Xà Yêu

Sau khi Bạch Qùy rời đi, Thu Trường Thiên trở về phòng ngủ tiếp tục ôm Huỳnh vẫn còn đang say giấc.

Huỳnh là mệt muốn chết rồi, Thu Trường Thiên đùa nghịch như vậy mà cũng không có chút phản ứng nào.

Thu Trường Thiên kéo chăn đơn đang quấn quanh người hắn, lộ ra dấu vết hồng hồng tím tím, hai bên đầu nhũ vẫn còn sưng đỏ, từ giữa hai chân lộ ra chất dịch bôi trơn màu hồng nhạt đã chảy xuống tận bắp chân, Thu Trường Thiên hài lòng dùng ánh mắt ôn nhu ngắm Huỳnh thêm một lần nữa, cuối cùng dừng tại cái rốn nhỏ xinh phấn nộn của Huỳnh, hoặc nói cách khác là cả cái bụng đang nhấp nhô theo từng hơi thở.

Thu Trường Thiên cũng không biết mấy ngày hôm nay chính mình bị làm sao a, cho dù không phải làm thật sự mà chỉ dùng tay sáp vào trong hậu huyệt của Huỳnh, đương nhiên Huỳnh sẽ không cự tuyệt.

Rõ ràng thấy Huỳnh vì ngón tay của mình mà bên trong nổi lên dục vọng khó nhịn, đây là một loại cảm giác thỏa mãn mới lạ.

Không biết có phải Huỳnh dù đang ngủ nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt của Thu Trường Thiên hay không, hắn mệt mỏi nâng tay lên, đặt tay lên trên bụng của mình, chặn ngang tầm mắt của Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên cũng không vì dáng vẻ này mà buông tha, hắn ôn nhu cầm lấy tay của Huỳnh, nhẹ nhàng để sang một bên, rồi mới đặt lên cái rốn nhỏ xinh một nụ hôn ấm áp

Huỳnh quá mệt mỏi, mặc dù cảm nhận được đầu lưỡi nóng ẩm kia, nhưng vẫn không có phản ứng gì, Thu Trường Thiên hết hôn lại liếm mà không biết mệt, dường như chỉ cần như thế này cũng đủ rồi.

Cuối cùng Huỳnh cũng bị làm cho tỉnh ngủ, hơi hơi hé mở cặp mắt xinh đẹp “…Thiên…”

Thanh âm của Huỳnh có chút khàn khàn, Thu Trường Thiên ngẩng đầu “Đói bụng sao?”

Vì cổ họng của Huỳnh không được thoải mái nên cũng không muốn nói chuyện, chỉ gật gật đầu.

“Ăn cơm trước?” hay là ân ái (làm tình) trước?

Huỳnh lại gật đầu.

Thu Trường Thiên nhìn ra Huỳnh căn bản không muốn động, chính mình liền chạy ra phòng khách lấy thực hạp.

Thực hạp màu đen, thoạt nhìn dáng vẻ bình thường cũng không có gì đặc biệt lắm, mở ra trên cùng còn có một tầng che, lại mở tầng che ra, đồ ăn bên trong bốc lên một mùi thơm hấp dẫn cùng nhiệt khí tản ra khắp căn phòng giống như đang bùng nổ sau nhiều giờ bị kìm hãm.

Nguyên lai bát đĩa đựng thức ăn bên trong đều là dùng ngàn sơn bạch ngọc làm ra, có tác dụng giữ nhiệt rất tốt, còn nắp che của thực hạp kia chính là để ngăn chặn nhiệt khí thoát ra, phối hợp cùng bát đĩa này, dám chắc dù để hơn canh giờ cũng có thể bảo quản thức ăn giống như vừa mới được nấu xong.


Thu Trường Thiên lấy thức ăn ra đặt ở trên ngăn tủ cạnh mép giường, lại bưng cháo thịt đến, nâng Huỳnh dậy để hắn dựa lên trước ngực mình, rồi mới vừa thổi vừa quấy cháo, nhẹ nhàng đút cho Huỳnh ăn, cái miệng nhỏ xinh nhai nuốt liên tục, thực là rất đáng yêu a.

Sau khi ăn cơm xong tâm trạng của Huỳnh tốt hơn rất nhiều, một câu hắn cũng không cần phải nói, dù sao Thu Trường Thiên cũng biết hắn muốn ăn cái gì lại còn đưa đến tận miệng, căn bản không phải động chạm gì hết.

Huỳnh ăn cũng không khác người thường là mấy, quay đầu đi vừa ngẩng mặt lên nhìn Thu Trường Thiên, đây là dấu hiệu nhận biết hắn đã ăn no.

Thu Trường Thiên đỡ Huỳnh tựa lên đầu giường, đồng thời xoay người lại rất nhanh liền đem thức ăn còn thừa dọn sang một bên.

“Muốn uống một chút mật ong không?”

Huỳnh gật đầu, thế là Thu đại bảo chủ của chúng ta ngay lập tức liền nhảy xuống giường đi lấy đồ uống cho Huỳnh thật.

Chờ Huỳnh ăn uống no nê, ở trên giường nằm xuống, Thu Trường Thiên sẽ liền chuẩn bị “Hưởng dụng”.

Hiện giờ ai đó thực giống như một con giun xoắn đối với cái bụng của Huỳnh mê luyến không thôi, đồng thời còn sử dụng miệng lưỡi liếm lên trên một cái.

Thu Trường Thiên vẫn chưa chịu để cho Huỳnh nghỉ ngơi, kỳ thật cũng không thể trách hắn, mặc dù Huỳnh thật sự rất mệt mỏi, thế nhưng cái mệt mỏi của hắn cũng chỉ đối với những chuyện khác, còn về việc ân ái thì…

Hiện tại Huỳnh rất nhanh liền đối với đầu lưỡi của Thu Trường Thiên sinh ra phản ứng, tiểu côn th*t phấn nộn từ từ ngóc đầu dậy.

Thu Trường Thiên chỉ cần liếc một phát cũng biết Huỳnh đang động tình, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ biểu tượng giống đực của Huỳnh.

Tuy rằng trước khi Thu Trường Thiên gặp được Huỳnh cũng đã từng chạm qua nam hài, bất quá trước sau đều cảm thấy cái kia chẳng qua chỉ giống như đang chế thuốc mà thôi, có điều so với nữ nhân vẫn là thơm thơm mềm mềm hơn nhiều.

Mới vừa chạm tới Huỳnh hắn liền nảy sinh ra một loại cảm giác mê luyến khó hiểu, nhưng trong tiềm thức vẫn không có xem Huỳnh là một nam nhân.

Gặp Huỳnh đã được một năm, dáng vẻ của Huỳnh vẫn không thay đổi một chút nào, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng bởi vì hắn không phải nhân loại.

Thu Trường Thiên đang đùa giỡn vật trước mặt hoặc đơn thuần chỉ là hành động âu yếm bình thường, lại ngẩng đầu lên thấy Huỳnh có vẻ như đang hưởng thụ, bỗng nhiên trái tim hắn lại đập nhanh hơn một nhịp.


Huỳnh bấu tay lên đầu của Thu Trường Thiên, nhắm mắt lại hưởng thụ, chỉ cần cảm nhận được miệng lưỡi của Thu Trường Thiên cùng sinh mệnh đang dần hình thành ở trong bụng cũng đủ làm cho hắn chìm trong khoái cảm không sao kiềm chế được.

Đột nhiên Huỳnh trợn to hai mắt, nhưng nhìn cái gì cũng không thấy rõ.

Huỳnh cảm nhận được nơi dục vọng đang mãnh liệt co rút của hắn được bao bọc bởi cái gì đó mềm mại, ẩm ướt cùng nóng ấm.

Đương nhiên không thể so sánh với cảm giác vui sướng khi đạt tới cao trào, nhưng đây là một cảm giác mới lạ, giống như tìm được một vật thuộc quyền sở hữu của riêng mình…

Đột nhiên Huỳnh ngừng thở dốc, Thu Trường Thiên không biết có phải mình làm không tốt hay không, cố ý ép chặt khớp hàm, dừng ở đầu khất của Huỳnh cắn nhẹ một cái.

“A!!”

Đột nhiên Huỳnh thét chói tai, nhưng không dọa được Thu Trường Thiên, bất quá vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại phản ứng này của Huỳnh, cảm thấy có chút buồn cười.

Thu Trường Thiên đem vật gì đó của Huỳnh nhả ra khỏi miệng “Không thoải mái sao?”

Dường như cổ của Huỳnh cứng ngắc như muốn rớt xuống, vòng vo nửa ngày vẫn không nói câu gì, hắn không biết nên diễn giải cảm giác giờ phút này như thế nào mới đúng.

Kinh hách, sợ hãi, ủy khuất, chờ mong, sững sờ, oán giận, hoảng loạn, còn trộn lẫn một ít dục vọng hiện lên trong ánh mắt của Huỳnh, khiến cho tâm tính thiện lương lúc này của Thu Trường Thiên giống như bị cái biểu hiện kia đánh nát, cả người hắn liền run lên một trận.

“Làm như vậy thoải mái sao?”

Căn bản Huỳnh không biết nên hình dung loại cảm xúc này như thế nào, nhưng chắc chắn là khác xa với cảm giác lúc Thu Trường Thiên tiến vào trong thân thể của hắn, cũng không giống với lúc đùa giỡn khi trước, ngay cả Huỳnh cũng không nhớ rõ ràng lắm.

Nhưng Thu Trường Thiên đã thay hắn quyết định, lại một lần nữa ngậm nơi đó của Huỳnh, rất nhanh liền nghe được tiếng đối phương nức nở.

Không ngờ Thu đại bảo chủ cũng có lúc đi lấy lòng người khác, lần đầu tiên chăm chú hầu hạ dục vọng của Huỳnh, hắn xoay đầu, để cho vật đó của Huỳnh đâm thẳng vào trong khoang miệng của hắn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy tiểu ngọc trụ nóng ấm, hắn há to miệng, không nghĩ đến răng nanh của mình đã đụng vào vùng thịt non sát cạnh làm Huỳnh khẽ run lên một chút.


Rất nhanh, Thu Trường Thiên đã nắm rõ cách thức làm cho Huỳnh sung sướng, nhẹ nhàng liếm mút, chỉ cần nghe qua hơi thở cũng biết Huỳnh khó có thể nhẫn nhịn.

“Thiên…Thiên…”

Thu Trường Thiên vừa ngậm vật nọ của Huỳnh vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Thiên…Thiên cũng…Cũng như vậy sao…”

Thu Trường Thiên nhả ngọc trụ phấn nộn xuống, bất quá bàn tay vẫn chà xát lên xuống liên tục “ Lúc Huỳnh giúp ta ” làm ” sao?”

Cổ của Huỳnh đều ướt đầy mồ hôi, một vài sợi tóc dính lên trước hai má, Huỳnh khẽ gật gật cái đầu.

“Đúng vậy a, thời điểm Huỳnh giúp ta cũng thoải mái như thế, muốn giúp ta làm sao?”

Không nghĩ Huỳnh cư nhiên lại lắc đầu, hơn nữa thân thể chuyển động càng ngày càng lợi hại.

“Thiên…Tiến vào…Tiến vào được không…” Huỳnh vừa nói vừa khóc.

“Sẽ làm bảo bối bị thương.”

“Tiến vào…Thiên tiến vào…Ô ô…Tiến vào…Bảo…Không sao hết…Tiến vào…”

Thu Trường Thiên bò dậy hạ lên trán của Huỳnh một nụ hôn, “Hảo, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Hậu huyệt của Huỳnh đã sớm bị Thu Trường Thiên đùa giỡn đến mức vừa mềm vừa ướt, cũng không cần phải mở rộng thêm nữa.

Nâng cao dục vọng đã sớm cứng rắn từ từ cắm vào dũng đạo của Huỳnh, thời điểm mới đi vào trong cơ thể Huỳnh được một chút, Huỳnh liền hét lên một tiếng như đạt tới cao trào.

Huỳnh nghiến chặt răng, nâng cao mông cọ sát vào tính khí của Thu Trường Thiên, thẳng đến lúc vì quá mỏi mới thôi giở trò khiêu khích.

“Ta bất đầu động.” Không chờ Huỳnh đáp lại, Thu Trường Thiên chậm rãi thẳng lưng tiến nhập sâu vào trong huyệt động, vừa rút ra, rồi lại cắm vào sâu hơn…

Động tác không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ để khiến hô hấp của hắn khó có thể lưu thông.

Tuy rằng Huỳnh rất đơn thuần, thế nhưng da thịt tiếp xúc như thế, hắn cũng có thể cảm nhận được áp lực cùng tình yêu của Thu Trường Thiên.


Một lần nữa nước mắt lại như cỏ dại lan tràn cứ thế mà rơi xuống, Huỳnh có muốn nói cũng nói không nên lời, vả lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể nâng cao chân lên kẹp sát phần eo của Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên vất vả lắm mới cố gắng giữ được nhịp độ vừa phải, hắn lên tiếng cảnh báo “Huỳnh.”

“Dùng sức một chút, không sao hết.”

“Không được.”

“Không sao, thật sự.”

Hai mắt của Thu Trường Thiên đều đã đỏ lừ “Đừng lộn xộn nữa.”

Huỳnh lại tuyệt không nghe lời, còn cố ý đẩy sát mông về phía hắn.

Thu Trường Thiên vội vàng giữ chặt lấy thắt lưng đang ngọ nguậy của Huỳnh, lại cảnh cáo một lần nữa “Không được làm loạn, ta nói không được.”

“Bảo bối không sao hết, nhất định không có việc gì, ta nghĩ muốn Thiên.”

Thu Trường Thiên bị dục vọng dày vò đến khó chịu, ưỡn thẳng thắt lưng, nhưng vẫn như cũ chế trụ Huỳnh không cho y lộn xộn.

Đại khái đây là lần đầu tiên Huỳnh ở trên giường mà không nghe lời như vậy, tuy Thu Trường Thiên vẫn cố gắng giữ chặt thắt lưng của hắn nhưng từ đầu đến cuối đều vô dụng, hắn lại cố ý kẹp chặt hậu huyệt làm cho Thu Trường Thiên thở cũng không ra hơi, thế nhưng Thu Trường Thiên vẫn giữ đúng nhịp động ôn nhu như trước, một bên cố kìm nén thú tính đang dần trỗi dậy, một bên còn phải giữ chặt tiểu tình nhân đang không ngừng giở trò khiêu khích.

Chờ đến khi Thu Trường Thiên bắn ra tinh hoa, thân thể hai người đều đã mỏi mệt đến kiệt sức, không muốn cử động một chút nào hết.

Một lát sau, cuối cùng Thu Trường Thiên cũng đã ngủ say, Huỳnh nằm ở bên cạnh liền trở mình, nghĩ muốn rút vật nọ của Thu Trường Thiên ra khỏi cơ thể mình.

Cắn môi cố gắng không rên rỉ thành tiếng, thật vất vả mới thành công rút được vật kia ra khỏi cơ thể, tiếp theo Huỳnh chủ động nằm bò lên trước ngực Thu Trường Thiên, cho dù Thu Trường Thiên đang ngủ, cũng vẫn theo bản năng ôm chặt lấy Huỳnh.

Huỳnh ngẩng mặt lên chăm chú nhìn gương mặt anh tuấn của Thu Trường Thiên, ánh mắt sáng long lanh, không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng khẽ nở một nụ cười thật tươi, ở trước ngực Thu Trường Thiên cọ cọ một lúc, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

________________________________________________________

Tâm sự ngoài lề : Hôm nay không hiểu sao lại có hứng lôi một bộ truyện trong đống QT cần đọc, không hiểu sao ta lại để nó trong mục này cơ chứ :(( Zời ơi điên không chịu nổi, cả thể loại lẫn văn án lừa tình vờ lờ. Uất không chịu nổi, thằng công thì quá mất dạy, có em rồi mà cứ thấy đứa nào đẹp đẹp là mắt thằng điên này sáng lên, còn chưa kể hành em lên chuồng xuống bụi nữa chứ, ta thật sự muốn vác dao chém bà tác giả và bẻ cổ thằng công đốn mặt này quá . Mà sao thấy nhiều tác giả thiên vị công thế không biết T.T Ôi các bé thụ của ta


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận