sũng, tiu nghỉu như một con mèo mắc mưa, anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Phương Vy.
Phương Vy trừng mắt:
“Ngồi xê ra một chút, tôi không muốn ngồi gần một tên khốn như anh đâu.”
“Anh xin lỗi!” Cao Phong vội vàng dịch ra cả nửa mét.
“Nói đi!” Phương Vy nói như ra lệnh, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Cũng dễ hiểu thôi, cô yêu anh nhiều đến thế nên nỗi căm hận của cô đương nhiên phải lớn hơn Khánh Linh nhiều lần.
Cao Phong ho khẽ vài tiếng rồi nói:
“Hai em cũng được xe bus 66 đưa ra giao ước máu nếu tìm người thay thế thì sẽ được thả tự do giống như anh đúng không?”
“Tại sao anh lại biết?” Phương Vy và Khánh Linh đồng thanh hỏi.
“Anh đương nhiên phải biết rồi.
Một tuần qua xe bus 66 chắc cũng bắt được hai ba người, bọn họ bị ăn thịt ngay lập tức đúng không? Hai em không thấy lạ sao? Người khác bị ăn thịt còn hai em lại được kí giao ước máu giống anh? Hai em có gì giống anh?”
Phương Vy và Khánh Linh nhìn nhau rồi nhìn anh cùng hỏi:
“Có gì giống?”
Cao Phong chỉ vào bùa Sừng Kì Lân mà Phương Vy đang đao trước ngực:
“Đây này!”
Khánh Linh bĩu môi:
“Anh nói cái miếng giẻ rách này? Nó chẳng phải một trong những cú lừa của anh sao? Bùa hộ mệnh cái cóc khô gì chẳng bao giờ thấy linh nghiệm! Vy bà đừng nghe thằng cha này nói nữa, một gậy tiễn nó về với ông bà tổ tiên đi!”
Cao Phong má trái đến giờ vẫn còn đau, anh ta có chút hốt hoảng vội vàng nói:
“Con bé này đừng có mà coi thường bùa hộ mệnh của dòng họ trừ tà nhà anh, nó bảo vệ người đeo trong vô hình đấy.
Trước đây khi bị xe bus 66 à không Thành Công bắt anh đã thấy kỳ lạ, anh thì được kí giao ước máu còn người khác thì bị ăn thịt một cách tàn nhẫn.
Mãi đến sau này anh mới hiểu ra anh được bùa Sừng Kỳ Lân bảo vệ, nói dễ hiểu thì Thành Công nuốt được anh nhưng lại không tiêu hoá được, giữ mãi trong bụng thì cũng khó chịu nên mới lập ra giao ước máu.
Dù sao thì cũng không ăn anh được nên nếu có người thay thế thì hắn ta cũng không lỗ lã gì.”
Thực ra Cao Phong vẫn có chút băn khoăn, giao ước máu thông thường chỉ có các thầy trừ tà mới biết và thi triển được, một con ma tuổi đời như một đứa trẻ sao lại biết?
“Nói vậy thôi bùa Sừng Kì Lân không phải toàn năng, nó cũng chỉ có thể bảo vệ anh cao nhất là một tháng trong bụng Thành Công, chính vì vậy mà hắn mới đề ra thời hạn giao ước là một tháng.”
Cao Phong ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Vấn đề là kí ức từ lúc anh vào Sài Gòn học đến lúc bị Thành Công bắt đã mất trước khi gặp hai em, mãi đến hôm trước mới nhớ lại.
May mắn là trong lúc mất kí ức anh mơ thấy tương lai hai em bị Thành Công ăn thịt nên mượn bùa Lông Vũ Phượng Hoàng để đeo cho Linh.
Theo anh đoán Thành Công cũng biết được nguyên nhân tại sao hắn không tiêu hoá được anh nên để chắc chắn anh đã phải dùng tro trộn từ lá ngải cứu và quả ngân hạnh rắc lên hai lá bùa để che đi linh khí của nó.
Nếu chẳng may Thành Công phát hiện hai em đang đeo bùa hộ mệnh anh từng đeo thì công toi.”
Phương Vy và Khánh Linh ngơ ra một lúc, gã đàn ông khốn nạn vì bản thân mà lừa bọn họ cho ma quỷ ăn thịt chỉ qua vài lời nói lại là người giúp họ sống sót trong bụng Thành Công, họ tin được sao? Phương Vy khoé môi nhếch lên:
“Ý anh là nhờ bùa hộ mệnh nên Thành Công không tiêu hoá được hai chúng tôi? Thì ra mục đích của anh đến đây là để tẩy trắng cho bản thân anh à? Vậy thì tại sao anh lại lừa chúng tôi vào bụng con ma đó? Đừng có nói mấy lời vô lý nữa! Anh nghĩ chúng tôi sẽ tin anh sao? Anh coi tôi là con ngu đến bao giờ nữa? Cút!”
Cao Phong thở dài, vội vàng phân bua:
“Vy à em bình tĩnh nghe anh nói đã! Anh khi ở trong bụng xe bus 66 thì không thể làm gì nó cả, chỉ khi nào tự do thì anh mới có thể diệt trừ nó nên anh không còn cách nào khác nên phải tìm người thay thế để hoàn thành giao ước.
Anh biết dù có vì bất kì lí do gì đi chăng nữa thì anh vẫn là một tên khốn nạn khi lừa em và Linh như vậy, anh không có lời nào để bào chữa hay mong muốn em tha thứ cả.
Tất cả là tại anh...”
Khánh Linh mỉa mai:
“Đàn ông tên nào cũng khốn nạn như nhau nhỉ? Anh bảo yêu cái Vy nhưng lại nhẫn tâm để nó vào miệng cọp, lỡ như bùa hộ mệnh không phát huy tác dụng thì sao? Anh dám chắc chắn miếng giẻ rách này có thể bảo vệ chúng tôi? Bùa hộ mệnh bảo vệ được chúng tôi thì đã sao? Chúng tôi đã phải kí giao ước máu, tôi có nghe Thành Công nói rồi, giao ước máu là tuyệt đối, chỉ khi hoàn thành điều kiện đối phương đưa ra mới được giải trừ.
Vậy anh làm sao để cứu chúng tôi đây? Nói đi thầy trừ tà rởm?”
Phương Vy liếc Cao Phong như đang chờ đợi câu trả lời từ anh, anh nói:
“Mục đích của anh khi cho hai em đeo bùa Tứ Linh chính là để là để Thành Công kí giao ước máu với hai em.
Anh đoán nếu là giao ước máu thì điều kiện cũng giống với anh, tìm được người thay thế thì sẽ có được tự do và trong thời hạn giao ước hai em sẽ tạm thời được thả ra khỏi bụng của Thành Công.
Cái anh cần nhất là điều này, nếu hai em còn ở trong bụng Thành Công thì hơi khó khăn để cứu hai em ra và phá bỏ giao ước máu.
Giao ước máu là tuyệt đối? Đúng! Nhưng cũng không hẳn, nếu nó xuất hiện một kẽ hở thì nó sẽ không còn tuyệt đối nữa.
Về việc phá bỏ giao ước máu, anh cũng đã chuẩn bị.
Hai em còn nhớ vòng tay may mắn anh đưa cho hai đứa ở quán trà sữa Rio trước khi đi tiêu diệt Thành Công chứ?” (Xem lại chương 26)
“Nhớ, nó cũng chỉ là một tấm giẻ rách có tác dụng gì đâu?”
Cao Phong nhăn mặt, con bé Khánh Linh này đúng là độc mồm độc miệng mà, anh nói:
“Vòng tay đó thực ra không hẳn bùa hộ mệnh, nó có hai phần, phần thứ nhất là bùa hộ mệnh tương tự bùa Tứ Linh, nếu bùa Tứ Linh không có tác dụng thì bùa này sẽ xuất hiện để bảo vệ hai em.
Còn phần thứ hai là một lời nguyền!”
Hai người Vy Linh kêu lên thất thanh:
“Cái gì? Anh dám yểm lời nguyền lên hai người bọn tôi à?”
Lời nguyền là một loại bùa chú có từ thời xa xưa, các thầy trừ tà dùng để gieo rắc tai ương, bất hạnh cho một đối tượng nào đó.
Lời nguyền cũng được thần linh sử dụng để trừng phạt con người thông qua các thiên tai như động đất, núi lửa sóng thần, sâu bọ phá hoại mùa màng...
Có nhiều cách để thi triển lời nguyền ví dụ trực tiếp dùng bùa chú nguyền rủa hoặc thông qua hình nhân có gắn tóc hoặc da của người bị nguyền, lời nguyền là loại bùa chú đáng sợ nhất và cũng là có tác dụng lâu dài nhất.
“Cả hai bình tĩnh nào.
Muốn tạo ra khe hở của giao ước máu thì chỉ có lời nguyền mà thôi.
Lời nguyền mà anh yểm lên hai đứa gọi là “dối trá”, khi người nào bị yểm lời nguyền này thì mọi lời nói sẽ bị người khác cho là nói dối hoặc mọi loại hiệp ước, hợp đồng...!cũng vô tác dụng.
Vì là lời nguyền của anh nên anh đã đặt điều kiện để kích hoạt là khi hai em kí giao ước máu.
Giao ước máu không phải giao ước bình thường nên nó sẽ không vô tác dụng nhưng tính tuyệt đối đã không còn.
Đây chính là kẽ hở mà anh nói, lợi dụng kẽ hở này thì có thể phá huỷ hoàn toàn giao ước máu, trả lại tự do cho hai em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...