Vương Phi Thụy Vi


Chương 3: Tự lập
Từ đó, hơn ba tháng trôi qua nàng quả thật bị lãng quên triệt để, ăn uống hằng ngày cũng chỉ có hai nha đầu cùng nàng lo liệu, không ảnh hưởng ồn ào đến ai. Mới đầu bọn gia nhân cùng nhà bếp có khinh miệt, coi thường nhưng dần dần cũng kính nể, chu đáo hơn vì nàng là người lễ nghĩa, thiện lương lại dịu dàng như nước, xinh đẹp như hoa, huống hồ cần gì nàng cũng dùng trang sức trao đổi không lấy không của ai cái gì.
Bên ngoài Tuyết Các nàng vẫn giữ như cũ, hoang sơ, tiêu điều, nhưng bên trong lại gọn gàng sạch sẽ, đơn giản nhưng rất ấm áp. Ba ngươi cùng quét dọn trang hoàng bên trong sáng bừng, lúc nào cũng thoang thoảng hương trà thanh tĩnh. Gian ngoài có một bộ bàn ghế dùng để uống trà, ăn cơm, bên trong có hai phòng, một phòng ngủ cho nàng, một sắc trắng thanh bạch cao quý, chỉ có chiếc giường cùng một bàn trang điểm nhỏ vời chiếc gương đồng được chạm khắc tinh xảo. Có điều, căn phòng hơi quái dị, bởi đó cũng chính là gian phòng cũ nơi ở của thứ phi đã chết lúc trước. Một ngách ngăn buông màn qua phòng bên cạnh là nơi thay y phục cùng tắm rửa.

Hai nha đầu ở phòng phía sau một chút, đi tới gian bếp nhỏ không xa. Còn những phòng trống còn lại cùng vật dụng cũ nàng cho khóa lại không đụng tới.
Toàn Tuyết Các nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ, tuy nhiên chỉ có ba người vào ra nên nàng cũng không dọn dẹp nhiều. Từ khi rời khỏi phủ Thừa tướng, Thụy Vi biết sống phải thức thời, huống hồ trong phủ Thừa tướng nàng cũng chỉ như cái bóng lặng lẽ quấn quýt bên mẫu thân. Tuy nàng cái gì là cầm là họa, là thi, là kỳ, là y thuật điều biết, nhưng chính ra là tâm hồn tĩnh lặng, không lo thế sự, không tranh ân sủng của phụ thân cùng các tỷ tỷ. Nàng và mẫu thân cứ mong bình an sống như thế, nhưng ai biết nàng cũng phải có ngày rời khỏi, trở thành Vương phi thất sủng sống trong biệt viện hoang vu này.
Phía ngoài viện, nàng chỉ quét dọn sơ sài, người nào đi vào chỉ cũng sẽ thấy rêu phong, tàn tích, ảm đạm không thôi, nhưng phía sau là hoa viên. Nàng dành một khoảng đất phía rìa hoa viên trong viện cùng hai tiểu nha đầu phạt một mảnh đất trồng rau xanh tươi, một mảnh trồng hoa thơm ngát, lại còn trồng cây trà ướp hương. Chính giữa nguyên có hồ cá bằng đá nho nhỏ nàng lại lọc sạch, nước chỉ tới thắt lưng, nàng lại thả sen, mới đó đã nhú mầm hoa hồng hồng xinh đẹp, còn lại vẫn là vẻ hoang sơ, rậm rạp của dây leo, của những cây cổ thụ ngàn năm râm mát, tỏa bòng dài xuống tòa biệt viện hoang sơ.
Nàng ngày ngày thêu thùa, đánh đàn, chăm sóc vườn làm vui, tuyệt không nghĩ tới chuyện gì khác.

“Nhân sinh vô thường, lòng người nông sâu tựa biển…
Có thể đo lường thế sự, nhưng không thể trông mong được lòng người thế gian…”
Hôm nay nàng lấy đàn ra đánh hát lên mấy câu, khí thái mê người.
Nhớ lần đầu Nhã Nhi nghe nàng đàn hát đã bất động đứng nhìn, khi hồi tỉnh đã thấy rơi nước mắt. Nàng ngồi một mình cạnh hồ sen, khung cảnh phiêu linh, một thân váy trắng, vài sợi tóc theo gió tung bay, nửa như tiên nữ nửa như u hồn phất phơ, làm người ta không khỏi rùng mình thê lương. Tiếng hát mị hoặc lòng người thật khiến người ta đau lòng không tả nổi. Tiếng đàn, tiếng hát của nàng thường chỉ mang âm điệu buồn man mác, không chút sôi nổi của tuổi xuân, đánh thức tận tâm can rối như tơ vò của lòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui