Dù không cam lòng, nhưng Mai Hiển Diệu
cũng phải tạ ơn tiếp chỉ. Cho dù hận hoàng thượng cách chức mình làm
thiếp thất của Mai Hiển Diệu, thì Tề Hểu Nhã cũng không thể phát tiết
tức giận trong lòng ra, trừ phi nàng không muốn sống nữa.
Ánh mắt của Phượng Hiên lúc này giống như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn
họ, liên tục chúc mừng Mai Hiển Diệu trở thành Quận mã gia không nói,
lúc Mai Hiển Diệu muốn cáo từ, cùng người nhà trở về thì Phượng Hiên còn ngăn cản bọn họ, vẫn cứ yêu cầu bọn họ ở lại chơi trong chốc lát. Kỳ
thật, nói chính xác là Phượng Hiên hắn còn muốn chơi thêm một chút nữa,
hắn còn chưa thưởng thức đủ vẻ mặt xanh trắng lần lượt thay đổi của Tề
Hiểu Nhã kia đâu! Tiếp theo hắn phải trước mặt Tề Hiểu Nhã sủng nương tử thân ái lên tận trời, để hình thành vẻ sáng chói đối lập với tương lai
của Tề Hiểu Nhã, tra tấn nội tâm của nàng ta.
Thuận công công nói còn phải phục mệnh
(báo cáo lại công việc khi đã làm xong) lại với hoàng thượng, cho nên
không thể ở lâu, liền dẫn người hồi cung. vì thế, toàn bộ yến hội chỉ có thêm một vị không mời mà đến – Bích Nhân Hoành.
Bên trong yến hội, Tề Hiểu Nhã chỉ có
một loại cảm giác, đó là dày vò, cảm xúc trong lòng của ả không thể phát tiết đi ra, điều ả thống hận nhất là phải nhìn Cốc Nhược Vũ nhận được
sự yêu thương của Phượng Hiên, quả thực giống như cầm đao, một đao lại
một đao chậm rãi lăng trì vào trong lòng của ả.
Thời điểm Tề Hiểu Nhã bên này phổi đã
nghẹn đến sắp bùng nổ, thì bên kia Phượng Hiên tự tay đút cơm cho Cốc
Nhược Vũ không nói, còn bất chợt hôn lên mặt của nàng, ôm nàng, làm Cốc
Nhược Vũ đỏ bừng cả mặt, thẹn thùng không thôi. Phượng Hiên không hề che dấu địa vị của Cốc Nhược Vũ trong lòng hắn, từng động tác của hắn đều
làm cho người ta cảm giác được nương tử của hắn là trân bảo, được hắn
nâng trong lòng bàn tay, bộ dạng hai người ân ái với nhau làm cho Mai
Hiển Diệu ao ước, lại làm Tề Hiểu Nhã tức chết, ghen tị đến đầu óc
choáng váng.
Yến hội tra tấn kẻ thù rốt cục lúc
Phượng Hiên chơi đã mới hạ màn xuống. Người Mai gia cùng ba người Tề
Hiểu Nhã một khắc cũng không nguyện ở thêm nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, Tề Hiểu Nhã còn hung tợn lén trừng mắt với Cốc Nhược Vũ, đúng lúc
xoay người phát hiện Phượng Hiên đang nhìn mình, sợ tới mức cả người đổ
mồ hôi lạnh, bởi vì thế nên trên đường hồi phủ trong đầu Tề Hiểu Nhã từ
đầu tới cuối chỉ xoay quanh nụ cười có chút âm trầm cùng với hàn ý trong mắt của Phượng Hiên, ả không ngừng suy nghĩ, ả không phải đã bỏ qua
chuyện gì chứ?
Bọn họ vừa đi, Cốc Nhược Vũ mang bầu nên có chút mỏi mệt, liền được Cung Thiên Li các nàng dìu về phòng ngủ,
cùng đi còn có tiểu oa nhi. Phượng Hiên lại xuất hiện ở tiệc cưới bên
kia, sau khi đưa tiễn các quan lại, liền đến lương đình trong hoa viên.
“Người Mai gia thật đáng thương, huynh
lại đem quận chúa Thanh Uyển – củ khoai sọ phỏng tay kia đưa cho bọn
họ.” – Phượng Hiên vừa đến, Bích Nhân Hoành đã chờ ở trong lương đình
liền mở miệng.
“Đáng thương như thế nào? Ta lại cảm
thấy bọn họ rất xứng đôi, cho nên mới làm nguyệt lão, hơn nữa ta còn có
lòng tốt không để lại tên, để cho hoàng thượng ra mặt.” – Ngữ điệu vô
tội, nhưng trên mặt Phượng Hiên lại nở nụ cười đắc ý. “Huynh hôm nay tới chậm, bị chuyện gì trì hoãn sao?”
“Ừm. Cha huynh không phải đã xin nghỉ nhiều ngày nay sao?” – Bích Nhân Hoành nghiêm nghị lại.
“Đúng.” Bị hắn đả thương, không nằm ở trong nhà dưỡng thương mới là lạ!
“Ta hôm nay hạ triều chậm một chút, thế
nhưng lại gặp cha huynh tiến cung. Sau đó lại vừa vặn tình cờ gặp thêm
Đức Mãn Thuận công công, hỏi ông ta một chút, ông ta nói cha huynh mấy
ngày hôm nay sau khi hạ triều đều tiến cung đến gặp ngự thư phòng yết
kiến hoàng thượng, bởi vì hoàng thượng cho tất cả mọi người lui, cho nên Thuận công công cũng không biết hai người đang thương nghị chuyện gì.
Ban ngày vào triều thì ông ta xin nghỉ, nhưng sau khi hạ triều lại tiến
cung, không phải là hiện tượng gì tốt!” – Bích Nhân Hoành cau mày, vẻ
mặt nghiêm túc.
“Àh?” – Phượng Hiên vuốt vuốt cây quạt trong tay, bắt đầu suy nghĩ hàm ý việc làm sau lưng của
Phượng Trọng Nam này. “Gần đây, không có cơ hội gì có thể cho hắn lợi
dụng để chọc đến ta.”
“Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng sự việc hôn chỉ vừa rồi lại làm cho ta nhớ lại một sự kiện, Phượng Thiếu Vân
lần này chết là không thể nghi ngờ đúng không!” – Thấy Phượng Hiên gật
gật đầu, Bích Nhân Hoành lại tiếp tục nói ra ý nghĩ của hắn. “Con nối
dõi của Phượng Thiếu Vân lại không thể trở thành tông chủ Phượng thị,
đảm nhiệm tông chủ chỉ có thể xuất phát từ huynh, mà cha huynh khẳng
định sẽ không cam tâm đối với xuất thân của Cốc Nhược Vũ như vậy rồi.”
“Cho nên ông ta sẽ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, để cho mẹ của tông chủ tiếp theo ít nhất cũng phải hợp ý ông ta?”
“Đúng!”
“Huynh liền liên tưởng tới việc này? Ha
ha, cả triều văn võ này, ai sẽ nguyện ý gả nữ nhi cho ta?” – Phượng Hiên cười có chút cuồng vọng, những lời này giải thích ra là: cả triều văn
võ ai dám không thông qua Phượng Hiên hắn cho phép mà kiên quyết đem nữ
nhi gả cho hắn?
Bích Nhân Hoành lắc lắc đầu nói: “Ta là
nghĩ đến đại phiền toái mà tiên đế đã từng lưu lại kia, thập lục công
chúa của Huyễn Vũ quốc. Chúng ta đối người ngoài nói tiên đế băng hà,
nhưng cũng không từ bỏ chuyện đại biểu cho liên minh hai nước năm đó.
Huynh đừng quên bốn tháng sau là tiệc chúc thọ của hoàng thượng, lúc
trước hoàng thượng đăng cơ vội vàng, cho nên tiệc chúc thọ lần này là
sau khi tân đế đăng cơ, mười ba nước lần đầu chính thức viếng thăm quốc
gia của ta, cũng bởi vậy mà phá lệ quan trọng. Lần này thập lục công
chúa cùng sứ giả của Huyễn Vũ quốc đang đến quốc gia của ta, mà nguyên
nhân đám hỏi vẫn không thể thành là do bên ta, huynh nói xem, bọn họ sẽ
đưa ra yêu cầu gì đây?”
“Hoàng thượng lấy nàng ta không phải tốt sao!”
“Có thể sao?”
“Đáng chết!” – Đương nhiên không có khả
năng, Ngự Thiên Dương trời sinh tính đa nghi kia khẳng định sẽ đem công
chúa của Huyền vũ quốc đặt ở bên cạnh mình mới là lạ. Phượng Hiên bỗng
nhiên nghĩ thông suốt, hắn dừng lại cây quạt đang thưởng thức trong tay, trong lòng bắt đầu mắng cái tên Ngự Thiên Lan kia, chỉ biết khi mình
xung đột với hắn, chuyện gì chỉ cần dính vào hắn, sẽ không phải chuyện
tốt! Hắn hoan hô ngược, phủi phủi đít chạy lấy người, nhân tiện còn
không tha cho muội tử bảo bối của hắn, lưu lại khó khăn để cho Phượng
Hiên hắn giải quyết.
“Suy nghĩ của huynh có giống suy nghĩ của ta không?”
”Để cho vị công chúa kia tự mình chọn Phò mã!” – Vừa phô bày ra chuyện xin lỗi đã nuốt lời lúc trước, mà cái
người không may bị quỷ ám kia tám chín mười phần là Phượng Hiên hắn,
Hoàng thượng cũng sẽ đem củ khoai sọ bỏng tay này ném đi ra ngoài!
Bích Nhân Hoành đồng tình nhìn Phượng Hiên, cảm giác sâu sắc khuôn mặt hoạ thuỷ chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Phượng Hiên thấy ánh mắt của hắn, thốt ra nói : “Ta đã có phu nhân, công chúa không có khả năng làm thiếp.”
“Hôn chỉ hôm nay chính là tiền lệ trước, hoàng thượng hạ thánh chỉ là có thể đem chính thất cách chức làm thiếp
thất rồi, nói không chừng còn có thể hạ chỉ cho huynh hưu thê.”
“Nhưng mà nói không chừng vị công chúa kia sẽ chọn huynh!”
Nghe lời này, Bích Nhân Hoành cứng lại
một chút, sắc mặt trở nên có chút khó coi, thầm kêu không xong rồi, nghĩ đến Phượng Hiên, mà lại quên mình cũng thường xuyên bị nữ nhân nhớ tới, hắn cau mày suy nghĩ một chút nói: “Nếu người huynh lấy là Vân La công
chúa, Hoàng thượng sẽ không để cho muội muội của người trở thành thiếp
thất hoặc bị hưu.” – May mắn lúc trước hắn lấy lại là công chúa, Bích
Nhân Hoành âm thầm may mắn.
“Cho nên thành hai đầu lớn!” ( ý nói là cả hai người đều là chính thất)
“. . . . . .” Khóe miệng Bích Nhân
Hoành khó tránh khỏi run rẩy, cái gì mà hai đầu lớn, nếu như vậy, thì
hắn phải là một đầu hai đại mới đúng!
“Nếu Thập lục công chúa chọn ta, ta
tuyệt đối sẽ khiến cho chuyện hôn sự này phải huỷ bỏ, mà lại có thể làm
cho Hoàng thượng không có cách nào với ta. Cho nên huynh vẫn ngẫm lại đi nếu vị công chúa kia chọn huynh, huynh nên làm sao bây giờ!” – Phượng
Hiên giống như trong lòng đã có bàn dựa nên cũng không lo lắng.
Thấy nụ cười ung dung của Phượng Hiên,
Bích Nhân Hoành vội vàng cáo từ, trở về suy xét một chút về chuyện kia,
hắn cũng không muốn vì chuyện quái dị kia làm cho nữ nhân nhỏ nhà mình
khổ sở.
Bích Nhân Hoành đi rồi, Phượng Hiên ngồi ở trong lương đình không hề động, trầm tư suy nghĩ hành động của Phượng Trọng Nam. Nếu như không bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn có xung đột
với tân hoàng, nhưng chuyện Thập lục công chúa nếu thực sự rớt ở trên
đầu mình, vậy không có biện pháp rồi, mấu chốt là Phượng Trọng Nam ông
ta không có khả năng chỉ ở bên tai Hoàng thượng xúi giục chuyện Thập lục công chúa. Rõ ràng đã bị thương, mà mỗi ngày sau khi hạ triều vẫn còn
chạy vào hoàng cung, hoàng thượng cũng cho phép ông ta làm như vậy! Thì, phụ thân đại nhân của hắn còn bày ra những chuyện gì đây?
Bất kể nói thế nào, trong tiệc chúc thọ
của hoàng thượng sắp tới, tám phần Phượng Trọng Nam sẽ giở trò quỷ gì
đó, mình nên đề phòng một chút thì tốt hơn, dù sao Phượng Hiên hắn hiện
tại cũng có nhược điểm. Làm việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu Phượng Trọng Nam lại muốn làm gì đối với nương tử thân ái của hắn, hơn
nữa còn là âm thầm đến nói, thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Thông minh như hắn, cũng không bao giờ khinh thường địch nhân, cho dù địch nhân bên
kia đã thất bại vô số lần, thì mình cũng phải chuẩn bị thật tốt! Vì thế, Phượng Hiên bắt đầu lo lắng các loại khả năng cùng với sách lược ứng
đối.
Dưới tình huống bình thường, thì sự tình có thể di chuyển theo kế hoạch của Phượng Hiên đặt ra, nhưng thỉnh
thoảng vẫn có chuyện phát sinh không chịu sự khống chế của hắn. Thí dụ
như nói Phượng Hiên vừa an bài sát thủ đuổi giết Phượng Thiếu Vân vừa
bức hắn về Kiền Đô, chuẩn bị sau khi tinh thần hắn sít căng đến cực điểm thì đến bắt lấy hắn, tập hợp năm đại trưởng lão, đến tam đường thẩm
tra, giống nhau năm đó làm với Phượng Thiếu Xuyên vậy, bỏ tộc tịch của
hắn, xử tử, và không được chôn trong mộ địa của Phượng thị, cũng không
thể đem bài vị đặt ở trong từ đường của Phượng thị, để cho hắn thành quỷ hồn vô chủ, bay lơ lửng đi! Cuối cùng Phượng Hiên hắn cũng có thể ngửa
mặt lên trời cười to ba tiếng, thắp nén hương trước bài vị của mẫu thân, cảm thấy mẫu thân trên trời có linh thiêng!
Ý tưởng này hoàn hảo cỡ nào, sách lược
cũng rất hoàn mỹ mới đúng!? Nhưng mà ngay sáng sớm ngày thứ hai sau khi
hắn chỉnh Tề Hiểu Nhã xong, vào triều, nhận được tin tức nói Phượng
Thiếu Vân đã chết.
“Hắn đã chết? Chết như thế nào?” – Buồn
cười, Phượng Hiên hắn còn chưa muốn mạng của hắn đâu, hắn làm sao có thể tự động chết đi!?
“Đoán chừng là không chịu nổi cảm giác tra tấn vì bị đuổi giết, tự sát!” – Phượng Địch bẩm báo chi tiết.
“Xác định là hắn?” – Phượng Hiên đối với kết quả này rất không hài lòng, tâm tình khó chịu vô cùng.
“Tuy nói mặt của hắn bị sói trong núi cắn, nhưng vẫn có thể xác định là hắn.”
“Hắn bị sói cắn? Chưa ăn xong?” – Từ đâu lại xuất hiện con sói ngu ngốc!
“Người của chúng ta tới thì chưa ăn được bao nhiêu, nhưng bộ dạng vẫn là rất thảm, một số chỗ bị ăn không ít,
trên người không hoàn chỉnh không đồng đều.”
“Như vậy a, vậy đem hình dáng kia của
hắn đưa đến phủ Thừa Tướng đi! để cho hắn nói lời tạm biệt với người cha đã sủng hắn!” – Tâm tình của Phượng Hiên bắt đầu nâng lên, cây quạt
trong tay phẩy phẩy, có ý xấu mà nghĩ đến lúc Phượng Trọng Nam thấy được bộ dạng của Phượng Thiếu, lúc này, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ tốt. Nhưng, thật đáng tiếc hắn không thưởng thức được bộ dạng tức giận bị đã kích đến điên cuồng kia của Phượng Trọng Nam khi thấy thi thể của
Phượng Thiếu Vân, nếu không, tâm tình của Phượng Hiên hẳn là sẽ tốt hơn mới đúng.
Sau khi có một chuyện phát sinh không
dựa theo kế hoạch của hắn, thì ngay sau đó, vào buổi sáng, thời điểm khi hắn vào triều không ở trong phủ, thì một chuyện khác không theo kế
hoạch của hắn cũng xảy ra. Đó là sau khi Thành Uyển quận chúa Ngự Hạo
Manh nghe được thánh chỉ, lại không tới Mai gia náo loạn gà chó không
yên, mà ngược lại tới Phượng phủ, chỉ tên muốn gặp Phượng phu nhân.
Phượng Hiên không ở đây, Cốc Nhược Vũ
còn muốn mời nàng ta đến hoa viên trong đình phẩm trà làm khách, lúc này chúng bộc trong Phượng phủ như làm vào đại dịch, thầm kêu không may
rồi! Vì thế, ở Phượng phủ sau khi Cốc Nhược Vũ đến Kiền Đô, lần đầu để
cho nữ tử thích Phượng Hiên thành công tiến vào, cuối cùng xui xẻo là
chúng bộc? Hay là Cốc Nhược Vũ? Hay chính là Ngự Hạo Manh đâu?
Cùng thời khắc đó, ngồi ở Lại bộ cảm
thấy nhàm chán Phượng Hiên lắc lắc cây quạt, chợt nhớ tới chuyện hắn đã
kêu không nói cho nương tử thân ái biết, khi nào có nữ nhân thích phu
quân nàng tới cửa, trăm ngàn đừng khách khí! Trực tiếp cho đối phương
một cái tát, lại nhanh nhẹn đá một cước, tiếp theo sai người buộc thành bánh chưng thịt, sau khi quyền đấm cước đá một phen, là có thể trực
tiếp ném ra cửa của Phượng phủ, bất kể là nàng ta đi trở về, hay là lăn
trở về, tóm lại, bản thân trăm ngàn lần đừng tức giận, bởi vì phu quân
của nàng sẽ đau lòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...