Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Không phải thấy bà đây là bao cỏ, bà đây xấu sao? Vậy đừng trách bà đây dùng ánh mắt của các người yêu cầu các người như vậy! Vẫn là câu nói kia, bà đây coi trọng khuôn mặt đến bà đây cũng phải sợ!

Đậu Đậu vui vẻ, nhưng mà Yêu Nghiệt không vui. Cái gì mà thích người thành thật, có tài, có sắc?

Hắn không đẹp sao? Nếu luận về nhan sắc, hắn mới là người được yêu thương trong hậu cung ba nghìn của vợ chứ!

Nhưng mà bây giờ Đậu Đậu không rảnh chú ý cảm xúc biểu cảm của hắn, trong đầu chỉ nghĩ Kim Dương Quang sau này phải làm sao. Một đám công nhân tâm tình thấp thỏm nghỉ rồi, đợi đám người đi gần hết thì tên ngốc bị tắc đường mới vác xác đến. Vì giữ thể diện cho sư thúc, cậu còn cố ý đeo cái kính râm phong cách nhất của cậu. Ai ngờ vào công ty lại không có một ai, ngay cả lễ tân cũng không có.

Không thể nào?

Sư thúc phá sản?

Mới tiếp nhận công ty đã phá sản?

Điều này không khoa học!

Mang vẻ mặt lo lắng chạy đến tầng cao nhất, mới phát hiện tốp năm tốp ba người đi xuống dưới. Sư thúc và sư thúc công vẫn tốt, nhìn biểu tình cũng không có gì khác thường. Còn cái người mang hơi thở tinh anh bên cạnh kia là người của Kim Dương Quang?

“Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại đi hết rồi? Mới ngày đầu người đến đây mà họ đã vậy, thật quá đáng!”

Đậu Đậu, “… Là tôi bảo họ đi.”


“Hả?” Tên ngốc mơ màng, “Vì sao?”

“Bây giờ Kim Dương Quang chỉ là cái xác không, để bọn họ đến đây làm gì? Sản xuất phế phẩm bán cũng không bán được.” Đậu Đậu nhảy khỏi ghế giám đốc.

Chú ý là “nhảy”, trước kia khi cô còn cao 1m74, còn to miệng mà nói hâm mộ những người có thể thoải mái đung đưa chân trên ghế. Giờ thật sự cũng đã lưu lạc tới bước này, trợn tròn mắt chưa?

Nhưng mà Đậu Đậu cũng chỉ uể oải một chút thôi, nghĩ thân thể này trong ba tuần đã cao được 5cm, đời người vẫn rất tươi sáng đó nha, “Đi thôi, ăn cơm.”

Ăn nhiều mới có thể nhanh cao, nếu không khung xương cứng rồi cô tìm ai mà khóc.

Khó có được một lần tên ngốc không thuận theo sư thúc nhà mình, “Không thể cứ tan như vậy chứ? Dì Sở vừa mới giúp người thu mua, người lại làm phá sản…”

Đậu Đậu xem thường, “Tôi có nói là phá sản sao? Tôi cho họ nghỉ phép!”

“… À, nghỉ… A ha ha ha, vậy coi như con chưa nói gì.”

Sau đó liền cùng nhau xuống lầu, lại sau đó nữa, tên ngốc nhìn Lăng Đầu Thanh đang đi theo bọn họ, thật cẩn thận tiến đến bên cạnh Đậu Đậu.

“Sư thúc, sao người này lại đi theo chúng ta?”


“… Anh ta là Lăng Đầu Thanh.”

“Cái gì?”

Tên ngốc kinh ngạc há hốc mồm, “Anh… anh ta là đại thần?”

“Ừ.”

“Ôi chao má ơi, thật hay giả vậy?”

Lăng Đầu Thanh mở miệng, đánh tan nghi vấn của tên ngốc, “Thật!”

Lúc này tên ngốc càng hâm mộ hơn. Ngày hôm qua đàm luận nhân sinh vừa đàm luận lý tưởng với đại thần, cậu vừa sùng bái vừa cảm thấy mình chỉ có vẻ ngoài là có thể so với đại thần thôi. Giờ thấy hình dáng này của Lăng Đầu Thanh, cậu cảm thấy ngay cả chút ưu thế kia cũng không còn nữa. Nhìn người ta mà xem, lớn lên đẹp còn hiểu biết nhiều.

Loại giác ngộ này không còn gì để nói, bái lạy!

Thế là tên ngốc chủ động lái xe, tìm nhà hàng đồ Trung Quốc năm sao để ăn cơm. Nhưng mà cơm còn chưa ăn, nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Là Vương Yên Nhiên.

Cô gái này không biết lại phát điên cái gì, đi lên muốn liều mạng với Đậu Đậu. Cũng may Diệp Tinh Trạch tay mắt lanh lẹ, nếu không rất có thể cô ta sẽ đánh lén từ phía sau thành công.

Bị Diệp Tinh Trạch bắt cánh tay, Vương Yên Nhiên lại mê trai một chút.

Ngay sau đó cô ta nhớ tới chính sự, chửi ầm lên với Đậu Đậu, “Kim Đậu Đậu, mày là cái đồ phụ nữ xấu xí giẫm phải vận cứt chó, dựa vào đâu mà sa thải mẹ tao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui