Xảo Phi Câu Phu

"Bọn họ là người Đột Quyết, Đồ Đạt là đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết. Nàng lên xe ngựa đi, bảo vệ tốt chính mình. Nếu ta thua, nàng hãy lập tức rời đi." Hắn không cho rằng mình sẽ thua, và trong số tất cả mọi người ở đây, hắn lo lắng nhất chính là an nguy của nàng. Hắn nói như vậy chỉ để phòng ngừa chu đáo mà thôi!

"Ta muốn ở bên chàng, cho dù chàng thua, ta cũng có thể bảo vệ chàng." Nàng đếm đếm số người, kim châm của nàng tuyệt đối đủ để chế phục những người này.

"Nếu vậy ta đây chẳng phải sẽ nợ nàng thêm một ân cứu mạng nữa hay sao? Lỡ may lần này nàng lại không cho ta chạm vào người, chẳng phải mỗi lần ta đều phải điểm huyệt nàng mới có thể có nàng hay sao?"

Không ngờ hắn vẫn còn tâm tình đùa giỡn! Phòng Quân La liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Tề đại nguyên soái, trận quyết đấu này ta có điều kiện." Đồ Đạt nói.

"Điều kiện gì?"

"Nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí; Nếu ngươi thua, ta muốn Vương phi và Lan Vận của ngươi."

Tề Nhĩ Luân vừa nghe thấy vậy, nhíu đôi mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Đồ Đạt, bao nhiêu điều kiện ngươi không đưa ra, cố tình lại muốn nữ nhân của ta?"


"Ai bảo nữ nhân của ngươi đều là thế gian hiếm có. Vương phi ngươi tinh thông y thuật, đại mạc thiếu lương y; Lan Vận vốn là đệ nhất mỹ nhân của tộc ta, vừa xứng với đệ nhất dũng sĩ là ta."

Tề Nhĩ Luân lắc đầu, cười lạnh nói: "Trừ phi ta chết."

"Vậy đến đây nạp mạng đi!"

Trong nháy mắt, hai người xoay người xuống ngựa, trong khoảnh khắc đã qua vài chiêu đao kiếm.

Mọi người đều nín thở, bồn chồn di chuyển; Mấy tên đại hán Đột Quyết, Ngải Lập, Phòng Quân La, đều chờ đợi chuẩn bị ra tay, bảo vệ người của mình bất cứ lúc nào.

Sau vài lần đao quang kiếm ảnh giao nhau, thanh kiếm của Tề Nhĩ Luân đã bao trùm ở phía trên đao thế của Đồ Đạt, chỉ thấy Đồ Đạt chiêu chiêu che chắn rất vất vả, dần dần mất đi thế thượng phong.

Tề Nhĩ Luân nhún chân, bay qua người Đồ Đạt, trước khi rơi xuống đất hắn đã dùng chân phải đá trúng lưng Đồ Đạt, khi rơi xuống đất kiếm đã đặt ở trên cổ Đồ Đạt.

Đồ Đạt thua cuộc, từ trong nhóm người Đột Quyết lập tức có một người la lớn: "Đồ Đạt không xứng là đệ nhất dũng sĩ, không xứng kế thừa vương vị. Các huynh đệ, chúng ta hợp lực lấy đầu Tề Nhĩ Luân, nếu các ngươi có thể ủng ta lên làm vương, ta nhất định sẽ không bạc đãi mọi người."

Hắn ta vừa thét, đám người Đột Quyết lập tức bắt đầu đánh trống reo hò.

"Các huynh đệ, Đồ Đạt ta hôm nay thua trong tay Tề Nhĩ Luân, nguyện ý để hắn xử trí. Phụ tử Tề Nhĩ Luân không nên để Lý Thế Dân sử dụng, nếu các ngươi lấy được đầu của Tề Nhĩ Luân thì hãy nhanh chóng quay về đại mạc, đừng giết người vô tội và khơi mào chiến tranh."

Tề Nhĩ Luân cười to mấy tiếng, tiếng cười kia vừa tự tin vừa cuồng ngạo, nghiền nát khí thế đánh trống reo hò của bọn họ. "Đồ Đạt không hổ là đệ nhất dũng sĩ, ân oán phân minh. Tề Nhĩ Luân ta nguyện để Lý Thế Dân sử dụng. Lý Thế Dân cai trị nhân từ khắp thiên hạ, nếu các ngươi muốn cái đầu trên cổ ta, cứ việc tới lấy."

Người nọ vừa mở miệng lại quát lên một tiếng, khi đang muốn giục ngựa nhằm về phía Tề Nhĩ Luân, người nọ đột nhiên ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Mọi người vừa nhìn thấy vậy thì vội vàng thít chặt dây cương, trong một khoảnh khắc tiếng ngựa hí vang vọng cả rừng cây.


Phòng Quân La đi tới trước mặt mọi người, một loạt kim châm nắm ở trên tay, bình tĩnh nói: "Ai dám vọng động? Kim châm phi huyệt này của ta đã phong bế kinh mạch của hắn. Ta sẽ khiến các ngươi biến thành hoạt tử nhân giống như hắn."

Kim châm phi huyệt!

Cho dù bọn họ sống ở đại mạc, cũng biết bộ môn công phu này. Bọn họ nhìn nhìn về phía người nằm trên mặt đất, tất nhiên không dám tiếp tục tiến thêm nửa bước.

Tề Nhĩ Luân nhìn Phòng Quân La, dưới tình huống nguy hiểm ở đây, trong mắt hắn hiện lên một sự cảm kích, nhu tình mật ý tự nhiên đổ xuống.

"Đồ Đạt, Vương Đột Quyết bệnh tình nguy kịch, chắc chắn sẽ có một hồi tranh đoạt vương vị. Ta sẽ ra lệnh cho một đội người ngựa cùng ngươi quay về Đột Quyết, giúp ngươi đăng cơ. Nhưng, ngươi cần phải vĩnh viễn nguyện trung thành với Đường triều." Tề Nhĩ Luân thấy hắn ta thật sự là anh hùng, có ý muốn dẫn dắt hắn ta bước lên vương vị, lưu lại ân tình này khiến hắn ta vĩnh viễn kính trọng hắn.

Đồ Đạt trầm ngâm một lúc lâu.

Lúc này mọi người lại thức thời hét lớn: "Đồ Đạt, Đồ Đạt, ngươi là vương chúng ta, đệ nhất dũng sĩ vạn tuế."

"Được thôi! Đồ Đạt vĩnh viễn nguyện trung thành với Đường triều, nguyện trung thành với Vương gia." Đồ Đạt rốt cuộc chắp tay thi lễ nói.

Tề Nhĩ Luân ra lệnh cho Ngải Lập mang khẩu dụ tới cho Chu Huân, mọi người lập tức rời đi.


Lan Vận không ngờ rằng kế hoạch của mình cứ thất bại như thế, một đường trở lại vương phủ, chỉ thấy Tề Nhĩ Luân và Phòng Quân La càng thêm thân mật khó phân. Nàng ta thật sự không nhịn được nữa, dọc theo đường đi trăm phương ngàn kế nghĩ mưu kế khác diệt trừ Phòng Quân La.

........

"Vận di nương, Vương phi sai người đưa thuốc an thai bổ thần tới, người hãy uống nhân lúc còn nóng!" Thu Nguyệt đưa thuốc đến trước mặt Lan Vận.

Phòng Quân La lo lắng những gì xảy ra ở trong rừng cây sẽ khiến Lan Vận sợ hãi, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng; Bởi vì Tề Nhĩ Luân sủng ái với nàng, vì thế nàng cũng có chút mềm lòng và đau lòng đối với Lan Vận thất sủng.

Thuốc dưỡng thai? Nàng sẽ có lòng tốt như vậy? "Ta không cần uống. Nếu nàng thật sự có lòng tốt như vậy, nàng không nên bá chiếm Vương gia như thế."

"Vận di nương, Vương gia sủng chỗ nào không phải là chuyện Vương phi có thể quản. Đây là tâm ý của Vương phi, ngài vẫn nên uống khi thuốc còn nóng!"

"Thu Nguyệt, rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi? Lòng ngươi gần đây luôn hướng về Vương phi, cẩn thận nếu không ta sẽ gả ngươi cho lão Ngụy phòng bếp."

Thu Nguyệt vừa nghe thấy vậy, nhất thời quỳ xuống. "Vận di nương, lòng ta đương nhiên luôn hướng về người." Nàng là bị bán vào vương phủ, vận mệnh của nàng đã hoàn toàn nằm ở trên tay vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui