Vương Quốc Màu Xám Edit




DeYun

Ngày hôm sau, Tần Thái nhận được một cuộc điện thoại, là Nguyệt Hiện.

Cô cảm thấy là lạ, chỉ có thể ứng phó trước mắt. Cuối cùng thì cô ta vẫn là tâm can bảo bối của Bạch Cập, tuy quan hệ giữa cô với Nguyệt Hiện không được tự nhiên lắm nhưng không thể từ chối được.

Đến nhà Bạch Cập, Tần Thái phát hiện không có hắn ở đó, trong phòng chỉ có mỗi Nguyệt Hiện.

Bài trí rất gọn gàng sạch sẽ, chắc chắn là công lao của người giúp việc. Bạch Cập yêu thương đôi bàn tay ngọc ngà kia của Nguyệt Hiện lắm, không để cô ấy làm công việc nhà. Lúc cô còn bên trong cơ thể Nguyệt Hiện, chai nước có bị đổ cũng không được nhặt lên.

Cô đánh giá thêm chút, so với trước kia thì càng thêm cảm giác có người ở.

"Mời ngồi, cô uống gì không?" Nguyệt Hiện chỉ vào sô pha, gương mặt dịu dàng như nước. Tần Thái bắt đầu cảnh giác, cho rằng cô ấy đã phát hiện ra chuyện gì, chỉ câu nệ trả lời: "Nước sôi để nguội, cám ơn."


Nguyệt Hiện rót nước, cười thẹn thùng: "Lần trước đã làm phiền cô, nếu không tôi không thể thoát được. Mấy nay vẫn luôn muốn nói lời cám ơn cô."

Tần Thái quan sát kĩ biểu hiện, nhưng Nguyệt Hiện không nói dối. Cô ta thật sự tìm mình là để nói cảm ơn.

Cô đành khiêm tốn vài câu: "Bạch Hà là sư phụ của tôi, cô là bạn với sư phụ thì việc đó là đương nhiên."

Nguyệt Hiện cười nhẹ mà lại xanh mát phảng phất như mầm hoa mùa xuân đang nhú trên nhành cây, "Tôi chỉ mới tỉnh lại không lâu, cũng không có bạn bè. Chúng ta...có thể làm bạn với nhau không?"

Tần Thái sửng sốt, chuyện này đối cô tất có chỗ lợi, có thể biết được hướng đi của Nguyệt Hiện. Cô gật đầu: "Chỉ cần cô không ngại tôi nhỏ hơn."

Nguyệt Hiện cười sáng lại: "Vậy thì cô phải gọi tôi là dì rồi."

Con gái làm bạn với nhau rất dễ, huống chi Nguyệt Hiện lại chẳng có ai. Buổi trưa hai người đi shopping, Nguyệt Hiện muốn trả tiền nhưng Tần Thái thấy thẻ cô đang dùng là thẻ phụ của Bạch Cập liền ngăn lại. Quẹt một cái là Bạch Cập phi tới đây đấy.

Nguyệt Hiện đơn thuần hơn so với cô nghĩ, có lẽ sư phụ và sư thúc thích cô ấy ở điểm này chăng?

Tần Thái lái xe đưa Nguyệt Hiện về, luôn dặn dò: " Cái đó...Nguyệt Hiện, sư thúc với sư phụ tôi rất khó đối phó, cô đừng nói chuyện tôi với cô đi dạo nhé. Bằng không chúng ta sẽ khó mà gặp lại."

Nguyệt Hiện gật đầu, cô ngây ngốc ở nhà quá lâu rồi, tuy rằng Bạch Cập luôn dành thời gian với cô nhưng như vậy không phải là tự do. Cô nhìn Tần Thái xuống lầu, đột nhiên nói: "Cô có công việc của mình sao?'

Tần Thái quay đầu lại: "Đúng, tôi làm thuộc hạ của sư thúc để kiếm cơm."

Ánh mắt Nguyệt Hiện sáng rực: "Thật tốt."

Tần Thái cười nhẹ, Tiền Chung Thư có cuốn tiểu thuyết tên là Vây thành, ông nói thế giới này chính là một trận vây thành, người bên trong muốn ra ngoài, còn người bên ngoài lại muốn vào trong.

Cô từ từ đi xuống, bỗng quay đầu lại nhìn gương mặt đẹp như tiên đang đứng ở cửa, cô vẫy vẫy tay, đi một mạch.

Buổi tối, Hà Ảnh Thu đánh mạt chược cùng các vị phu nhân xong liền về nhà . Chị Linh đang làm cơm, trong nhà vắng lặng khiến cô chẳng muốn ăn.


Thói quen mỗi đêm về đến nhà là sẽ gặp Sa Ưng cùng Đàm Tiếu đang ngồi trong phòng khách, Tang Cốt Nê cùng cái gương của nó nói chuyện rôm rả, so sánh với Hà Ảnh Thu qua cảm nhận hồn phách thì cô biết đó là sự cô độc.

Hà Ảnh Thu mở máy tính, cô rất tin tưởng Đoàn Tụ, dù là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Tần Thái cảm thấy kì lạ, đã mấy ngày rồi mà Lữ Liệt Thạch không gặp cô ta à. Hà Ảnh Thu chỉ mới 23 tuổi, thời gian sau này còn rất dài, chẳng lẽ ngày nào đều như vậy sao?

Lữ Liệt Thạch không về làm Hà Ảnh Thu lười trang điểm. Sáng nay cô thức dậy rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp ra, chăm chút cho gương mặt của mình.

Có lẽ chiều theo sở thích của Lữ Liệt Thạch nên cô ấy trang điểm rất nhẹ nhàng, Tần Thái không thích điều này, nhất thời nổi máu hướng cô ấy vẽ vẽ theo phong cách mỹ nữ, giống chị Hồng hay các tổ viên lúc cô còn làm ở đó.

Nháy mắt cô gái trong gương có tinh thần hẳn lên, Tần Thái khẽ gật đầu, còn Hà Ảnh Thu lại hơi bất ngờ, cô đi đến tủ quần áo tìm đồ.

Hà Ảnh Thu lấy áo sơ mi kẻ sọc kiểu dáng Hàn quốc, quần đùi jean, vạt áo nửa đóng thùng nửa thả ngoài, Tần Thái cảm thấy phong cách của Hà Ảnh Thu so với mình, thì bản thân hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Lúc Hà Ảnh Thu ra ngoài đã có tài xế chờ sẵn, chị Linh cũng đi theo, xe chạy đến nhà hàng tên là Hoàng Trì. Hà Ảnh Thu vừa xuống xe liền có đứa nhỏ đi tới mở cửa, dẫn cô lên lầu.

Giờ Tần Thái mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của Hà Ảnh Thu.

Chắc là tiệc trong nhà, Tần Thái vừa nghĩ đến bỗng phía sau có giọng nói cất lên: "Dì, sinh nhật vui vẻ."

Lữ Lương Bạc, là Lữ Lương Bạc.


Cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu cô. Chủ hồn của Hà Ảnh Thu có phản ứng quay đầu lại, Tần Thái liền thấy anh.

Đã cao hơn nhiều, có lẽ bế quan đã lâu nên da trắng hơn bình thường. Anh vẫn đeo kính râm to nửa mặt, cô đã từng hỏi anh có thể tháo xuống không. Những chuyện đã qua cứ như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

"Dì?" giọng nói của anh đã thêm phần nam tính, không còn nét ngây ngô.

Bốn năm, đã bốn năm rồi sao?

"A...Cám ơn." Hà Ảnh Thu cười, không biết vì sao hốc mắt lại ẩm ướt.

Cô cùng Lữ Lương Bạc đi vào phòng, Lữ Liệt Thạch chưa đến. Chị Linh gương mặt lạnh như băng đi phía sau, trước mặt Lữ Lương Bạc cô ta không dám làm càn cho nên im lặng không nói gì.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tần Thái vẫn luôn quan sát anh qua mắt của Hà Ảnh Thu.

"Mấy năm nay...con sống có tốt không?" Cô hỏi nhẹ, Lữ Lương Bạc hơi ngẩn người: "Rất tốt, cũng sắp hết hạn 5 năm rồi, đến lúc đó cả nhà có thể đoàn tụ với nhau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui