DeYun
Tần Thái theo mọi người hành lễ, đôi mắt lén nhìn xung quang, cô không biết đây là chỗ nào, thế nên nếu đánh từ đầu pháp trận thì chắn chắn ông ta sẽ có đường để chạy.
Những người này thật là phiền toái, chuyển đến chỗ khỉ ho cò gáy làm gì không biết. Nhưng đã có trận pháp tiếp dẫn thì hẳn nơi này có thật. Tần Thái cố gắng ghi tạc khung cảnh ở đây vào đầu, trước khi đi cô còn lén đi đến cạnh một cây dưa, không phân biệt được là dưa gì, cô cầm quả của nó lên lật qua lật lại, rồi bấm nhẹ móng tay vào quả, để lại một vệt móng hình trăng khuyết.
Lần này chỉ có thể dựa vào vị cao nhân dưa kia rồi.
Rõ ràng tính từ lúc vào núi tới lúc về chỉ hai ba tiếng, vậy mà đến khi ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối đen. Nhị phu nhân ở lại trong núi, nghe Lão gia tử nói là muốn phu nhân ở lại vài ngày. Tần Thái thở ra nhẹ nhõm, cô có thể về Thiên Lư Loan nghỉ ngơi mấy ngày rồi. Cô còn phải tìm chỗ ẩn cư của lão gia tử kia nữa.
Buổi tối, Tần Thái đến biệt thự Nhị phu nhân để xin nghỉ, sắc mặt dì Trân cực kì khó coi. Trước đây mỗi khi có việc ra ngoài đều là bà ta đi cùng Nhị phu nhân. Thế mà hôm nay chỉ dẫn Tần Thái đi, đương nhiên khiến bà ta không vui.
Ngay cả lúc Tần Thái xin nghỉ, bà ta đi tìm một đống quần áo bắt cô giặt cho bằng sạch rồi xông huân hương mới được đi. Tần Thái cười hì hì, nghiêm túc cẩn thận làm xong việc. Sau đó thông báo cho dì Trân để nhìn gương mặt không chịu cũng phải chịu của bà ta.
Trở về biệt thự Thiên Lư Loan, Tần Thái nhanh chóng tìm Tang Cốt Nê: "Ngươi gọi người anh em Dưa Chuột của ngươi đến đây đi, tôi có chuyện cần nói."
Tang Cốt Nê khó xử: "Hoàng lão đệ bận lắm, nếu không thì để ta chuyển lời cho?"
Tần Thái lắc đầu: "Chuyện này rất nghiêm trọng, cứ bảo là chuyện làm ăn lớn."
Tang Cốt Nê nghe xong không nói nữa, chạy nhanh đi liên hệ với Dưa Chuột. Tần Thái thay quần áo, cô phát hiện ra một chuyện rất kì lạ. Đã gần hai tháng mà Yến Tiểu Phi vẫn chưa xuống được giường. Khi đó Đàm Tiếu còn chưa về, cô đành hỏi Sa Ưng: "Các anh đã làm gì vậy? Sao hắn vẫn bị thương nặng như thế này?"
Sa Ưng chẳng hề để tâm: "Ai bảo hắn không thành thật? Ỷ có chút công phu không tệ, suốt ngày nghĩ cách chạy. Tôi đành đánh hắn bị thương liên tục, lặp đi lặp lại thôi."
Thật sự hết chỗ nói: "Hắn muốn chạy thì cứ để hắn chạy, các anh..."
Sa Ưng hoàn toàn không nắm được trọng điểm: "Đã nhiều ngày không gặp, mới thấy mặt là đã hỏi cái tên kia sao? Cô có nhớ đến tôi không đó?"
Anh ôm Tần Thái vào ngực, cô né người thoát ra, vừa cười vừa giận: "Ai nhớ anh chứ!"
Sa Ưng mặc lệ, anh ôm Tần Thái xuống tầng hầm, liếc xéo một cái rồi nói: "Còn không mau hầu hạ đại gia?"
Tần Thái vốn không muốn dây dưa chuyên này, nhưng bị anh quấn lấy đến mức không còn cách nào, đành đổi sang cơ thể "Sa Ưng thích nhất". Hai người mây mưa làm bậy một hồi, khiến Yến Tiểu Phi suýt chút nổi điên. Đây.....đây thật sự là đệ tử của Bạch Hà sao?
Sau hai tiếng bị dày vò, Tần Thái đi ra khỏi phòng, trên người mặc bộ váy tím hai dây. Hơn nữa tóc tai loạn xạ, sắc mặt ửng đỏ, thật sự rất quyến rũ.
Khi đó Đàm Tiếu đã giặt xong đồ cho cô, lúc thấy cô xuống lầu, anh dùng giọng điệu khách khí để hỏi thăm: "Lam bộ trưởng, ngài xong việc rồi à?"
Chữ xong việc kia, Tần Thái biết nó có nghĩa gì, cô liền học theo dáng của Sa Ưng nói lớn: "Xong rồi xong rồi, anh đã vất vả rồi."
Cô làm bộ muốn ra vườn hoa, muốn hỏi Tang Cốt Nê đã liên hệ thế nào. Phía sau Đàm Tiếu đã dán người tới, ôm cô: "Chuyện của hắn xong rồi, còn tôi thì sao?"
Tần Thái hết nói nổi, kiểu sinh hoạt cá nhân này thật quá loạn.
Đàm Tiếu ôm cô xuống tầng hầm, lại đổi sang "Đàm Tiếu thích nhất". So với Sa Ưng thì anh dịu dàng hơn, không làm các tư thế kỳ lạ, chỉ với tư thế truyền thống đã hết cả tiếng. Nếu lúc nãy Yến Tiểu Phi chỉ khinh thường, bây giờ thì hắn đã sợ ngây người.
Mẹ nó!!
Tần Thái còn cạn lời hơn, cô đang dùng cơ thể "Đàm Tiếu thích nhất", trên người là áo sơ mi trắng che đến bắp đùi. Đi ra khỏi phòng thì thấy Tang Cốt Nê và Yến Tiểu Phi đang cả kinh, cô thẹn quá hóa giận, hét lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người khác làm tình bao giờ à? Tin tôi móc hai tròng mắt ra không!!
Kiểu hùng hồn này chặn họng được Yến Tiểu Phi, cả nửa ngày hắn không tìm được từ nào thích hợp để cãi lại.
Cho đến tầm 1 giờ sáng, có người gõ cửa, Tần Thái nhanh chân mở cửa. Đứng bên ngoài là một người đàn ông cao 1m9, toàn thân ăn mặc đen tuyền. Hơn nữa còn đeo kính râm màu trà với trời tối đen, chỉ sợ là không thấy đường.
Tuy rằng có chút quái dị, nhưng với khí chất vừa bá đạo lại đẹp trai cuồng khốc thế này, hẳn có thể so sánh với Sa Ưng. Lòng Tần Thái nhảy dựng, rồi khéo léo khen: "Vị này có khí chất bất phàm, hẳn là Dưa Chuột huynh mà Tang Cốt Nê thường ngày luôn nhắc đến? mời vào mời vào."
Vị "Cao nhân dưa" này đứng ở cửa nhìn thoáng qua bên trong, rồi tránh sang một bên, sau đó Tần Thái mới phát hiện phía sau có một chú nhóc cao tầm nửa mét. Mini còn chưa tính, da mặt còn bị rỗ, nói là gập ghềnh thì quả là có lỗi với hai chữ này.
Nụ cười Tần Thái cứng ngắt. Này này này....đây rốt cuộc là dưa chuột hay khổ qua aaaa! Mẹ nó đây là cái kiểu tổ hợp gì?
Nhưng không đợi cô nói, chàng trai mini lồi lõm kia nói trước: "Hoàng tổng đang tiếp khách, thật sự không đi được. Tôi là phó tổng, Bí Đỏ."
"Oa...thì ra là Bí Đỏ huynh, hahahaha, mời vào trong."
Hai người nọ đổi giày rồi đi vào. Vừa lúc Sa Ưng từ phía sau nhà đi vào, nhìn nhìn người đàn ông đứng cạnh Tần Thái liền tiến lên: "Vị này vừa nhìn đã thấy khí chất bất phàm, chắc hẳn là Hoàng tổng?"
Anh vươn tay ra, không ngờ có một giọng the thé khác cất lên: "Ta đã sớm nói không cho thứ ruồi bọ như ngươi đi theo rồi mà, ngươi thật sự làm người khác quá chán ghét!"
Sa Ưng bị hù nhảy dựng, sau đó anh cúi đầu, phát hiện dưới chân có...thứ gì đó?
Tần Thái cố nhịn cười đến đau bụng, quả nhiên chốc lát sau, Đàm Tiếu đem nước tới. Anh đã suy xét rất cẩn thận, Hoàng tổng là họ nhà dưa, chắc không uống nước trái cây nên chỉ rót nước lọc. Anh nhanh chóng mời nước người đàn ông đeo kính râm màu trà trước mặt, chào hỏi khéo léo: "Hoàng tổng đúng không ạ, vinh hạnh vinh hạnh."
"Ngươi là thứ ruồi bọ đáng chết, aaaaaa, ta hận ngươi!!" Bí Đỏ kia thật sự giận đến méo mặt. Kính râm lại rất bình tĩnh: "Bí Đỏ tiên sinh, Hoàng tổng đã nói nếu năm ngay ngài còn không thi được bằng lái thì tôi chỉ đành làm tài xế chuyên dụng cho ngài thôi."
"Các ngươi, không thể đối xử với ta như vậy..." Bí Đỏ rơi lệ: "Ta muốn đổi huấn luyện viên."
Kính râm vẫn bình tĩnh như thế: "Bí Đỏ tiên sinh, ngài đã đổi Ong Mật tiên sinh, Bươm Bướm tiểu thư, Chuồn Chuồn tiên sinh, ... cộng lại đã hơn mười người. Mong ngài nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân, chúng tôi đều là huấn luyện viên tập lái có đẳng cấp cao nhất."
Bí Đỏ nhảy bật lên, nhảy trên sô pha: "Lúc ngươi nói chuyện có thể nhìn thẳng vào mắt ta không hả?!"
Kính râm trầm mặc một chút, sau đó hắn đứng lên rồi ngồi xổm xuống, cúi đầu nói chuyện với Bí Đỏ đang đứng trên sô pha: "Thật xin lỗi tiên sinh, tôi thừa nhận chuyện này có hơi khó."
Bí Đỏ tức giận đến ngả ngửa, lăn từ trên sô pha xuống sàn.
Không khí trong phòng vui vẻ lên không ít, Tần Thái bảo Đàm Tiếu rót chén nước khác, sau đó cẩn thận ra đề nghị: "Ấy, vị tiên sinh này có thể tháo kính râm ra rồi nói chuyện không, bây giờ đang ban đêm..."
Cô còn chưa nói xong, vị kia liền không vui: "Vị tiểu thư này, xin cô đừng kì thị mắt kép!"
Đến lúc này Bí Đỏ mới vui lên chút: "Kì thị gì mà kì thị? Ít nhất lão tử đây không đeo mắt kính, hừ!" nó uống một ngụm nước, đi trên sô pha tới trước mặt Tần Thái. Tần Thái phát hiện dáng vẻ lúc nó đi, lúc ngồi và cả lúc nhảy. Có hơi đáng yêu như trong game Plant & Zombie.
"Hoàng ca hiện tại không có dư thời gian, cô có chuyện gì thì nói với ta." Nó vỗ vỗ ngực, nếu như đó thật sự là ngực.
Nãy giờ đã cạn lời rồi, giờ vào vấn đề chính: "Tôi muốn thuê các vị tìm giúp một nơi. Nơi này không rõ ở phía nào, chỉ biết có rất nhiều hoa đào, còn có một dòng suối nhỏ." Đàm Tiếu nhanh tay lấy giấy viết đưa cho cô, Tần Thái cố lục lọi trí nhớ của mình rồi vẽ ra một bức tranh kí họa. Vẽ xong, cô còn có chút băn khoăn: "Bởi vì có quan hệ đến Huyền Thuật sư, nên tôi không dám chắc khung cảnh này có thật hay không. Cho nên cái này chỉ có thể để tham khảo thôi"
Bí Đỏ nhìn "bức vẽ", sau đó nó ngẩng đầu, liếc mắt Tần Thái một cái: "Tiểu thư, mong cô đừng gây chuyện, dù là buổi tối thì dòng họ nhà dưa chúng tôi cũng rất bận."
Tần Thái trấn an nó: "Bí Đỏ tiên sinh, trước lúc rời đi tôi còn dùng móng tay bấm một vết lên quả dưa nhưng không rõ là dưa gì, nếu ngài tìm theo hướng này, chắc chắn có thể tìm ra nơi đó."
Bí Đỏ vừa nghe liền không vui: "Sao cô có thể tùy tiện như vậy, tùy tiện bấm móc lên thân thể người khác? Nếu tôi làm thế lên mặt cô thì cô có vui không? Dưa cũng có tôn nghiêm của dưa chứ! Tôi từ chối phục vụ cho loại người coi thường giống loài chúng tôi! Mời cô kiếm người khác đi"
Nó nhảy xuống khỏi sô pha đi ra ngoài, Tần Thái xấu hổ đỏ mặt, còn bên kia Sa Ưng đem một miếng dưa hấu qua: "Bí Đỏ tiên sinh khoan đã, mời ngài ăn một miếng."
Bí Đỏ càng không vui, đẩy ra: "Ta không ăn dưa hấu."
Sa Ưng xin lỗi rất chân thành: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi quên mất. Lần trước cũng có một tên dưa hấu nói chuyện như thế với chủ nhân của tôi." Anh cắm một miếng, nhai nhai như không có chuyện gì. Bí Đỏ đứng đợi một lúc, nó hỏi: "Sao ngươi lại nói chuyện dở chừng thế?"
Sa Ưng cắn thêm một miếng dưa hấu nữa: "Ồ, thì sau đó chúng tôi ăn dưa hấu cả nửa tháng. Nè, đây là phần còn dư."
"..."
Bí Đỏ nhìn thoáng qua Tần Thái, rồi liếc mắt sang Sa Ưng. Tay Sa Ưng cầm một cái dao gọt hoa quả, cắt gọt miếng dưa hấu khác, cắt ra thành từng miếng nhỏ, rồi dùng tăm xỉa răng chọc một miếng đút cho Tần Thái. Nó ngoan ngoãn ngồi lại sô pha, hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...