Lạc Thi Nhã nhìn Đậu Đậu đứng trước lò nướng như cá gặp nước, lại quay sang nhìn miếng thịt gà nửa sống nửa chín của mình, bỗng cảm thấy nỗi căm phẫn trỗi dậy từ đáy lòng - nhất định là Kim Đậu Đậu đã đề nghị nướng thịt! Cô ta biết rõ cô rất coi trọng buổi tiệc này nên sẽ mặc rất long trọng, vậy mà còn đề nghị ăn đồ nướng, lòng dạ thật là ác độc!
Nếu Đậu Đậu biết ăn bữa thịt nướng này cũng có thể khiến Lạc Thi Nhã tăng thù hận, vậy thì nhất định sẽ nổi điên mà phản bác lại vài câu vì mình. Ông trời có mắt, cô thật sự không biết Lạc Thi Nhã sẽ đến, cũng thật sự không biết cô ta sẽ mặc như vậy đến. Nếu biết sớm, cô nhất định… cô nhất định vẫn sẽ đề nghị như thế.
Không phải cô thầm hãm hại tôi đấy sao? Lúc này đổi là mình, không dễ chịu đúng không? Tuy bà đây đến tận bây giờ vẫn không có được chứng cứ cô chơi xấu, nhưng lần này cô cũng không tóm được chứng cứ bà đây chơi xấu mà!
Đậu Đậu nếm được mùi vị sảng khoái khi làm việc xấu mà không bị lộ, cho dù là không cố ý, nhưng cái cách bắt người khác ăn thiệt mà không tóm được chứng cứ, cuối cùng còn có thể giả bộ vô tội, thật sự là quá đã! Cô đối phó với tôi thế nào tôi sẽ dùng y cách đó để đối phó lại với cô. Được, sau này cứ như vậy đi!
Hình người nhỏ bé trong lòng Đậu Đậu trỗi dậy, ngầm quyết định phải dùng cách của gái điếm để đối phó với gái điếm. Vừa đúng lúc Sở Minh Hiên đi đến, cô vui vẻ vẫy vẫy bàn tay nhỏ trắng nõn, “Chào anh họ.”
Không phải cô hiểu lầm bà đây quyến rũ cái tên mặt quan tài này hay sao? Thế thì bà đây sẽ cho cô hiểu lầm luôn cả thể!
Ôm suy nghĩ như vậy, Đậu Đậu giống như mới nhìn thấy Lạc Thi Nhã, á lên một tiếng, “Á, chị Lạc Lạc cũng đến à? Mặc long trọng như vậy, nhất định là đến ra mắt người lớn đúng không?”
Không chờ Lạc Thi Nhã phản ứng, cô đã tiếp tục bổ sung, “Ấy, đều tại em không hiểu chuyện, sớm biết trước anh họ sẽ dẫn chị đến đây ra mắt thì em đã không đề nghị ăn đồ nướng rồi. Chị xem chị mặc thế này bất tiện biết nhường nào! Chị Lạc Lạc, chị sẽ không trách em chứ?” Sau đó liền chắp tay tạo dáng xin lỗi, bộ dạng hết sức đáng thương, “Tha lỗi cho em nhé, em không cố ý đâu!”
Xí! Không phải là dáng vẻ ngoan ngoãn buồn nôn sao? Cứ làm như không ai biết ấy! Bắt chước một câu người khác nói - Bà đây mà ác độc thì đến mình còn thấy sợ!
Quả nhiên, Đậu Đậu vừa dứt lời, Lạc Thi Nhã lập tức ngượng chín mặt. Có điều cô ta vẫn mong chờ, Kim Đậu Đậu đã nói vậy thì Minh Hiên có lẽ sẽ vì cô ta mà giải vây, tiện thể thừa nhận luôn?
Thế nhưng, cô ta đã được định sẵn là phải thất vọng rồi. Bởi vì Sở Minh Hiên đã sớm mất trí từ lúc Đậu Đậu vui vẻ vẫy tay gọi cậu là anh họ. Cho nên cậu hoàn toàn không thấy được sự ngượng ngùng của Lạc Thi Nhã, chỉ nhìn Đậu Đậu mà giải thích với mọi người, “Không phải ra mắt, chỉ là đã lâu Lạc Lạc không gặp ông bà, đến ăn bữa cơm thường mà thôi.”
Lạc Thi Nhã không dám tin!
Tuy rằng có nghĩ anh ấy sẽ phủ nhận chuyện gặp người lớn, nhưng không ngờ vừa mở miệng mà anh ấy đã lựa chọn làm mơ hồ quan hệ của hai người. Kim Đậu Đậu quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến nỗi một cái vẫy tay của cô ta cũng làm anh ấy không chịu đề cập đến người yêu sao?
Kim Đậu Đậu đang làm mặt vô tội nhưng lại thêm một nhát dao nữa, “Ấy! Hai người không phải đang yêu nhau sao? Sao lại có thể ăn bữa cơm thường được chứ?”
Gương mặt ngây thơ không biết gì ấy, đến cả Lạc Thi Nhã cũng không thể chắc chắn được có phải cô cố ý hay không, thì những người khác càng không thể nhìn ra.
Ánh mắt Sở Minh Hiên sầm xuống, đột nhiên rất hối hận buổi tiệc tại Cố gia hôm đó lại bị kích động mà đồng ý ở bên Lạc Lạc. Nếu cậu không ở bên Lạc Lạc thì cũng không phải băn khoăn như bây giờ, và cũng không có cục diện gượng gạo như thế này.
Khi đó tại sao lại phải giận dỗi chứ? Lạc Lê chỉ đơn giản mời cô ấy nhảy, cũng chẳng có gì cả, sao cậu lại dễ dàng nóng vội như thế mà đồng ý ở bên Lạc Lạc chứ?
Khi đó...
Cậu muốn thấy cô ấy tức giận, muốn thấy cô ấy để ý đến phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...