Một lão nhân đầu bạc đứng lẫn trong đám người ở phía xa, vừa nhìn thấy Đạm Thai Vân Phong dùng khinh công chớp mắt biến mất, lập tức ảo nảo cau mày, nói thầm ” tên tiểu tử này, đã nhiều năm như vậy mà tính cố chấp và quật cường vẫn không thay đổi, ta làm cho đường bị tắc, ngươi thế nhưng vẫn muốn đi? thật là phiền a. Xem ra không ngăn được hắn.Không bằng ta đi Bắc Dao phủ khuyên Như Mặc mang thê tử của hắn tránh đi, không để bọn họ gặp nhau mới được. Thật sự là bậy bạ hết sức a, ta đã chừng này tuổi còn phải bôn ba vì bọn xú tiểu tử kia, chờ bọn hắn quay trở về vị trí cũ, xem ta thu thập bọn chúng thế nào a”
Nói thầm xong rồi, lão nhân cũng giây lát biến mất ở tại tại chỗ.
************************************************
Mặc Mặc không ngừng cọ xát trong ngực Tuyết Ưng vương, mặc kệ hắn trốn thế nào, thân hình nho nhỏ vẫn bám lấy hắn. Lúc trước phải cho hắn ra ngòai bay, Tuyết Ưng vương đã biết sự bướng bỉnh của Mặc Mặc, bây giờ bị hắn giằng co hơn nửa canh giờ, rốt cuộc không nhịn được kêu to người vừa mới bị hắn đuổi ra bên ngòai ” Cách thái, ngươi vào đây, xem giúp ta hắn là có chuyện gì?”
Cách Thái cùng bảy người kia cùng đi vào, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm Mặc Mặc. Bọn họ đều là hùng ưng, nhưng chưa từng có người bầu bạn cho nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chần chờ một hồi mới nói ” Ưng vương, chắc là hắn đói bụng, muốn uống sữa a? mẫu thân nhân lọai đều cho trẻ con bú sữa a”
“Uống, uống sữa?” Tuyết Ưng vương tái mặt quát to ” ta làm sao có sữa cho hắn uống”
Lại cúi đầu nhìn xem động tác của Mặc Mặc vẫn đang không ngừng cọ xát trong ngực hắn, lúc trước còn không biết vì sao, bây giờ được nhắc nhở, hắn hận không thể tránh xa khỏi nơi này, đừng nói hắn là hùng ưng, vốn sẽ không nuôi nấng đứa nhỏ, cho dù hắn thực sự là thư ưng (chim ưng cái) hắn cũng sẽ không giống nữ tử nhân lọai có vú để cho đứa nhỏ bú sữa a, bọn họ đều là cho đứa nhỏ ăn thịt con mồi, làm gì có sữa chứ.
” Kia, kia làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải cho hắn ăn cái gì a. Hắn hiện tại biểu tình giống như sắp khóc, Ưng vương, thật sự không được, ngươi nên để hắn ngậm đỡ đầu v* của người, chờ thuộc hạ đi kiếm gì đó cho vật nhỏ này ăn” Cách Thái không phải không thấy được sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Ưng vương, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp a, cũng không thể bắt bọn họ để lộ đầu v* ra cho vật nhỏ ăn a, dù sao nó cũng là do Ưng vương mang về cho nên Ưng vương tự mình xử lý đi.
” Cách Thái ngươi ở nói bậy bạ gì đó, ngươi mau ôm hắn đi, ta đi tìm gì đó cho hắn ăn”
Tuyết ưng vương lập tức quát to, từ lúc đem tiểu ác ma Mặc Mặc này về, chỉ mới có nửa ngày ngắn ngủi mà hắn không có được một phút yên tĩnh, đầu tiên là muốn bọn thuộc hạ đưa nó bay vài còng, sau đó lại khóc to khiến cho hắn không thể chơi trò lưu chim to
Cái gọi là trò chơi lưu chim to chính là muốn hắn biến trở về nguyên hình, giơ một cánh lên, làm cho cái chân ngắn nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo nửa đi nửa chạy ở phía trước, mà hơn nửa cánh chim của mình thì bị hắn túm lấy trong tay, khi tiểu ác ma nói ‘chim” thì hắn phải phối hợp mà di động một chút, nếu khong tiểu ác ma sẽ há to miệng mà khóc ầm ĩ.
Trò chơi như vậy, tiểu ác ma lại bắt hắn chơi trong một canh giờ liền, cuối cùng cũng có ăn ý với nhau một chút, nhưng trả giá thì thật quá lớn a.
Bởi vì trong một canh giờ này, đường là vương vĩ đại nhất của Tuyết Ưng tộc lại bị vũ nhục gọi là chim to, còn bị tiểu ác ma xem như một món đồ chơi, bị một đứa nhỏ chỉ huy như là ốc sên đi tới đi lui, nếu hắn không phối hợp thì nó sẽ lập tức trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, đầu tiên là ủy khuất cùng mất hứng, sau đó là nước mắt bắt đầu rơi ra, nếu lúc này hắn còn không thỏa hiệp thì cái miệng sẽ há to, tiếng khóc ầm ĩ sẽ vang lên.
Mà chỉ cần tiểu ác ma cất tiếng khóc thì bọn thuộc hạ của hắn sẽ đi vào, dùng ánh mắt trách cứ hắn, tựa hồ như chính hắn đã khi dễ nó, thành ra hắn phải chịu bức bách, bị tiểu ác ma nắm cánh, cọ xát ở trong động vòng qua vòng lại, thu họach duy nhất là tiểu ác ma thông qua trò chơi này đã có thể đứng lên đi, tuy rằng không vững chắc lắm nhưng đối với một đứa nhỏ mà độ cao còn không bằng độ dài của lông hắn thì đã là một tiến bộ kinh người.
Sau khi trò chơi lưu chim to kết thúc, Tuyết Ưng vương cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc này tiểu ác ma vẫn còn tinh lực, lại túm cánh hắn, muốn được lên trên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì không ngừng vận động mà ửng hồ,g càng làm cho người ta yêu thích. Tuyết Ưng vương trong lòng ngàn vạn lần kêu khổ, ngàn vạn lần hối hận nhưng vẫn bất đắc dĩ hạ thấp cánh, làm cho thân hình nho nhỏ của nó có thể trèo lên trên, sớm biết đứa nhỏ này phiền tóai như vậy thì hắn tình nguyện đối mặt xung đột với Xà Quân còn hơn là bắt nó về. Tuyết Ưng hận là bây giờ cũng không thể đem nó trả về.
“bay, bay” vật nhỏ lảo đảo đứng lên trên cổ hắn, nhảy dựng lên, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
“Một canh giờ trước không phải ngươi đã bay rồi sao? sao giờ còn muốn bay nữa?”vì không tự chủ mà lông chim tòan thân Tuyết Ưng vương dựng đứng lên, nếu lúc này hắn ở trong hình người thì chắc chắn có thể thấy gân xanh nổi lên trên trán.
“bay, bay” Mặc Mặc không quan tâm, nó vẫn lắc lắc cái cánh của Tuyết Ưng vương, mỗi lần lắc là hô to ” bay”
Tuyết ưng vương hoàn toàn không rõ ý tứ của nó, nhưng cũng biết nếu không đáp ứng thì nó sẽ khóc tới kinh thiên động địa, lại thêm bọn Cách Thái trách móc cho nên đành phải nhận mệnh, đem vật nhỏ đặt lên cánh phải, làm cho hắn ngồi lên lưng mình, lúc này hắn thật hi vọng Như Mặc nhanh đuổi tới đây, đem tên tiểu ác ma không cho người ta yên tĩnh lấy giây phút nào đi.
Mà tên tiểu tử này bị ném lên không trung rồi rơi xuống lưng hắn lại cười khanh khách, miệng cao hứng la ” bay, khanh khách, bay”
Vừa định bước ra ngòai, Tuyết Ưng vương bị những lời này làm khựng lại, chẳng lẽ lúc tiểu ác ma này nói bay là muốn chơi tiếp trò tung hứng sao?
Còn chưa hiểu hết thì tiểu ác ma đã từ cái cổ bóng lóang của hắn trượt xuống dưới, Tuyết Ưng vương theo phản xạ tính đưa cánh ra tiếp lấy nó thì Mặc Mặc đã ôm cổ hắn lắc lư, vẫn cao hứng cười ” bay, bay”
“Được, ta cho ngươi bay” Tuyết Ưng vương nghiến răng nghiến lợi.
Vì thế một canh giờ kế tiếp, tiểu ác ma bị ném từ cánh này sang cánh kia của Ưng vương, tiếp tục chơi trò tung hứng, khi hai cánh của Ưng vương đã mỏi thì tiểu ác ma cũng đã chơi đùa tận hứng, tiếng cười trẻ con vang lên không dứt, nếu lúc này có người nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ có đòan xiếc đang biểu diễn a, mà Tuyết Ưng vương đáng thương hòan tòan không biết, tình cảnh mất hình tượng này của hắn đã sớm lọt vào mắt của tám tên thuộc hạ.
Đợi cho tiểu ác ma chơi đùa mệt mỏi đã là chuyện của nửa canh giờ sau, Tuyết Ưng vương rốt cuộc có thể biến thành hình người, nghĩ có thể được nghỉ ngơi thì tiểu ác ma lại bám lấy hắn, không ngừng cọ xát trong ngực hắn, chỉ là cọ xát, không nháo, không khóc, cho nên hắn vẫn nghĩ nó muốn chơi trò gì mới, không nghĩ là nó đói bụng, nghĩ cũng buồn cười, hắn là người lớn lại bị một đứa nhỏ gây sức ép làm đau đầu, mệt mỏi không thôi, mà đứa nhỏ bị hắn bắt về đến giờ còn chưa ăn gì, bị đói bụng cũng là thường tình.
Nhưng Cách Thái đề nghị hắn đưa đầu v* của mình cho tiểu ác ma bú thì làm sao mà được?
Tuyết Ưng vương tức giận vô cùng, có đánh chết hắn cũng sẽ không làm mẫu thân tạm thời cho tiểu ác ma này, hắn thật hối hận vì không ném tiểu ác ma này ra khỏi sơn động, mấy ngàn năm qua hắn cũng chưa từng mệt mỏi như bây giờ.
Cho nên hắn tình nguyện đi ra ngòai tìm thức ăn cho nó, để bọn Cách Thái chiếu cố nó.
“nhưng, Ưng vương…” Cách Thái còn chưa nói xong, Tuyết Ưng vương đã đem tiểu ác ma nhét vào tay hắn,sau đó lập tức đi ra ngòai động.
Nhưng mà–
Hắn mới đi không đến hai bước, phía sau, tiếng khóc kinh thiên động địa lại vang lên, cố gắng nắm chặt tay, nói với chính mình lúc này không thể dung túng cho tiểu ác ma nữa, hắn nếu lại kóc thì đánh cho tới khi hắn ngưng khóc mới thôi.
Lạnh lùng, hung ác quay lại, đang định rống to thì Mặc Mặc đã đưa hai tay giơ về phía hắn, còn bày ra vẻ mặt đáng thương ” ôm một cái, phải ôm một cái”
Nhất thời, sự tức giận của Tuyết Ưng vương biến mất không còn một mảnh, nhìn Mặc đáng thương lại đáng yêu như vậy, sự kiên quyết lúc nãy đều bị hủy bỏ, bất đắc dĩ nhìn tiểu ác ma còn không ngừng giơ tay nắm lấy hắn, Tuyết Ưng vương trong lòng vừa phức tạp lại cao hứng.
” Ưng vương, ngài cũng thấy được, tiểu gia hỏa này chỉ thích ngươi, hắn căn bản không chịu thuộc hạ. Ưng vương, ngươi thấy hắn khóc thật đáng thương a, người liền ủy khuất ôm nó một lát, thuộc hạ đến chỗ nhân lọai tìm gì đó cho hắn ăn” Cách Thái thấy chủ tử có dấu hiệu mềm lòng liền lập tức nắm lấy thời cơ.
‘Đúng vậy, Ưng vương, ngươi ôm hắn một lát đi, ngoan a, tiểu tử kia, tiểu bảo bối, ngươi đừng khóc a, các thúc thúc đi tìm gì đó cho ngươi ăn a” mấy người bên cạnh Cách Thái cũng nhịn không được mà lên tiếng dỗ dành Mặc Mặc, tiểu tử kia vẫn khóc không ngừng, hai mắt vẫn nhìn Tuyết Ưng vương không chớp.
” Ôm!– ôm! Phải ôm!”
Tuyết Ưng vương thấy hắn vẫn khóc thút thít, cũng không giằng co nữa, quên đi, một đời thanh danh của mình xem như bại trên tay hắn, mấy ngàn năm qua, lần đầu tiên nhịn không được mà thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng bế Mặc Mặc từ trong tay Cách Thái về.
Mặc Mặc quay về trong ngực Tuyết Ưng vương liền lập tức ôm chặt lấy cổ hắn, thân thiết phi thường, tiếng khóc lớn cũng lập tức biến mất, trong lúc Tuyết Ưng vương cùng mọi người đang cảm động không thôi thì không ai nhìn thấy vẻ mặt giảo họat đắc ý của Mặc Mặc : hắc, hắc, hắn không tin trên thế giới này còn ai xào quyệt hơn hắn, xem ra sau này món đồ chơi lớn này sẽ dễ dàng nghe theo lời hắn.
” Tốt lắm, các ngươi nhanh đi kiếm gì cho hắn ăn đi, quên đi, đừng đi tìm ở đâu, ra sau núi hái quả quỳnh tương kia tới đây đi, vật nhỏ hẳn là sẽ thích a”
” Ưng vương, ngài?” Cách Thái kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, không tin đây là sự thật, Ưng vương vì sợ xà tử đói mà đem quỳnh tương quả sắp chín hái xuống cho nó ăn?
“Nói ngươi đi thì người đi đi, còn dài dòng cáo gò? bảy người các ngươi đi đến cửa động chờ đi, vị khác chúng ta chờ rốt cuộc cũng đã tới, nhìn thấy Xà Quân thì mời hắn tới đây” Tuyết Ưng vương vừa nói, vừa nghĩ rốt cuộc có thể gặp người đã cách xa mấy ngàn năm kia, tâm hắn cũng kích động.
Mà ở trong ngực hắn Mặc Mặc lúc này lại âm thầm kêu khổ, phụ thân đại nhân tới cũng quá nhanh a, hắn còn chơi chưa có đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...