Vương Phi Xà Y

Lục vương phủ.

Giữa đêm khuya lúc này lục vương phủ đèn đuốc sáng ngời, trong phòng có hai nam tử đang ngồi đối diện nhau.

"Lục đệ, nghe nói hôm nay ngươi xin thánh chỉ để thất tiểu thư của Bạch phủ thừa tướng vào vương phủ ở, đây không phải là sự thật chứ?" Xích Liên Vũ ngồi ở bên bàn sách, dùng nói nói cực kỳ kinh ngạc mà hỏi.

Hắn thật không dám tin nổi lục đệ sẽ chủ động đi xin thánh chỉ, có ai mà không biết Xích Liên Triệt chưa bao giờ gần nữ sắc, vậy mà bây giờ.... rất quái dị ạ....

Xích Liên Triệt để sách trên tay xuống bàn, gương mặt tuấn tú, lãnh khốc như được điêu khắc mà thành, vô cùng xinh đẹp. Khóe miệng khẽ động nhẹ nhàng lên tiếng: " Dĩ nhiên, Vương phi của bổn vương đương nhiên phải vào ở trong vương phủ".

"Lục đệ, ngươi không phải là nghiêm túc chứ, ngươi đã từng nhìn thấy thất tiểu thư của phủ thừa tướng kia chưa ạ, dung nhan này thật sự....." Nhắc tới dáng vẻ của Bạch Băng thì Xích Liên Vũ liền đổ mồ hôi lạnh. Một năm trước hắn có dịp đi đến phủ thừa tướng cho nên nhìn thấy dáng vẻ kia ... vô cùng bẩn thỉu, giống như một tên ăn mày vậy....

"Nếu Tứ ca cảm thấy cuộc sống không có thú vị, Lục đệ ta cũng không ngại giúp ngươi thay đổi một chút". Xích Liên Triệt nhíu lại chân mày, nở nụ cười càng thêm xinh đẹp.....

"Ách.... Ta chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi cũng biết ta ăn nói luôn không suy nghĩ.... cho nên Lục đệ đừng để trong lòng .... ha hả .... " Trông thấy nụ cười xinh đẹp kia làm cho Xích Liên Vũ phải rùng mình một cái.

Con hổ mà biết cười, thật sự biết cười !

"Vương gia !" Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lôi Hỏa từ ngoài cửa sổ nhẩy vào, một chân quỳ trên đất ôm quyền cung kính hành lễ.

"Có chuyện gì đã xảy ra" Xích Liên Triệt mở miệng hỏi nhưng giọng điệu kia rõ ràng là khẳng đinh mà không phải là hỏi.

"Vương gia, Vương tướng quân mang theo Vương tiểu thư tới phủ thừa tướng, Vương phi tương lai dám ép Vương tiểu thư ở ngay trước mặt mọi người cởi quần áo, Vương tướng quân gặp phải nhục nhã lại không dám mở miệng phản kháng lại nửa câu....." Lôi Hỏa đem mọi chuyện hôm nay xảy ra ở phủ thừa tướng, kể lại chi tiết.

Lúc đó nhìn thấy vậy ngay cả hắn cũng phải giật mình, Vương phi tương lai thật không ngời lại lợi hại như vậy, làm cho Vương tướng quân như ăn phải Hoàng Liên không dám mở miệng nói một câu, đành phải nuốt tức giận vào trong bụng.

Hắn thật bội phục vị vương phi tương lai này ạ.

"Ngươi... ngươi nói tất cả đều là sự thật?" Xích Liên Vũ cảm thấy rất khó tin, hắn ta vừa nói thất tiểu thư của phủ thừa tướng ép viên ngọc quý trên tay Vương tướng quân, ở ngay trước mặt mọi người cởi quần áo là sự thật.

Nhục nhã Vương tướng quân, là em ruột của đương kim hoàng hậu, hơn nữa người ta còn không dám phản kháng lại?.

Trời ạ !

Nếu đây là sự thật... Vậy sau này hắn phải ít trêu chọc tới nàng thôi, nếu không mình liền.....

"Lời thuộc hạ nói tất cả đều là sự thật" Lôi Hỏa nói.

Trước kia hắn cũng đã từng điều tra về vị vương phi tương lai này, nhưng mà.... Chuyện xảy ra hôm nay cùng với trước kia thật sự khác nhau quá xa, nếu như bảo hắn không cảm thấy nghi ngờ thì khác nào bảo hắn là quá đần độn, hoặc là nói vương phi trước kia che giấu quá tốt ?

"Trời ạ.... vậy thất tiểu thư mà trước kia ta nhìn thấy rốt cuộc có phải hay không là chân chính thất tiểu thư thật sự ạ?" Xích Liên Vũ vô cùng kinh ngạc có phải trước kia đã nhìn lầm hay không, con người xấu xí một năm trước bị hạ nhân đuổi đánh, chỉ trong một năm làm sao có thể thay đổi hoàn toàn thành một người khác như vậy....

Xích Liên Triệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn như vây, thì không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm vài lần, nhưng mà ngay cả hắn nếu như không phải tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của nàng, thì hắn cũng khó mà tin tưởng được.

Nhưng khí thế bá đạo kia của vương phi làm hắn rất thích, vẻ kiêu ngạo cùng khí thế dõi mắt từ trên cao nhìn xuống, cái loại sát khí lạnh lẽo đó rất giống với hắn....

"Không dám tin tưởng sao? Nếu không thì ngày mai ngươi tự mình đến khiêu chiến thử một lần !" Xích Liên Triệt cong môi thể hiện rõ tâm tình bây giờ đang rất tốt.

"Ách... ta.... vẫn là không nên ! Nếu đệ muội tương lai lợi hại như vậy thì ta còn không phải là tự tìm .... không ... không phải là ... ý của ta là .... Cánh tay của Tứ ca gần đây mới bị thương còn chưa khỏi, không nên động võ". Chữ ' chết' đang lúc đinh thốt ra, Xích Liên Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nên kịp thời ngậm miệng lại.

Xích Liên Triệt càng nhìn càng buồn cười" Ta chỉ nói là dùng lời nói mà thôi, ngươi sao lại sợ dùng tới sức lực ạ !"

Người nào mà không biết công phú đấu khí của đương kim Tứ vương gia là mèo ba chân, tuy đấu khí mặc dù không giỏi nhưng mà về phương diện chế luyện thuốc thì lại vô cùng thành thạo, đã gần tiến vào cảnh giới Trung cấp luyện dược sư.


"Ta nói sợ bao giờ ? Làm gì có ạ?" Xích Liên Vũ vuốt mũi, dĩ nhiên là hắn biết rõ ràng mới vừa rồi mình có bao nhiêu xấu xa, trong lòng rất xấu hổ ạ.

"Ha hả, đã khuya lắm rồi, Tứ ca chẳng lẽ muốn ở lại qua đêm ở trong phủ của ta hay sao !" Xích Liên Triệt đứng lên đi ra ngoài cửa, đồng dạng ngắm nhìn Huyền Nguyệt. Con mèo nhỏ này thật đúng là làm cho người ta không yên tâm mà, dạy dỗ Vương Lượng đúng là rất nhanh lấy được lòng người, nhưng hậu quả chỉ sợ sẽ là một cuộc mưa máu gió tanh.....

Gió thổi tan đi hơi nóng buổi đêm, thoáng chốc trời đã sáng.

Trước cửa phủ thừa tướng, ầm ầm tiếng pháo vang lên, tất cả hài tử đều đem lỗ tai che lại, đợi tới khi tiếng pháo ngừng lại mới chạy ra tìm kiếm trên mặt đất có còn pháo xót lại hay không để đốt tiếp.

Hôm nay là ngày Bạch Băng vào ở vương phủ, tuy không cử hành nghi lễ long trọng, nhưng mới mười ba tuổi, còn chưa thành thân mà đã được vào ở vương phủ thì đây chính là lần đầu tiên được nghe nói.

Tất cả mọi người đều tụ tập tại trước cửa phủ thừa tướng để xem náo nhiệt.

Xích Liên Triệt cưỡi tuấn mã màu đỏ tươi, chậm rãi dừng lại trước phủ thừa tướng, tóc đen được búi lên cao dùng ngọc đái khảm dạ minh châu màu tím nhạt buộc lại, so với trước kia càng thêm tuấn mỹ phi phàm.

So với trước ít đi một chút lười biếng nhưng lại nhiều thêm một chút hài hòa, mấy sợi tóc tinh tế buông xuống trên trán cùng với ánh sáng của dạ minh châu nhàn nhạt tỏa ra khiến cho chủ nhân của nó càng tăng thêm vẻ an lành.

Mắt phượng sắc bén, đuôi mắt nhếch lên vô cùng quyến rũ, bên trong tròng mắt phát ra ánh sáng như ngọc, mang theo một loại khí chất kiêu ngạo bẩm sinh làm mê hoặc mọi người. Cái loại khí chất này chính là một hành động theo thói quen của hắn mà toát ra.

Lúc này Xích Liên Triệt nhẹ nhàng bước đi, từng bước đi lười biếng tựa như báo nhưng vẫn lộ ra khí phách cao quý cùng với nụ cười vẫn luôn nở ở trên môi, làm cho ai cũng cảm thấy được tâm tình bây giờ của hắn cực kỳ tốt.

Bên trong phòng khách.

Không khí có chút căng thẳng, Bạch Hào đôi mắt như sắp khóc, vẻ mặt lưu luyến không rời làm cho Bạch Băng có chút dở khóc dở cười.

"Cha, Băng nhi cũng không phải là đi luôn không trở lại". Bạch Băng có vẻ hơi mất kiên nhẫn, ai có thể nghĩ được đương kim thừa tướng tiếng tăm lừng lẫy tính khí lại sẽ giống như tiểu hài tử.

Bạch Nham bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, lôi kéo tay Bạch Băng đi lên phía trước" Tỷ, đừng để ý tới cha, tỷ yên tâm, sau này Nham nhi sẽ cố gắng luyện công, sau này khi có thể bao vệ tỷ tỷ Nham nhi sẽ tới đón người trở lại".

Không tốt, những lời này vừa đúng lúc truyền tới trong tai Xích Liên Triệt vừa mới bước vào phòng, nhất thời khóe miệng giật giật hai cái rồi nhẹ nàng lại nở nụ cười .

Sẽ đến đón người? Nghĩ thật hay!

"Ái phi có thể đi được chưa". Giọng nói trong trẻo như ngọc nhẹ nhàng thốt ra.

Bạch Băng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau nhưng ở sâu dưới đáy mắt đều nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Lúc này Bạch Băng một thân quần áo màu trắng, tóc dài được búi lên, ở trên búi tóc được cài chiếc châm vàng theo gió lay động phát ra từng tiếng âm thanh trong trẻo, trên trán toát ra một tia ngạo khí, tuy chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại lạnh lẽo giống như Tuyết Liên ở Thánh Sơn, thần thánh cũng không thể sâm phạm.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt đó sẽ không thể rời khỏi nàng được.

Đồng dạng Bạch Băng cũng vô cùng kinh ngạc, hôm nay Xích Liên Triệt tóc đen buộc lên thật cao càng làm cho hắn có thêm phần phí phách lười biếng, nhưng sự đơn giản đó lai càng làm tăng thêm vẻ đẹp khiến cho người thần cùng phẫn nộ, Bạch Băng trong lòng khẽ nguyền rủa, ông trời đây cũng quá là không công bằng rồi, tại sao lại đem tất cả những vẻ đẹp tốt nhất đều tập trung vào trên người của hắn.

"Tỷ, người mau đi đi". Bạch Nham đem Bạch Băng đẩy đến bên cạnh Xích Liên Triệt.

"Phải nhớ nghe lời của cha đấy" Bạch Băng hơi cúi người, giọng nói vô cùng dịu dàng thốt ra từ khóe miệng.

Bạch Nham nặng nề gật đầu, trong lòng thì rất không luyến tiếc.

Bạch Băng xoa xoa đầu Bạch Nham rồi xoay người cười vui vẻ nhìn Xích Liên Triệt, nghĩ tới người nam nhân hoàn mỹ này sẽ là trượng phu của mình, trong lòng nổi lên sự tham lam, nếu đã thuộc về nàng thì vĩnh viễn sẽ là của nàng!

---------------------


Ánh nắng chiếu xuống cảnh sắc tươi đẹp, xen lẫn trong gió là mùi vị nóng nực.

Thoáng cái đã mười ngày trôi qua.

'ầm' một tiếng nổ động trời ở trong vương phủ vang lên, tiếng nổ kia cơ hồ vang lên như phá vỡ cả kinh thành.

Dân chúng trong thành ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ phát hiện ra phía trên vương phủ là một trận khói đen xông thẳng tới tận trời khiến mọi người hoảng sợ.

Vương phủ bị cháy nhưng vì sao lại phát ra tiếng động?

Một bãi đất trống ở Tây uyển trong vương phủ thị vệ tụ tập đông đảo, nếu ai quan sát kỹ sẽ thấy vẻ mặt mọi người ở đây đều co quắp, sắc mặt hoảng sợ tái nhợt, bởi vì bọn họ vừa mới thấy được một sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Trên một chỗ đất bằng phẳng, khi vương phi của bọn hắn ném một bọc đồ về phía sau thế nhưng âm thanh phát ra so với thiên lôi còn lợi hại hơn. Uy lực đó thật không thể coi thường, chỉ trong nháy mắt một chỗ đất bằng phẳng liền biến thành hố to có chiều rộng tới mấy trượng.....

Nhìn thấy hậu quả như vậy, ai còn có thể bình tĩnh nổi, tất cả đều lấy một loại ánh mắt hoảng sợ mà nhìn tiểu vương phi của bọn họ, cái bọc kia rốt cuộc là cái gì, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy loại vũ khí mạnh mẽ như thế .

"Uy lực quá nhỏ". Bạch Băng nhìn hố to kia lắc đầu liên tục, nhất thời làm cho bọn họ tức giận thở khong ra hơi, uy lực quá nhỏ? Dựa vào một bọc nhỏ kia mà có thể phát ra được sức mạnh lớn như vậy, đã đủ phi thưởng rồi, mà hôm nay vương phi lại nói là uy lực quá nhỏ? vậy uy lực chân chính của nó còn biến thái tới mức nào ạ......

Bạch Băng cúi đầu nhìn chỗ thuốc nổ trong tay, còn không đủ, cần phải chế tạo lại. Kỹ thuật nghiên cứu khoa vũ khí hạt nhân, thuốc nổ, chế tạo súng ống của nàng so với những lão già ở các quốc gia khác còn lợi hại hơn nhiều.

Thông thường những thứ nàng chế tạo ra so với vũ khí trong tay binh lính Trung Quốc còn mạnh hơn gấp mười mấy lần, bởi vì nghiên cứu của nàng chưa bao giờ bị hạn chế, nên uy lực rất sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chẳng qua nơi này lại đại lục dị giới, tài liệu không đầy đủ, mất thời gian hơn mười ngày nghiên cứu mà uy lực của thuốc nổ lại quá nhỏ. Trong khi nơi này nàng cần phải cải tạo lại rất nhiều....so với mục tiêu của nàng còn quá xa.....

Tại đại lục Ma Huyễn này, lấy đấu khí, ma thú, chế thuốc cùng vũ khí làm chủ. Thuốc nổ và những thứ linh tinh khác bọn họ đều chưa từng thấy qua, đây cũng chính là lợi thế của Bạch Băng, cho nên nàng muốn huấn luyện ra một tổ chức được hiện đại hóa.

Nàng sẽ tự mình nghiên cứu cùng chế tạo ra kỳ môn độn giáp, thần binh lợi khí cùng vũ khí và thuốc nổ. Hơn nữa yêu cầu huấn luyện của nàng so với kiếp trước cần phải tàn nhẫn hơn, chỉ có người sống sót ở trong chém giết mới xứng đáng làm thủ hạ của nàng. Nàng cho tới bây giờ chưa từng là người thiện lương.

Nhẹ nhàng nhếch miệng tươi cười, cực kỳ kiêu ngạo, cho dù nơi đây là nơi cá lớn nuốt cá bé thì nàng cũng sẽ vĩnh viễn trở thành cường giả một phương.

"Trước tiên mang tài liệu này tới, gia tăng thêm gấp hai mươi lần số lượng lúc trước". Đưa mắt liếc nhìn hố sâu trước mặt kia, lạnh lùng lên tiếng.

"Vâng" Nghiêm Võ cung kính trả lời, nhưng trong lòng rõ ràng là đang hoảng sợ, gấp hai mươi lần?

Vương phi muốn lấy những thứ đó để chế tạo ra loại biến thái kia, nhưng gấp hai mươi lần ... vậy sẽ có hiệu quả như thế nào, thì hắn không có cách nào tưởng tượng nổi, mà cũng không dám tưởng tượng.....

Bạch Băng vỗ tay một cái, để lại bột thuốc nổ rồi xoay người đi về phía thư phòng của Xích Liên Triệt, nơi đó có rất nhiều sách mà nàng muốn xem. Chế thuốc, ma thú, cùng đấu khí, tất cả những thứ này nàng muốn hiểu rõ để tiến bộ nhanh hơn.

"Vương... Vương phi...." Quản gia thở hổn hển chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Băng xoay người hỏi đầy nghi ngờ, nàng tới vương phủ đã được nửa tháng, nàng hiểu rõ quản gia kia làm việc rất nghiêm túc, gặp chuyện không loạn, nhưng lúc này lại hoảng hốt như vậy... cho nên rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.

"Thưa vương phi, vừa rồi ở trong cung thông báo lại, nói Tam công chúa bị rắn độc cắn, sợ rằng tính mạng khó giữ được, hôm nay vương gia không có ở trong phủ... vậy phải làm như thế nào mới tốt ..."

Vẻ mặt lo lắng của quản gia đều bị Bạch Băng nhìn vào trong mắt, Tam công chúa? Nửa tháng nay nàng đều tập trung nghiên cứu khoa học cùng ma thú, nên mọi chuyện trong hoàng thất nàng thật sự không có để ý tới.

"Người này rất quan trọng sao?" Bạch Băng rất nghi ngờ, người sinh ra ở trong hoàng tộc đều là ngươi lừa ta gạt, cho dù là huynh đệ tỷ muội đi chăng nữa nhưng một khi lợi ích của họ bị uy hiếp thì bọn họ cũng sẽ không chừa một thủ đoạn nào mà diệt trừ.

Hôm nay xem ra quan hệ của Tam công chúa cùng Xích Liên Triệt rất tốt, nếu không thì làm sao lại có người ở hoàng cung đến thông báo.


"Tam công chúa là muội muội của vương gia, từ nhỏ tình cảm của công chúa cùng vương gia rất tốt, cho nên hôm nay mới tìm tới vương gia.... nhưng là...." Quan gia than nhẹ một tiếng, hắn còn nhớ mỗi lần tới vương phủ nàng sẽ kéo râu mép của hắn xuống, sau đó cười khanh khách không ngừng.

Nay bị rắn độc cắn, chỉ sợ là không qua được, hắn mới chỉ suy nghĩ một chút mà trong lòng đã vô cùng xót xa, chứ đừng nói tới là vương gia.

"Đi, vào cung". Bạch Băng bước nhanh về phía cửa lớn, nàng không có lý do gì mà bỏ mặc muội muội của Triệt, bị rắn độc cắn chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ có thể mất mạng !

-----------------

Nàng ở hiện đại đã đi thăm rất nhiều lần di tích cổ đại, đối với đồ vật chuyên sử dụng ở hoàng cung cũng rất hiểu rõ, nhưng khi vừa tiến vào cửa ở nơi này cũng đủ khiến cho Bạch Băng phải giật mình kinh ngạc một chút, hiện trạng này so với hiện tại còn vĩ đại hơn gấp mười lần.

Nguy nga tráng lệ, rực rỡ vô cùng. Khí thế kia thật giống như Kim Long đang hiện ra chói mắt .

Thái giám ở phía trước dẫn đường, vòng đi vòng lại hơn nửa giờ ... từng cảnh tượng hiện ra khiến nàng càng ngày càng bất ngờ.

Nơi này giống như là một thế ngoại đào viên.

Đình đài lầu các, tinh xảo khéo léo khác lạ, bên này thì tường ngọc mái ngói màu vàng, trên đỉnh được uốn cong, bên kia thì đình đài riêng biệt, bên dưới là tiếng nước chảy qua róc rách, bên cạnh còn có núi giả được xắp xếp chồng chất lên nhau rất khác biệt, trên đất chồng đủ các loại hoa cỏ kỳ lạ vừa nhìn đã biết là vật rất quý giá.

Ánh nắng chiếu lên cảnh tượng đẹp đẽ này, bắn ra ánh sáng chói lóa lên mái ngói lưu ly trên cao, làm cho cả nóc nhà càng thêm sáng sủa rực rỡ.

Mưa rơi xuống ao sen xinh đẹp, trong ao đều là những bông hoa sen nở muộn.

Mùa hè chính là thời điểm của hoa sen nở, cảm giác hình như có thể ngửi được mùi hương hoa thoang thoảng bay trong gió....

Tạo nên một cảnh đẹp tinh tế khiến Bạch Băng phải giật mình.

"Vương phi, nơi này chính là viện của Tam công chúa" Quản gia nhỏ giọng nói bên tai Bạch Băng, công chúa từ nhỏ đã thích những thứ thanh nhã, cho nên hoàng thượng liền sai người xây dựng cái viện này.

Lời nói này làm cho Bạch Băng phải nhíu mày lại, một công chúa mà được cưng chiều đến mức như vây, hơn nữa chỗ này, nàng vừa mới quan sát qua liền biết được, rắn độc sẽ không thể tự mình xuất hiện ở đây cắn người, nếu không thì heo cũng sẽ biết leo cây.

Rắn độc là một loài sinh trưởng ở nơi ẩm ướt hoặc là nóng bỏng, nó sống ở bụi cỏ, khe đá, cây khô, hoặc gần nơi rừng núi, mà nơi này cùng với những đặc điểm kia hoàn toàn ngược lại.

Bạch Băng nhếch môi, sợ rằng không chỉ đơn giản là bị rắn độc cắn như vậy đâu, người được hoàng thất sủng ái thường thường sẽ chết càng nhanh, màn tranh đấu trong hậu cung này ở trên TV đã diễn rất nhiều năm, mặc dù nàng không xem TV nhưng cũng hiểu rõ ràng.

Hoàng thượng sủng ái Tam công chúa Xích Liên Toàn như vậy, chắc hẳn đã có người ghen tức rồi.

Lúc này bên ngoài phòng Tam công chúa có mấy tên thái giám và cung nữ đang đứng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nếu như công chúa có gì không hay xảy ra thì mạng của các nàng cũng không còn.

Thái giám đi vào thông truyền, ánh mắt Bạch Băng di chuyển nhìn về phía mấy cung nữ cùng thái giám.

"Các ngươi là cung nữ thân cận của công chúa?" Bạch Băng quay đầu hỏi, đồng thời quan sát vẻ mặt của các nàng.

"Phải..." Bốn ả cung nữ cung kính trả lời, trong lòng có chút nghi ngờ, người trước mặt này là ai? sao các nàng chưa từng thấy qua.

"Như vậy, lúc công chúa bị thương do rắn độc cắn thì các ngươi đều ở bên cạnh người?" Ánh mắt của Bạch Băng liếc mắt quan sát, cả người tỏa ra sát khí làm cho người trước mặt bị đè nén không thở nổi.

"Không phải ... Lúc ấy công chúa để cho chúng ta đi làm chuyện khác, chỉ có Thu Cúc ở bên cạnh" Xuân Hương nhìn Bạch Băng trả lời.

Khi mấy lời này được nói ra thì vẻ mặt của bốn người đều bị Bạch Băng hoàn toàn thu vào trong mắt của nàng, miệng giật giật, nhưng tròng lòng thì đã sáng tỏ.

"Lục vương phi, hoàng thượng, nương nương cho mời vương phi đi vào" Thái giám thông truyền vội vã đi ra thông báo.

Thời điểm một người ở trong đó khi nghe thấy kia là Lục vương phi thì cơ thể run lên, thoảng ngẩng đầu nhìn một cái. Bạch Băng liếc mắt một cái, phủi nhẹ quần áo, ngoài miệng nở nụ cười càng thêm vui vẻ.

Sau đó nhấc chân đi vào trong phòng.

"Không chữa trị được thì tất cả các người đều chôn cùng" Vừa mới bước vào ngưỡng cửa, đã nghe thấy một tiếng quát giận dữ truyền từ bên trong ra.

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng....." Mấy tên thái y bị dọa sợ đến run rẩy cả người, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ, trán đổ mồ hôi chảy đầy xuống mặt cũng không có một ai dám đưa tay lên lau đi.


Có trời mới biết bọn họ lúc này có bao nhiêu sợ hãi, bị rắn độc cắn từ xưa tới nay đều không có ai có thể giải, bọn họ thật sự không thể làm gì được ạ.....

"Phế vật, tất cả đều là phế vật, người đâu, kéo ra ngoài chém" Xích Liên Hoàng giận tím mặt lại.

"Hoàng thượng khai ân, rắn độc cắn người không ai giải được, hôm nay cho dù người có giết chúng thần thì độc của công chúa cũng không thể giải được ạ...." Một ngự y lớn gan noi ra, nhưng trong lòng thì đổi mồ hôi lạnh, dù sao cũng đều là chết, còn không bằng đem những lời trong lòng nói ra ngoài.

"Ai nói độc rắn không thể giải" Lời của ngự y vừa nói xong, một thanh âm trong trẻo vang lên, đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

Một bóng dáng nhỏ bé đi vào, đôi mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người ở bên trong gian phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Xích Liên Hoàng.

"Dân nữ tham kiến hoàng thượng". Bạch Băng hơi cúi người hành lễ.

"Ngươi chính là Triệt vương phi tương lai" Xích Liên Hoàng quay đầu nhìn về phía Bạch Băng, trên người là một thân long bào màu vàng óng, giống như là một vị thần cao quý làm cho người ta phải quỳ lạy.

"Phải" Bạch Băng không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Xích Liên Hoàng, hoàng đế chính là hoàng đế, khí thế kia thật đúng là làm cho người ta phải kính sợ.

"Mới vừa rồi ngươi nói độc rắn có thể giải, là thật sao?" Xích Liên Hoàng vội vàng hỏi, trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng giọng nói lại có chút ít mừng rỡ.

"Dĩ nhiên có thể giải, chẳng qua là mới vừa rồi dân nữ có quan sát một chút ở bên trong sân viện đẹp đẽ kia, cảm thấy chuyện rắn tới đây cắn người rất quái lạ, dân nữa thấy hoàng thượng nên cho người kiểm tra kỹ lại một lần mới tốt" Nói xong, ánh mắt một lần nữa lại nhìn về phía mọi người, vô cùng hài lòng vì nhìn thấy được chuyện mình đang khó hiểu.

Xích Liên Hoàng vẻ mặt sững sờ, ánh mắt như vực sâu không đấy liếc nhìn Bạch Băng.

"Nếu thật sự có thể giải được, vậy còn không nhanh lên chữa trị cho Toàn nhi" Một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi từ trên giường hốt hoảng đi tới. Trong đôi mắt đẹp toàn là hơi nước nay đã sưng vù.

Bạch Băng liếc mắt nhìn vị mỹ nữ này, vậy đây chính là mẫu phi của Triệt, nàng lập tức khẽ gật đầu hướng mép giường đi tới.

Lúc này Xích Liên Toàn ở trên giường mặt mũi đỏ bừng, sốt cao không hạ được, Bạch Băng vén ống quần của nàng lên nhìn vết thương xung quanh đã bắt đầu chuyển thành màu tím, phồng rộp lên, có tình trạng vết thương bị rỉ máu, tình hình này xem ra đã bị rắn cắn được hơn bốn canh giờ rồi.

Cũng may vẫn còn chữa kịp, một khi bị rắn độc cắn thì sau nửa canh giờ sẽ có tình trạng sốt cao, sau sáu đến bốn mươi tám canh giờ mà không được chữa trị kịp thời thì sẽ tử vong.

Đứng ở trước giường không biết từ lúc nào trong tay Bạch Băng đã có thêm mấy cây ngân châm, châm vào xung quanh vết thương, mặc dù độc đã khuếch tán ra nhưng vẫn còn chưa lan ra toàn bộ cơ thể. Những cây ngân châm này của nàng đều có chứa kịch độc, theo máu truyền vào bên trong cơ thể cho đến khi hoàn toàn khống chế độc rắn ở bên trong.

"Đem viên thuốc này nấu ra rồi cho nàng uống" Bạch Băng từ trong ngực lấy ra một viên thuốc đưa cho cung nữ ở bên cạnh.

Độc trong người Xích Liên Toàn tạm thời bị kiềm chế lại, nhìn vết thương này có thể thấy rõ ràng đó là do rắn đuôi đỏ cắn, rắn đuôi đỏ này rất hiếm thấy, hơn nữa nó còn có một tập tính đó là nó chưa bao giờ xuất hiện ở nơi có người, thói quen của rắn rất khó thay đổi, nếu không phải bị người nuôi dưỡng thì sẽ không đi công kích loài người.

"Chậm" Thục phi ngăn lại cung nữ đang muốn đi ra cửa, xoay người nói: "Hoàng thượng tại sao lại có thể tin lời của một hài tử, nếu ăn viên thuốc này đối với độc trên người công chúa lại càng năng thêm thì phải làm sao bây giờ".

"Này....." Xích Liên Hoàng thoáng chút do dự.

Đúng là hắn hơi quá sốt ruột, thất tiểu thư của phủ thừa tướng này mới mười ba tuổi, lời nói của một hài tử mười ba tuổi nói ra có thể tin sao?

"Nếu có cái gì ngoài ý muốn xảy ra Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm" Một giọng nói vô cùng mê người vang lên, theo đó là Xích Liên Triệt một thân quần áo màu đen đi vào, làm cho cả người hắn càng thêm toát ra vẻ lãnh khốc cùng thần bí.

Thục phi thấy Xích Liên Triệt xuất hiện thì trên mặt nhất thời biến đổi, hắn không phải là không ở kinh thành sao?

"Độc nặng thêm? A, ngươi vừa rồi cũng đã nghe, độc này ngay cả thái y cũng không có cách nào giải, không ăn thuốc của ta thì nàng ta sẽ chết" Bạch Băng nở nụ cười châm chọc mà nhìn về phía Thục phi, dứt lời tầm mắt dừng lại ở trên người Xích Liên Hoàng: "Nếu như không tin tưởng ta, vậy ta cần gì phải lãng phí tâm tư đi cứu ".

"Hoàng thượng.... hoàng thượng.... Để cho nàng chữa trị đi, nàng là Triệt vương phi nhất định sẽ không hại Toàn nhi đâu, để cho nàng chữa trị đi..... " Đông quý phi lôi kéo tay áo Xích Liên Hoàng, mở to đôi mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Ngự y nói không có biện pháp, nàng cũng biết độc rắn này không người nào có thể giải, hiện tại cô gái này nói có thể giải, bất kể là thật hay giả nàng cũng đều phải thử một lần. Bây giờ nàng đem tất cả mọi hy vong đặt trên người của nàng ta, chỉ cần Toàn nhi không sao, bắt nàng làm gì nàng cũng đồng ý.

"Phụ hoàng, chẳng lẽ không tin tưởng nhi thần" Xích Liên Triệt đi tới bên cạnh Bạch Băng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt của Xích Liên Hoàng.

Người khác có thể không tin, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, hắn biết rõ Bạch Băng sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà nàng không nắm chắc, hơn nữa trong nửa tháng này nàng đã làm cho hắn quá nhiều bất ngờ cùng vui vẻ.....

Thực lực tiểu vương phi của hắn không thể coi thường, mà hôm nay nàng đối với rắn độc cũng có hiểu biết, nàng thật sự là mới mười ba tuổi sao?

Hơi thở lạnh lẽo như vậy, trưởng thành như vậy, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy nàng thật giống như một người ba mươi tuổi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui