Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên lắc lắc thân thể béo tròn đầy thịt của nàng, leo từ trên người hoàng đế xuống, đến trước mặt Tiêu Nguyệt, ngẩng đầu nhìn hắn chờ đợi.
Lần thứ hai nàng cất tiếng khẩn cầu: “Có …. thể …. không?”.
Lần này không chờ Tiêu Nguyệt trả lời, nàng trực tiếp leo lên lòng hắn ngồi.
Càng gần con mèo, nàng càng kích động, con mèo mà nàng muốn, nó đang ở ngay trước mắt nàng…
Tất cả mọi người chung quanh đều ngừng thở, nhìn chằm chằm Miên Miên không chớp mắt, chỉ còn mỗi Tiểu Dung Triệt, vẫn đang ngồi trên mặt bàn chọn đồ vật đoán tương lai.
Miên Miên nép thân thể tròn xoe của mình xán vào trong lòng Tiêu Nguyệt.
Động tác của nàng, khiến con mèo đang ngủ bị đánh thức.

Phi Sắc đang ngủ rất ngon, nằm trong lòng Tiêu Nguyệt rất ấm áp, thế nhưng có ai đó cố ý chen chúc với hắn thì phải? Định tranh dành địa bàn với hắn sao?
Nhướng con mắt tròn xoe, đập vào mắt hắn là một đôi mắt hồn nhiên vô tội, trong ánh mắt hiện rõ sự vui mừng, giống như đã từng quen biết ở chỗ nào đó.
Phi Sắc trừng mắt nhìn Miên Miên, càng nghĩ càng không ra, ai vậy nhỉ?
Hắn chỉ gặp Miên Miên lúc nàng ở hiện tại, căn bản không biết người trước mắt chính là nàng.
Hắn hết sức buồn bực, sự phụ muốn đưa hắn cùng với Miên Miên về quá khứ, làm mai cho Miên Miên, thế nhưng sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bên cạnh Tiêu Nguyệt, còn Miên Miên không thấy đâu.
Vì thế hắn đã buồn bã mất vài ngày, rồi đành ngoan ngoãn ở lại làm sủng vật của Tiêu Nguyệt.
Miên Miên kích động vô cùng, thấy Phi Sắc mở mắt, nàng càng thêm xác định chính là con mèo tròn của nàng.

Trong đầu nàng hiện tại chỉ còn đúng một suy nghĩ: vuốt ve nó, lại gần nó, ôm nó…
Lúc nàng xuyên không, hình ảnh cuối cùng nàng nhớ chính là một bóng hình, hay chính là con mèo này nó hôn môi nàng.
Nàng bị nó hôn nên mới xuyên không, nàng tin chắc một điều, chỉ cần hôn nó một lần nữa là có thể trở về hiện đại.
Nghĩ tới đây, Miên Miên nhịn không được mừng như điên, cúi đầu gần mặt con mèo…
Lúc này một tay Tiêu Nguyệt ôm đứa trẻ, một tay ôm con mèo, đối với tình cảnh quỷ dị hiện tại, hắn không dám cử động, chỉ sợ không cẩn thận, làm ngã cả hai thì khổ.
Miên Miên phấn khởi nhướng môi, ghé mặt xát vào mặt Phi Sắc, hắc hắc… Đừng trách ta ăn đậu hũ của ngươi, ta chỉ làm lại những gì ngươi đã làm với ta mà thôi.
Con mèo phát giác động tác của nàng, lập tức cảnh giác, nhóc con này định cắn vào miệng của hắn sao? Hắn không thể để nhóc con này thành công được.
Dương móng vuốt, nhằm trúng vào mặt Miên Miên, Phi Sắc tung miêu chưởng, cào trên mặt nàng thành vệt dài.
Đau quá đi mất! Miên Miên khóc ngày càng lớn, trên mặt đã xuất hiện năm đường tơ máu chảy dài, nàng có chết cũng không ngờ được, con mèo ngoan thế này, lại có thể ra tay tàn độc như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui