Vương Phi Thụy Vi


Chương 7: Thọ yến
Nhưng Vương gia cũng ngày ngày lui tới, kể từ khi tổng quản mang tặng phẩm trở về, hắn cứ luôn trầm tư suy nghĩ, ngày ngày lại luẩn quẩn nơi Tuyết Các.
Lần đầu nàng bối rối. Lần thứ hai nàng hơi ngạc nhiên. Lần thứ ba nàng kinh ngạc. Nhưng sau đó là đôi mắt tĩnh lặng thờ ơ, nàng đối với việc hắn đến chỗ nàng sửa sang vài chỗ, đem thêm vài thứ cần dùng cũng không có ý kiến gì. Ngày nào hắn cũng cùng dùng cơm với nàng, nghe nàng đàn hát, chơi cờ nhưng không nói chuyện nhiều, nàng cũng không giữ hắn ở lại, không biết nàng cố ý hay vô tình mà mỗi buổi chiều các thê thiếp điều đến mời hắn về chỗ các nàng ấy, khi thì có vật ngon mời hắn dùng, khi thì có điệu múa hay muốn hắn thưởng thức. Biết là Thụy Vi cố ý báo tin nhưng Kinh Phong vẫn rời đi, vì hắn cũng không muốn ép nàng. Trong lòng một mảnh phong ba không rõ là muốn cái gì, cần cái gì.
Thấm thoắt gần đến ngày thọ yến, sáng sớm hôm nay Kinh Phong cho người mang y phục đến cho nàng, vẫn màu trắng đơn giản nhưng được may rất đẹp cùng với chất lượng lụa thượng hạng bậc nhất, cùng một hộp trang sức hết sức tinh xảo mà vừa nhìn nàng đã nhận ra trong đó còn có lẫn những món trang sức của nàng trước đây.
“Vương phi, hôm nay gia cùng Vương phi sẽ vào cung dự thọ yến của Thái hậu, mời Vương phi đi chuẩn bị.”
Thọ yến Thái hậu, ngày trước vị Thái hậu này cũng yêu thương nàng nhưng chắc người cũng không ngờ, ban hôn cho nàng lại chính là đẩy nàng vào chỗ thương tâm nhất. Thụy Vi mới đầu cũng có hơi ngạc nhiên tại sao Vương gia lại mang nàng đi, là Thái hậu yêu cầu sao, nhưng nàng cũng không hỏi không nói gì.
Kinh Phong ngồi trong tiền sảnh vương phủ uống trà, phía dưới Vương phi Tâm Nguyệt cùng các thị thiếp đang nhíu mày giận dỗi.
“Gia, chúng thiếp thân không được tham dự thọ yến là lẽ thường nhưng tại sao ngay cả Nguyệt tỷ tỷ cũng không được đi?” Lam Phi chu chu miệng xinh xắn hỏi.

Kinh Phong vẫn thong thả uống trà, cũng không có ý nói gì.
“Gia.”
“Gia.”
“Vương phi Thụy Vi là Vương phi chính thức được Hoàng thượng và Thái hậu ban hôn.” Thấy Vương gia không nói gì, tổng quản nhìn các nàng có chút coi thường bèn phá lệ lên tiếng.
Nhất thời sắc mặt Tâm Nguyệt biến sắc, tay thon nhỏ nắm chặt váy áo, các nàng khác cũng đỏ rần cả mặt, ấm ức trừng mắt nhìn tổng quản. Không khí trong sảnh lập tức như đông cứng lại.
“Các muội muội không nên làm loạn, gia có chủ ý của mình.” Tâm Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng rồi nhìn Kinh Phong mỉm cười. Biết tính hắn, Tâm Nguyệt cùng các nàng có không cam lòng cũng phải nhẹ nhàng mỉm cười lại.
“Vậy ra là ý của Hoàng thượng cùng Thái hậu”, Lam nhi nhẹ nhàng nói, không phải ý riêng của gia là được rồi. Các nàng khác cũng lập tức vui vẻ trở lại cùng trò chuyện uống trà.
Kinh Phong vẫn một mực không nói gì, cũng không nhìn các nàng một lần nào, chỉ khi một nô tỳ đi vào quỳ xuống bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi đã tới”, đôi mắt đẹp ấy mới ngẩng lên chăm chú nhìn ra phía cửa.
Nàng nhẹ nhàng bước vào, mang theo hương sen thoang thoảng như tiên nữ lạc chốn phàm trần, thân váy trắng trắng muốt, tóc vấn hình hoa, ngũ quan kỳ thật tuyệt mỹ, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi ánh hồng kiều diễm. Tất cả ngẩng mặt nhìn nàng, tức thời như có gió xuân lướt qua, tâm can bỗng dưng nhẹ nhàng.

“Tham kiến Vương gia, Vương phi, các vị tỷ tỷ” Âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng.
Kinh Phong si ngốc nhìn nàng còn tất cả các nàng khác nhất thời bất động, cảm giác thư thái trôi qua tức thời hận ý càng cao.
Hận vì nàng là Vương phi được thánh ân. Hận vì nàng quá tuyệt mỹ. Hận vì nàng quá dịu dàng. Hận vì Vương gia nhìn nàng như vậy, chưa từng dùng ánh măt đó nhìn ai, có chú ý, có chút oán trách bi thương, lại nhiều phần sủng ái yêu chiều.
Nàng xuất hiện nhất thời làm Kinh Phong kinh động tâm can, rõ ràng nàng thật đẹp, nàng đứng ngay trước mặt nhưng một tiếng Vương gia, âm thanh xa cách làm hắn tưởng nàng là ảo ảnh cách xa ngàn dặm. Cũng không để ý tới các nàng khác. hắn dịu dàng mỉm cười:
“Nàng tới rồi”, nhưng đôi mày lập tức nheo lại. Nàng tuy xinh đẹp nhưng lại không đeo trang sức, không phải hắn đã cho nàng trang sức của nàng sao, sao chỉ có đôi hoa tai dài, một cây trâm ngọc đơn giản buộc búi tóc cao cao, trên tay chỉ có chiếc vòng ngọc.
“Tham kiến Vương phi”. tổng quản thi lễ.
“Thụy Vi muội muội tới rồi sao?” Tâm Nguyệt đứng lên đi về phía Thụy Vi.
“Tham kiến Thụy Vi Vương phi” Các nàng khác tuy không cam lòng nhưng trước mặt gia vẫn phải thi lễ với nàng.

“Sau này nàng gặp mặt chúng ta không cần thi lễ, điều là ngươi một nhà cả” Tâm Nguyệt nắm tay nàng nói, vẻ mặt có chút gì đó u ám nhưng vẫn dịu dàng, thiện lương. Không khí có chút kỳ lạ làm Thụy Vi hơi nhíu mày, ánh mắt Kinh Phong vẫn chưa lúc nào rời khỏi nàng.
“Được rồi bây giờ các nàng ai trở về nơi ấy đi” Lời nói phát ra có chút lạnh lùng, nghe ra lại có bá đạo cùng cảnh cáo.
Các nàng nhất thời run sợ vội vàng rời khỏi. “Thần thiếp xin lui xuống.”
Tất cả các nàng rời đi, trong sảnh chỉ còn Vương gia cùng nàng, không khí lại im lặng, dường như ngưng đọng lại. Kinh Phong mỉm cười nhẹ nhàng:
“Đưa Vương phi ra xe”, hắn nhẹ nhàng phân phó tổng quản rồi xoay sang nàng: “Nàng ra xe trước chờ ta một lát.” rồi xoay người bước ngược vào thư phòng.
Cỗ xe ngựa tuy tinh xảo đẹp đẽ nhưng bên trong cũng không rộng rãi lắm. Hai người gồi chung xe quả là không được tự nhiên, hắn cứ nhìn nàng chằm chằm rồi nhẹ nhàng rút trong tay áo cây trâm hình phượng thật đẹp, sắc ngọc trong suốt thoạt nhìn quả thật là bảo vật hiếm có. Rồi ghé sát vào nàng hắn cài lên tóc.
“Không phải đã cho nàng nữ trang sao, sao lại không đeo?” Hắn cài xong cũng không có ý định ngồi lại chỗ của mình, vẫm áp sát nhìn nàng. Khoảng cách gần như vậy, quả thật làm người ta không thoải mái, tự nhiên tỏ ra dịu dàng như vậy làm nàng nhất thời kinh ngạc nhìn hắn. Ánh mắt nhẹ nhàng có chút dịu dàng ấm áp.
“Vương gia, thiếp thân không thích mang nhiều trang sức”, lời nói nhỏ nhẹ nhưng khuôn mặt lại ửng hồng.
Gần nàng như vậy, tim Kinh Phong bỗng nhiên đập mạnh, một cảm giác là lạ lần đầu xuất hiện, tâm tư hắn như say.
Thụy Vi nhích về phía sau một chút, vì cớ gì mà lại gần nàng như vậy. Có chút bất đắc dĩ, hắn lui người về, trong lòng vẫn bị hương thơm trên người nàng mê hoặc.

*******
Trong Vương phủ.
“Tỷ tỷ, Vương gia thay đổi rồi sao, cư nhiên đối xử với Thụy Vi như vậy?” Các nàng đang ở hoa viên uống trà, giọng Lam Phi vang lên bực bội.
Các nàng thay phiên nhau nói, tranh luận bất bình như ong vỡ tổ. Vương gia thay đổi ư, không có khả năng, chỉ là sủng ái Thụy Vi thôi. Nàng ta đẹp như vậy, dịu dàng, tài nghệ như vậy, nếu nàng là đàn ông cũng xiêu lòng vì nàng.
Tâm Nguyệt nghiêm mặt nói:
“Vương gia sủng ái nàng thì sao? Dù gì nàng cũng là Vương phi chính thức, huống hồ gì các ngươi ở đây ai có thể so sánh với nàng” Nhìn hết một lượt thấy các nàng xấu hổ đỏ mặt. “Gia ghét nhất là chuyện mưu mô tranh sủng, các ngươi nên yên phận sống tốt đi, có chuyện gì xảy ra, e rằng tính mạng cũng khó giữ.” Nói như thế nhưng lòng dạ đàn bà mưu sâu tựa bể, biết đâu là giới hạn.
Nói rồi xoay người trở về, không phải nàng không so đo, không để ý. chỉ là nàng biết Vương gia vốn lãnh đạm vô tình, sủng hạnh là thế nhưng không hề yêu thương nhân nhượng, dịu dàng. Bây giờ nàng có vương vị, có vị thế, sống thoải mái, như thế đã là tốt rồi, huống hồ nàng nhìn ra là gia có tình ý với Thụy Vi, nhất quyết sẽ yêu thương nàng ta. Nhìn ánh mắt gia khi đó nàng biết là gia thật sự động tâm, xem ra nữ tử đó cũng thật xứng đáng. Nhưng có vẻ nàng ta cũng là tâm tĩnh như nước, thiện lương, không phải nữ tử bình thường, khí chất cao quý như vậy. Mà nàng nếu chỉ vì tranh sủng thì thật ra là không lượng sức, chỉ cần không động nàng thì nàng cũng không động lại, cho nênviệc gì nên tránh thì nên tránh. Nói thì thật dễ nhưng thế sự khó lường, lòng dạ con người thiện ác tùy lúc, có ai biết trước mình sẽ trở nên như thế nào.
*********
Trong hoàng cung, Thụy Vi rất được lòng Thái hậu cùng Hoàng thượng, đã lâu không gặp nàng vẫn xinh đẹp đáng yêu như vậy. Theo ý Thái hậu, nàng biểu diễn một chút tài nghệ, mà tài nghệ của nàng cũng làm khuynh đảo bá quan văn võ.
Nhìn thấy ai ai cũng nhìn nàng bắng ánh mắt si ngốc, Kinh Phong bất giác chỉ hận không thể đem nàng nhốt lại trong phòng, trong tim chợt có chút đau đớn, trên đường đi là nàng miễn cưỡng nói cười, là nàng cố gắng cách xa hắn, là nàng luôn lạnh lùng thờ ơ với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui