Ba ngày sau khi Noel Westmoreland sinh ra, Whitney đang ngồi trên giường, dựa lưng vào một chồng gối, băn khoăn tại sao cả chồng và mẹ chồng của nàng đều chưa đến thăm nàng từ sáng đến bây giờ.
Clayton trở về khi đồng hồ bắt đầu điểm ba giờ chiều. “Chàng đã ở đâu cả ngày nay vậy?” nàng hỏi sau khi đáp lại nụ hôn của chàng.
“Ta phải thực hiện một chuyến đi đến Claymore,” Clayton trả lời, ngồi xuống bên trái nàng. “Nàng cảm thấy thế nào?”
“Hạnh phúc và khỏe khoắn.”
“Tuyệt. Thế còn con trai và người thừa kế của ta thì sao?”
“Đói và la hét ầm ĩ về chuyện đó,” Whitney cười. “Clarissa cương quyết mang con đến bà vú để em có thể nghỉ ngơi, nhưng em không buồn ngủ.”
“Tốt, vì ta mang đến cho nàng một món quà từ Claymore.”
“Chàng đi cả đoạn đường dài đến Claymore chỉ để lấy quà cho em?” nàng nói. “Em lại thích chàng ở đây bên em hơn.”
“Ta thật mãn nguyện khi nghe thế,” chàng cười toe toét nói. “Tuy nhiên, ta thực ra không có lựa chọn nào khác, và việc tìm ra cái cần tìm khiến ta và mẹ mất nhiều thời gian hơn chúng ta dự kiến.”
Whitney định yêu cầu chàng giải thích thêm thì mẹ chàng xuất hiện ở cửa với một người hầu mang theo một vật nặng được che kín bởi một tấm vải nhung đỏ có tua rua.
“Mẹ chịu lỗi cho sự vắng mặt của nó,” nữ công tước quả phụ đáp với một nụ cười không hề tỏ ra ăn năn. “Mẹ không thể nhớ lại đã để cái này ở đâu để giữ nó an toàn, và vì vậy Clayton phải tìm nó.” Bà nhìn người hầu và ra hiệu cho hắn để cái vật đó cạnh giường, bên phải của Whitney.
“Cái gì đây?” Whitney hỏi, nhìn từ người này sang người khác.
“Nó là truyền thống đáng yêu nhất trong gia đình, và nó luôn luôn được mang đến cho các nữ công tước kế tiếp của Claymore trong thời gian nằm cữ khi sinh người thừa kế.” Khi bà nói, bà cúi xuống và cẩn thận kéo tấm khăn nhung đỏ ra, để lộ một cái rương gỗ rất đẹp với những cái bản lề bằng vàng và khảm ngọc trai. Nó trông như đã có vài trăm năm tuổi.
Whitney sờ vào nắp rương, mắt nàng sáng lên vì tò mò. “Nó giống như một cái rương đựng châu báu?"
“Phải, nhưng có một thứ khác biệt. Sau khi con khám phá những báu vật trong đó, con phải thêm vào đó một thứ tương tự của chính con, và sau đó con phải đặt một bức chân dung của con vào đó. Con có thể giữ chiếc rương trong khi nằm trên giường, nhưng sau đó nó sẽ được mang đi cho đến khi nữ công tước tiếp theo của Claymore nằm trên giường với một người kế thừa mới.”
Mẹ chồng nàng đang trở nên quanh co và bí ẩn bất thường, Whitney thấy vậy, nhưng nàng để ý nhiều đến việc nàng có lẽ không thể thực hiện nghĩa vụ của mình để duy trì truyền thống thiêng liêng này. “Vật báu? Một bức chân dung của con?” nàng lo lắng nói, “Khi chúng con đến đây để nghỉ ngơi. Con không mong đợi bất cứ chuyện gì như vậy xảy ra. Con không biết có một truyền thống như vậy.”
“Tất nhiên con không biết,” bà công tước trấn an nàng, âu yếm vỗ vỗ má nàng. “Tuy nhiên, mẹ đã đảm bảo Clayton biết về nó từ vài tháng trước, và nó đã mang một bức họa của con để con có thể đặt vào trong chiếc rương.”
“Nhưng làm sao con thêm được một vật báu tương tự như những thứ trong đó?”
“Mở chiếc rương và xem những vật báu đó,” nữ công tước hướng dẫn. “Clayton và ta sẽ để con khám phá nó.”
Hoàn toàn bối rối và tò mò, Whitney kéo cái chốt và nâng cái nắp nặng bằng cả hai tay. Một cái rùng mình vì vui mừng xuyên qua nàng và nàng ngước đôi mắt sáng ngời mỉm cười với mẹ chồng. “Những lá thư!” nàng thốt lên. “Những lá thư và những bức tranh nhỏ! Ồ, nhìn này, đây là một cái quạt bằng ngà và đây là một sợi ruy băng. Chúng phải rất đặc biệt vì vài lý do nào đó.”
Nàng quá thích thú đến nỗi không chú ý đến chồng và mẹ chồng nàng đang rời phòng, đóng cửa lại.
Thật cẩn thẩn, Whitney nhấc từng món đồ từ trong chiếc rương và đặt chúng lên giường xung quanh nàng. Có tám lá thư, hầu hết chúng đã úa vàng và vài lá có nguy cơ vỡ vụn vì tuổi tác, điều đó giải thích tại sao chiếc rương chỉ được phép mở ra trong vài ngày trước khi nó được cất đi trong vòng hai thập kỷ nữa.
Một trong những lá thư được viết trên da dê và cuộn lại thành một cuộn dày. Nghĩ là nó có thể là bức cổ nhất, Whitney nhẹ nhàng mở nó và nhận ra rằng mình đã đúng.
Nó được viết vào ngày 6 tháng Giêng năm 1499, với nét chữ viết tay đầy học thức và trau chuốt của Nữ công tước đầu tiên của Claymore.
“Ta là Jennifer Merick Westmoreland, nữ công tước của Claymore, vợ của Royce Westmoreland và mẹ của William, sinh ra với chúng ta vào ngày 3 tháng Giêng. Ta gửi đến các con những lời chúc mừng tốt đẹp của ta...”
Kinh ngạc, Whitney đọc câu chuyện về công tước và nữ công tước đầu tiên của Claymore, được viết lại cực kỳ chi tiết bởi Jennifer Merick Westmoreland. Bà viết về những cuộc đấu thương, đua ngựa và những trận chiến của người chồng lừng lẫy của bà, người được gọi là ‘Sói Đen’, nhưng thay vì tập trung vào những chi tiết có thể hấp dẫn một người đàn ông, bà lại giải thích về sự thật của cuộc đời bà cho những người phụ nữ, những người ngày nào đó cũng như bà, là nữ công tước của Claymore.
Bà viết về những tổn thương khi Sói Đen bắt cóc bà từ lâu đài của gia đình ở Xcốtlen và mang bà đến Anh quốc. Khi bà miêu tả những nỗ lực thông minh của mình để thoát khỏi sự giam cầm của chồng, bà đã làm Whitney cười phá lên. Bà diễn tả thái độ lạnh lùng của ông khi ông bị buộc phải cưới bà bởi mệnh lệnh của vua, và Whitney trải qua sự căm phẫn và sợ hãi mà Jennifer Westmoreland đã cảm thấy. Bà viết về những trận đấu trên ngựa của chồng khi bà đứng về phía những kị sỹ thách đấu với ông, và Whitney thở dài, cùng chia sẻ cảm giác có tội.
Nhưng đó là tình yêu của Jennifer Westmoreland đối với chồng bà toả sáng rực rỡ ở cuối lá thư khiến Whitney trào nước mắt.
Bà kết thúc lá thư với sự giải thích rằng bà để một bức hoạ của bà vào trong rương để những người con dâu tương lai của bà có thể biết mặt bà. “Khi ta nói với phu quân đáng kính của ta là ta cần một bức tranh nhỏ và dự định của ta để chiếc rương này được lưu truyền qua từng thế hệ, chàng đã triệu một hoạ sĩ và mang đến cho ta bức hoạ nhỏ này. Nó gần như quá khoa trương,” bà khiêm tốn giãi bày. “Mắt ta không to như vậy và khuôn mặt ta cũng không quá đẹp như thế, nhưng phu quân ta thề rằng nó tuyệt đối giống ta. Chàng cũng có ý tưởng là khắc tên ta đằng sau khung tranh để nếu hy vọng của ta thành sự thật, thì các con có thể nhận ra ta trong nhiều bức tranh khác của tất cả những nữ công tước Claymore nằm trong chiếc rương. Ta cầu nguyện là phu quân của các con sẽ làm như phu quân của ta đã làm. Ta chỉ ước là ta có thể nhìn thấy mặt các con.”
Mắt nàng mờ đi vì nước mắt. Whitney nhìn vào những bức tranh nằm bên cạnh nàng trên chiếc ga giường. Nàng nhấc một bức hoạ khung bằng vàng trông có vẻ cổ nhất trong chúng và nàng quay chúng để xem có gì ở khung tranh mặt sau, sau đó nàng cười trong nước mắt. Vị công tước đáng sợ được gọi là Sói Đen, không chỉ khắc tên họ viết tắt của vợ ông trên bức tranh. Ông còn lồng tên mình cùng với tên bà và bao quanh bằng một trái tim.
Whitney ép bức tranh nhỏ vào tim và lưỡng lự đặt nó xuống.
Chiều hôm sau, nàng đã đọc đi đọc lại từng bức thư và nàng hiểu những tình cảm ẩn sau những vật kỷ niệm trong đó.
Đến tối, sau khi Noel đã được mang đến cho bà vú để đi ngủ. Whitney yêu cầu vài tờ giấy viết thư và cầm bút. Nàng viết ngày tháng lên dòng trên cùng của lá thư và sau đó bắt đầu viết.
“Tôi là Whitney Allison Westmoreland, nữ công tước thứ chín của Claymore, vợ của Clayton Robert Westmoreland, mẹ của Noel, sinh ra với chúng ta vào ngày 12 tháng 12...”
Theo truyền thống của những bức thư, nàng viết lại những câu chuyện về sự theo đuổi của Clayton và đám cưới của họ. Khi nàng hoàn thành vào tối hôm sau, nàng nhìn Clayton đang ngồi đọc sách trước lò sưởi trong phòng ngủ của họ. “Em đã hoàn thành bức thư,” nàng nói. “Theo truyền thống bây giờ em phải đặt một bức chân dung của em vào trong rương với tên em đằng sau nó - chàng đã chọn bức tranh nào mà chàng cho rằng nó miêu tả được những đặc điểm của em. Chàng đã nói chàng mang một bức về đây từ Claymore. Liệu chàng có rảnh rỗi trong một phút để đưa nó đến cho em?”
Chàng đặt sách xuống ngay và tiến đến giường. “Đối với nàng, ta có tất cả thời gian trên thế gian này,” chàng nói sau đó hôn nàng và làm nàng ngạc nhiên khi ngồi xuống cạnh nàng.
“Nó ở đâu?” nàng hỏi, tò mò muốn biết bức chân dung nào của nàng mà chàng cho là phù hợp và chàng đã khắc gì ở đằng sau nó.
Để trả lời, Clayotn mở ngăn kéo đầu tiên của cái tủ đầu giường và với một nụ cười ngọt ngào, chàng đưa cho nàng một bức chân dung của nàng trong ngày cưới của họ. Nó được lồng trong một khung bằng vàng. Đằng sau của khung tranh là một dòng chữ do chàng viết, “Whitney - vợ của ta và tình yêu của ta.”
HẾT
LỜI BẠT
Độc giả thân mến,
Whitney, My love là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi, và khi tôi bắt đầu viết vào năm 1978, hy vọng duy nhất của tôi là một ngày nào đó truyện sẽ được phát hành. Khi Pocket Books mua và phát hành nó lần đầu tiên vào năm 1985, tôi không bao giờ tưởng tượng được cuốn tiểu thuyết này trở thành một truyện được yêu thích nhất hay giành được giải thưởng, hoặc thậm chí nó được đánh giá là một tác phẩm kinh điển. Nhưng khi điều đó xảy ra, thì tôi đã nghĩ đó là một kết thúc tuyệt vời.
Nhưng thật ra, nó lại chỉ là điểm khởi đầu.
Gia đình Westmoreland đã trở nên rất thật, và rất thân thuộc với độc giả đến mức họ cương quyết có thêm một quyển sách khác về Westmoreland. Để đáp lại, tôi quyết định viết A Kingdom of dreams, một tiểu thuyết về thời Trung cổ kể về câu chuyện của Royce Westmoreland, công tước đầu tiên của Claymore, và Jennifer Merrick Westmoreland, cô dâu bị bắt cóc của ông. Tôi chưa từng dự định viết một cuốn truyện như vậy, nhưng Jennifer và Royce dường như bước vào trang giấy như là họ thực sự sống giục giã để được kể lại câu chuyện của họ. Họ đã làm nên một câu chuyện tuyệt vời. Tôi phát triển và viết lên với những tính cách đó và cuối cùng, thì tôi cảm thấy yêu họ. A Kingdom of dreams trở thành một trong những tác phẩm yêu thích của tôi, và các bạn độc giả cũng cảm nhận như vậy.
Vài năm sau, yêu cầu có một một cuốn truyện khác về một người Westmoreland khác tiếp tục tăng lên cho đến khi tôi rốt cuộc phải đầu hàng và cho Stephen một câu chuyện của riêng anh. Đối với Stephen, tôi cân nhắc sáng tạo kỹ lưỡng một nhân vật nữ chính không thể đoán được, người có thể đồng thời khiến anh thích thú và căng thẳng, sau đó tôi đặt cả hai người họ vào một tình huống rất khó khăn và để họ cố gắng vượt qua. Để giúp đỡ Stephen (và cản trở anh), tôi giới thiệu Nicholas DuVille và Hugh Whitticomb trong Whitney, My love và tất nhiên cả Whitney và Clayton.
Tôi sẽ thú nhận rằng tôi đã có một thời gian tuyệt vời khi viết về những nhân vật quen thuộc trong Whitney, My love khi tôi viết câu chuyện của Stephen, nhưng tôi cảm thấy cuốn tiểu thuyết này nên kết thúc những cuốn truyện về nhà Westmoreland. Thưa độc giả, tuy nhiên cảm nhận theo một cách khác, việc phát hành Until you bằng bản cứng mang đến một trận lũ thư từ từ độc giả yêu cầu một bản cứng của Whitney, My love để họ có thể bổ sung vào bộ sưu tập cố định của họ.
Sau mười năm kể từ khi Whitney được phát hành lần đầu tiên, tôi đã phải cưỡng lại viết đoạn tiếp cho nó, nhưng tôi cũng luôn ước rằng mình đã không kết thúc câu chuyện khá đột ngột như tôi đã làm. Tôi thấy rằng có một số cảnh tuyệt vời tôi có thể bổ sung và những cảnh khác tôi có thể mở rộng, nhưng tôi không hề tưởng rằng mình có cơ hội làm điều đó. Quyết định tái bản Whitney, my love như một ấn phẩm đặc biệt mang lại cho tôi cơ hội đó, tôi hy vọng các bạn thưởng thức ấn phẩm mới, mở rộng này nhiều như tôi thích thú mang lại nó cho bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...