Mộ Dung Thiên tối qua ngủ không ngon giấc, sáng sớm thức dậy liền lập tức chạy đến Noãn Ngọc Các.
Mộ Dung Tuyết dường như không có bất an như nàng tưởng, ngược lại tinh thần có vẻ tốt lắm, khi thấy Đại tỷ đến, nàng tiến ra cười đón, “Đại tỷ, sáng sớm tỷ đã đến xem Tuyết Nhi. Sao vậy? Nhìn Đại tỷ có vẻ không được tốt lắm, tối qua tỷ nghỉ ngơi không đủ sao? Noãn Ngọc Các này thật sự rất tốt, trong khi bên ngoài trời thu mát mẻ thì trong này lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Hay là đêm nay tỷ tỷ ở lại đây với Tuyết Nhi?”
Những lời của Mộ Dung Tuyết, người nghe không chỉ thấy nàng vô tâm mà còn cảm nhận một chút tự hào xen lẫn ngây thơ trong đó.
Mộ Dung Thiên khẽ thở dài, trong lòng thầm mắng nha đầu ngốc, nàng nghĩ Noãn Ngọc Các là nơi ai cũng có đến ở lại sao? “Tiểu muội, muội nghĩ rằng Noãn Ngọc Các là nơi tỷ tỷ có thể ở lại sao? Đây vốn là nơi Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các phi tần được sủng ái đến tránh hàn, tỷ tỷ của muội còn chưa có được tư cách này. Ngay đến Đại tỷ phu của muội, dù bản thân là Đại thái tử cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Muội ở đây vô lo vô nghĩ, cũng không hiểu được mọi người ở nhà lo lắng uội thế nào.”
“Tuyết Nhi biết,” gương mặt Mộ Dung Tuyết chợt ửng hồng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói. “Tối hôm qua Hoàng thượng đến, người còn mang theo Trương thái y đến chẩn mạch, cấp dược cho Tuyết Nhi. Trương thái y nói với Hoàng thượng, ‘Có lẽ mấy ngày trước Mộ Dung cô nương bị sợ hãi quá độ, cộng thêm cảm nhiễm phong hàn, nay thần sẽ kê cho Mộ Dung cô nương một thang thuốc, sau mấy ngày sẽ không có gì.’ Hoàng thượng còn chính mình nói với Tuyết Nhi tuy rằng Noãn Ngọc Các là nơi dành cho Hoàng hậu và các phi tần được sủng ái của người, nhưng Tuyết Nhi là trường hợp đặc biệt, thêm nữa phụ thân của Tuyết Nhi luôn trung thành, tận tâm tận lực vì vương triều Đại Hưng, nên người nói là Noãn Ngọc Các có rất nhiều phòng, khi trời giá rét Tuyết Nhi có thể ở lại đây. Nghe Hoàng thượng nói vậy Tuyết Nhi thật không biết từ chối thế nào.”
Mộ Dung Thiên chau mày, Mộ Dung Tuyết sẽ không ngây thơ đến mức này, không phải tiểu muội của nàng không hiểu rõ ý đồ của Hoàng thượng khi để nàng ở lại Noãn Ngọc Các sao? “Tiểu muội –”
“Tỷ tỷ đừng lo cho Tuyết Nhi, ở đây cũng không có gì không tốt, ít ra có thể tránh được cái tên Tư Mã Nhuệ đáng giận kia, được Hoàng thượng chiếu cố, sau mấy ngày Tuyết Nhi sẽ tự nhiên thỉnh Hoàng thượng cho Tuyết Nhi hồi phủ. Hoàng thượng đang nhiệt tình như vậy, Tuyết Nhi chỉ sợ bây giờ nếu xin về thì người sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Tuyết nhìn Đại tỷ, khẽ nói. Sự ôn nhu của Hoàng thượng không làm nàng cảm thấy sợ hãi, người là Hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, là người trên vạn người nhưng lại che chở cho nàng, thực khiến nàng cảm động.
Mộ Dung Thiên thở dài, trong mắt lộ lên sự bi ai, chẳng lẽ là Tam muội nói trúng rồi sao, Mộ Dung Tuyết không cảm thấy ở cùng một chỗ Hoàng thượng cũng không có gì không tốt?! (E: nếu cảm thấy thì sau này đâu có sóng gió ~.~) Chỉ mong phụ mẫu có thể nhanh chóng tìm được người thích hợp để phối hôn cho tiểu muội, cũng chỉ có cách này mới có thể làm cho Hoàng thượng và Tư Mã Nhuệ không còn hy vọng gì.
“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài tiếng nói của Cao công công truyền đến, kéo dài một hồi.
Mộ Dung Thiên trong lòng giật mình, Hoàng thượng vừa mới bãi triều liền chạy đến đây. Nàng cùng Mộ Dung Tuyết vội vàng quỳ xuống, nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng thượng từng bước tiến đến gần.
“Tuyết Nhi, mau bình thân. Tuyết Nhi thân thể yếu đuối, không cần phải hành lễ.” Trong giọng nói chứa đựng đầy ôn nhu, tự mình tiến đến nâng Mộ Dung Tuyết đứng lên, rồi lại nhìn đến Mộ Dung Thiên, trong giọng nói có thêm vài phần uy nghiêm, “Đại thái tử phi cũng bình thân đi.”
Gương mặt Mộ Dung Tuyết đỏ ửng, thẹn thùng lên tiếng, thanh âm chứa đựng sự ôn nhu không sao kể xiết, “Tạ Hoàng thượng quan tâm, Tuyết Nhi vừa mới khỏi bệnh, khiến cho Hoàng thượng lo lắng, Tuyết Nhi thật hổ thẹn.”
Hoàng thượng nhìn Mộ Dung Tuyết, trên mặt ngập tràn ý cười, trong mắt cũng chỉ có sự tồn tại của vương triều Đại Hưng đệ nhất mỹ nữ, không hề để tâm đến Mộ Dung Thiên đang đứng bên cạnh mộ Dung Tuyết. Đối với Mộ Dung Tuyết, trong mắt y vừa có sự thông cảm nhưng cũng có dục vọng không che giấu, và vài phần cố gắng kiềm chế.
Điều này không thể đổ lỗi cho y, một nữ tử xinh đẹp như tiên nữ giáng trần thẹn thùng, dịu ngoan đứng đó, nhìn ánh mặt, gương mặt của nàng đối với đều tràn ngập sự sùng kính, y làm sao lại không thể động tâm? Lâu nay bên cạnh y chỉ có Hoàng hậu cùng các phi tần, nay xuất hiện thêm một gương mặt xinh đẹp động lòng người như vậy, rồi còn thân thể thướt tha, tràn ngập sự mới mẻ của nàng, là nam nhân, y làm sao lại không nảy ra dục vọng chiếm đoạt được!(E: may là Nhuệ ca không giống ổng -.-)
Nếu không phải vì Mộ Dung Tuyết chưa đủ mười sáu, theo luật lệ của vương triều Đại Hưng chưa đủ tuổi thành thân thì sợ là y đã sớm sủng hạnh nàng rồi. Lúc đó nếu Mộ Dung Thanh Lương không kiên trì cầu xin, nếu Nhuệ Nhi thực sự đến thỉnh cầu y ban hôn Mộ Dung Tuyết ình, sợ là y sẽ không hái được đóa hoa tươi này.
Nghĩ đến đây, trước mặt y bỗng hiện ra một gương mặt khác, gương mặt của Mộ Dung Phong. Nghĩ cũng kỳ quái, Mộ Dung Phong khiến y có tâm khiếp ý, không dám có suy nghĩ khác thường nào đối với nàng. Đừng nói hiện tại nàng là Tứ thái tử phi, cho dù chưa gả cho ai, Hoàng thượng cũng hiểu được nếu có ý nghĩ nào với nàng, dù chỉ một chút thì cũng sẽ gặp rắc rối.
Mộ Dung Phong cũng thật đúng là một nữ tử tuyệt sắc, cẩn thận so sánh, nàng còn hơn Mộ Dung Tuyết vài phần, nàng không phải người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mà là khí chất từ bên trong phát ra, một loại khí chất mà Mộ Dung Tuyết chưa từng đó, nghĩ đến đây, thầm khen đứa con thứ tư bất hảo kia thật có phúc. “Tuyết Nhi, khi đến đây, trẫm đi ngang qua Thúy Long Uyển, thấy nơi đó hoa cúc đang nở rộ. Nếu bây giờ Tuyết Nhi thấy trong người thoải mái, trẫm cùng Tuyết Nhi đi ngắm hoa cúc, Tuyết Nhi thấy sao?” Hoàng thượng vẻ mặt ôn hòa nhìn Mộ Dung Tuyết, nâng nàng đứng lên(E: bộ đóng phim slow motion hay sao mà nãy giờ chưa đứng lên vậy trời 0.o?!), Hoàng thượng vốn không có buông tay, vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Dung Tuyết, gương mặt tràn đầy sự thương tiếc cùng yêu thương. “Hôm nay bên ngoài gió cũng không lạnh lắm, đi ra ngoài tản bộ, giúp thân thể khôi phục hoàn toàn hữu ích đối với Tuyết Nhi.”
Mộ Dung Tuyết xấu hổ cúi đầu, trong lòng trống ngực đập liên hồi, đôi tay to lớn kia vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, từ trước đến giờ, ngoại trừ phụ thân, vẫn chưa có ai đứng gần sát nàng như vậy. Mà người đang nắm tay nàng là vua của vương triều Đại hưng, trong lòng nàng cảm giác điều này thật kỳ diệu, cả người lâng lâng như đang bay trên mây, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt mang đầy ý thương xót của tỷ tỷ, nàng cùng Hoàng thượng chậm rãi rời khỏi Noãn Ngọc Các, chỉ để lại Mộ Dung Thiên đứng ngơ ngác trong đó, trong lòng cảm thấy hiu quạnh.
Thiên tân vạn khổ, tìm đủ mọi cách tránh được Tứ thái tử “bất hảo”, hy sinh hạnh phúc của Tam muội vì đại cuộc, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Có lẽ mọi chuyện đều như Tam muội đã nói, sau mấy ngày nữa có lẽ mỗi khi gặp muội muội mà mình yêu thương nhất, bản thân nàng phải cúi người hành lễ. Nở nụ cười khổ, vương triều Đại Hưng thực đúng là nhượng lại cho nữ nhi của Mộ Dung gia, phụ thân thật đáng thương, dù tính thế nào cuối cùng cũng phải đưa nữ nhi yêu thương nhất của mình vào cung.
Một khi đã như vậy thì lúc đó hy sinh hạnh phúc của tam muội làm gì? Nếu lúc đó cứ gả Mộ Dung Tuyết cho Tư Mã Nhuệ thì sẽ không như bây giờ, thật đúng là tránh hổ lại gặp phải sói!
Nhớ lại tay của Mộ Dung Tuyết vẫn nắm tay Hoàng thượng, tâm Mộ Dung Thiên đau như bị dao cắt.
Tư Mã Cường đi đến Thúy Long Uyển, nhìn thấy Hoàng thượng đang cùng một nữ tử đang ở độ tuổi thanh xuân ở cùng một chỗ, tay nắm tay, ngọt ngào nhìn hoa cúc nở rộ, lại nghĩ đến mẫu thân phải chịu cảnh tịch mịch, trong lòng nổi lên một ngọn lửa.
Khi đến vấn an mẫu thân, Tư Mã Cường nghe mẫu thân nói Hoàng thượng đem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Tuyết của Mộ Dung Gia “giấu” vào Noãn Ngọc Các, nhưng vì Mộ Dung Tuyết chưa đủ mười sáu, không thể ra khỏi khuê phòng, nên trong khoảng thời gian ngắn Hoàng thượng vẫn chưa chiếm được thứ mình muốn.
Đối với việc này, Hoàng hậu cùng Ngô phi chỉ có yên lặng chịu đựng, dù sao Hoàng thượng cũng là vua một nước, y nhất định phải như vậy, ai có khả năng vặn hỏi y được? Nhưng mà Mộ Dung Tuyết vốn là tiểu muội của Đại thái tử phi và Tứ thái tử phi, cũng là em vợ của Ngô Mông, cháu của Ngô phi – sủng phi của Hoàng thượng, chưa kể Hoàng hậu và Ngô phi có quan hệ bà con với nhau, nếu Hoàng thượng thật sự nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, sợ khó tránh việc thiên hạ chê cười. Nhưng mà bây giờ Hoàng thượng không nghe lời ai nói, y thậm chí cũng không để ý đến thế lực của Mộ Dung Thanh Lương trong triều cũng như những nguy hiểm có thể đến.
Mộ Dung Thanh Lương có bốn nữ nhi, nay mỗi người mỗi nơi, ai ai cũng giành hết những thứ tốt đẹp rồi. (E: câu này ta bó tay, có gì nàng chỉnh lại giùm ta =.= | Juu: theo ta hiểu là như thế này=.=”)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...