Chương 13: Kết thúc cũng là bắt đầu sao?
Trong Vương phủ, Nhã Nhi quỳ trong sảnh đường, thân run rẩy như tàu lá, bên trên Kinh Phong sắc mặt xạm đen khó coi, lửa giận bừng bừng, trong tay cầm hộp nữ trang:
”Vương phi tự ý xuất phủ, ngươi quả thật không biết sao?”
“Dạ bẩm Vương gia, nô tỳ chỉ nghe Vương phi nói muốn lên chùa thắp hương, bảo nô tỳ thông báo với tổng quản một tiếng. Nhưng do thời gian kéo dài, khi gặp tổng quản thông báo, tổng quản đi đến nhưng không ngờ chưa đợi sắp xếp xe ngựa thì người đã đi rồi. Với lại Vương phi nói muốn nô tỳ chờ Vương về để đưa cho Vương quà mà Vương phi đã chuẩn bị.”
Thụy Vi nói Nhã Nhi phải tuyệt đối phủ nhận việc biết nàng tự ý muốn ra khỏi phủ để tránh bị liên lụy, cũng không ngờ là mọi khi Vương gia đi vắng hôm nay lại có ở trong phủ. Khi Nhã Nhi ôm cây đợi thỏ ở gần nhà bếp, tưởng không thể gặp được tổng quản thì ông lại đi tới, mừng rỡ bẩm báo tổng quản rồi ở chờ Vương về, không ngờ Tổng quản nói Vương hiện mới trở về rồi lại lập tức thông báo cho gia biết. Mà Vương gia khi nghe tin lại bừng bừng giận dữ như vậy, Nhã Nhi sợ hãi nước mắt rơi đầy.
Kinh Phong nhìn hộp nữ trang lấy tay mở ra, bên trong là trang sức của nàng, trên còn có bức thư đại khái nói là nàng bị bệnh không thể ở lại Vương Phủ, tránh lây lan cho người khác, lại còn thỉnh cầu hắn cho Nhã Nhi rời phủ tìm cuộc sống bên ngoài vui vẻ. Tâm trạng hắn hôm nay đã hạ quyết tâm như thế nào, mong chờ gặp nàng như thế nào, vậy mà… Hừ, không biết từ khi nào nàng lại to gan lớn mật như thế?
“Chủ nhân ngươi bị bệnh gì?”
Nhã Nhi ngước mắt kinh ngạc:
“Vương phi của nô tỳ chỉ là thân thể suy yếu.”
“Vậy sao? Trong thư nàng ta nói bị bệnh truyền nhiễm sợ lây lan ọi người nên rời đi, còn xin ta chiếu cố cho ngươi rời Vương phủ.”
Nhã Nhi bị những lời đó làm cho sợ hãi cực độ, Vương phi của nàng làm cái gì vậy?
“Bẩm Vương, nô tỳ quả thật không biết chuyện đó nhưng Vương phi tuyệt không phải mang bệnh truyền nhiễm gì cả.”
Thấy nha đầu run rẩy sợ hãi hắn biết nàng ta không biết gì, chỉ là Vương phi muốn che chở cho nàng ta. Nàng muốn rời khỏi hắn, rời khỏi Vương Phủ ư? Cơn tức giận bộc phát, trái tim cơ hồ đau đớn, ánh mắt sắc bén nhìn nha đầu, lạnh lùng hỏi:
“Tay ngươi bị cái gì?”
Nhã Nhi thất kinh vội vàng kéo áo che phủ, tồng quản liền đi tới bên cạnh nắm tay nàng kéo lên. Cả tay hiện lên những vết lằn roi tím ngắt, nàng đau đớn vô cùng nhưng so với tiểu thư thì chỉ là vết thương nhỏ. Tiểu thư đỡ đòn cho hai nàng, vết thương cũng không nhẹ, lại không có thuốc thang, không được chăm sóc chu đáo. Nghĩ đến đây, Nhã Nhi đau lòng như cắt, vốn định nói ra nhưng Vương phi nghiêm lệnh cấm không được nói. Huống hồ Vương gia cũng đâu quan tâm Vương phi, chỉ sợ lần này viện cớ Vương phi tự ý ra ngoài lại thêm hành hạ Vương phi.
“Là Vương phi đánh ngươi sao?” Kinh Phong thấy vết roi trong lòng đột nhiên thấp thỏm lo sợ, nhưng thấy nha đầu này dừơng như có vẻ oán trách hắn nên vẫn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Vương gia, Vương phi không hề đánh nô tỳ, chỉ là nô tỳ sơ ý va chạm thôi.”
“Rầm!!!” Kinh Phong đập tay vào bàn, chén trà rơi xuống đất, nha đầu chết tiệt!
“Xoảng!” một tiếng, Nhã Nhi thần sắc bị dọa lên mây xanh.
“Ngươi bao che cũng giỏi, không ngờ nàng ta có sở thích hành hạ hạ nhân” Vương trong lòng đã như lửa đốt, người con gái chết tiệt này cứ dấu diếm việc gì như thế?
“Vương gia, xin ngươi đừng bao giờ nghĩ xấu cho tiểu thư, nàng không phải là người như vậy.” Nhã Nhi nhất thời quên đi sợ hãi rống giận hét to.
“Muốn gia không nghĩ thì ngươi nên nói thật.” Tổng quan đứng bên nhìn nàng chằm chằm nghiêm mặt nói, trong lòng cũng bị gia dọa cho sợ hãi, chỉ e…
Nhã Nhi ngước mắt nhìn Vương gia rồi lấy lại tinh thần, kệ, chết thì chết, hôm nay phải nói rõ ràng việc làm tàn ác của những người con gái bên cạnh gia, dứt khoát kể lại. Vương phi của nàng bị hành hạ ra sao? Vương phi của nàng bị đối xử thế nào?
Kinh Phong kinh ngạc không thôi, lửa giận bừng bừng, quả thật không nghĩ đến lòng dạ phụ nữ thật độc ác như thế.
“Cúi xin Vương gia tha tội, lão nô làm việc thất trách rồi” Tổng quản quỳ xuống, sắc mặt đã đen lại mấy phần, chân tay cũng bất giác vô lực, là ông không làm tròn bổn phận.
“Nói, Vương phi đi đâu?”
“Dạ, nô tỳ chỉ nghe Mai tỷ nói hình như Vương phi muốn thăm phu nhân, hằng năm phu nhân điều lên chùa cầu phúc.”
“Chùa nào?”
“Dạ… dạ nô tỳ, nô tỳ không biết.”
Hắn nhìn tổng quản một cái.
“Lão nô xin đi điều tra ngay.”
Ông lui ra, Nhã Nhi run rẩy cúi đầu quỳ như cũ.
“Vương gia tìm Vương phi về để trừng phạt sao, Vương phi không có tội, nếu có thể xin ngài khoan dung, nô tỳ nguyện thay Vương phi chịu tội, nô tỳ cầu xin ngài!” Nhã Nhi dập đầu khóc lóc.
“Về Tuyết Các đi, ta tự có chủ ý.”
“Nô tỳ xin lui, nhưng thưa Vương gia, Vương phi là một chủ tử tốt, là người tốt nhất nô tỳ từng gặp, xin Vương gia đừng tổn thương Vương phi!”
Kinh Phong ngồi trầm ngâm trên ghế trong đại sảnh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, rối như tơ vò. Là hắn đã sai, sự chần chừ của bản thân khiến nàng phải chịu khổ.
“Bẩm Vương gia, Vương phi đến chùa Đại Tướng Quốc.”
Kinh Phong không nói gì, lập tức rời phủ hướng chùa đi tới. Chùa này hắn cũng có biết, hắn nôn nóng điên cuồng tự trách bản thân chần chừ vô lối. Tới nơi vội chạy tìm nàng khắp chùa, tưởng chừng như tuyệt vọng, tim thắt lại đau đớn tột cùng. Rốt cuộc vô vọng chạy đến sau núi, lại nhìn thấy Mai Nhi mặt mũi lo lắng nước mắt lưng tròng đang đứng nhìn về phía khu rừng cây lớn, hắn theo ánh nhìn thấy người con gái đang dựa vào thân cây ngủ thiếp đi. Hắn vội vàng lao tới bên nàng, tâm tư như trút gánh nặng ngàn cân.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ say, khuôn mặt thanh tịnh nhưng mày hơi nhíu lại như có vẻ khó chịu vô cùng, trong tâm hắn như có gió xoáy kéo qua, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy nàng để nàng dựa vào người hắn. Kinh Phong ôm nàng, cảm giác bất an như lửa đốt trong lòng lúc nãy đã không còn, hắn từ từ bình tâm ngửi hương thơm trên người nàng tỏa ra, trên người của nàng có thoang thoảng hương khí của sen, theo làn gió từ từ bay nhẹ vào mũi hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy ôm lấy một người lại có một loại cảm giác hạnh phúc thế này. Đây là loại cảm giác thỏa mãn mà hắn luôn đeo đuổi nhưng không thể đạt được. Hắn vẫn luôn cho rằng, có quyền lực, địa vị, tiền tài chính là sự thỏa mãn, có thể mang tới hạnh phúc, thì ra hắn đã sai lầm rồi. Hạnh phúc đơn giản chính là nhìn thấy người mình yêu thương bên cạnh mỗi ngày, cùng nắm tay ngắm bình minh hay dựa vào nhau mong hoàng hôn đến. Thỏa mãn hạnh phúc đã từng bên cạnh hắn, nhưng cũng chính hắn đã hèn nhát chối bỏ và đẩy nàng ra xa. Bờ vai của nàng thật sự rất nhỏ, nhưng tại sao lại phải gánh vác, chịu đựng được nhiều thứ như vậy.
Trong lúc ngủ mơ, nàng nhẹ nhàng nỉ non một câu mơ hồ không rõ ràng, đầu lại càng dụi vào trong ngực của hắn. Hắn lại ôm nàng chặt hơn.
Lá rụng một mảng rừng, theo cơn gió lại xào xạc bay lên, có cái nhẹ rơi trên mái tóc đen tuyền của nàng. Ngón tay thon dài của Kinh Phong nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó cẩn thận phủi đi chiếc là rụng trên đầu nàng, nhưng sau khi phủi xong, tay của hắn lại lưu luyến trên mái tóc nàng, mãi không muốn rời xa. Cảm giác mềm mại kia làm cho hắn cảm thấy mê muội.
Đưa tay nắm lấy tay của nàng, hắn phát hiện tay nàng… Kéo lớp áo lên một chút, hai cánh tay nàng điều có vết thương lộ ra thâm tím như của Nhã Nhi nhưng là nặng hơn, hắn thở không ra hơi, lập tức mang nàng hồi phủ.
Bị tiếng thét cùng áp lực, hắn ôm nàng rời đi, Thụy Vi nhíu mày vì đau, mở mắt ra bỗng thấy nàng đang bị nam nhân ôm thật chặt, ngước lên nhìn vẻ mặt tuấn mỹ đang hiện lên vẻ gấp rút đau lòng cùng hoảng loạn, nàng không nói lời nào cứ nhìn vẻ hốt hoảng của hắn. Nàng nhíu mày, là đau lòng sao, là thương hại nàng sao, tại sao đã chạy trốn xa như vậy hắn còn quay về, lại có thể tìm thấy nàng? Trong tâm nàng chợt cảm thấy đau đớn lạ thường.
Trên đường hồi phủ, trong xe ngựa hắn vẫn ôm nàng trong lòng, tâm tình khẩn trương.
“Có đau lắm không?” Tiếng hỏi dịu dàng quan tâm như báu vật.
Nàng cười khổ nhìn hắn, “không đau, nhưng đừng ôm ta chặt như vậy.”
Hắn ngẩn người nhìn nàng, “Không được!” Sắc mặt có chút đỏ lên, vòng tay lại càng thêm khuẩn trương.
Lúc hắn nhìn thấy nàng đơn độc ngồi dựa vào thân cây to, trong lòng hắn khẩn trương vô cùng, nhìn nàng hắn cảm tưởng nàng cứ như gió phút chốc sẽ bay mất. Hắn hận bản thân bá đạo, hận bản thân không dám đối mặt, hận không thể trói nàng lại bên mình. Nhưng bây giờ thì hắn đã quyết dù chết cũng không buông tay nàng, dù chết cũng phải bảo vệ nàng, dù chết cũng phải yêu thương nàng mãi mãi.
“Nhưng ta đau”, tiếng nói nhỏ nhẹ từ trong lòng hắn thốt ra, bất đắc dĩ hơi thả lỏng một chút. “Ráng chịu một chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”
Lời này khiến nàng chấn động tâm can. Nhà sao? Nàng có nhà sao? Nơi đó là nhà của nàng sao?
Từ khi nàng bị các tỷ tỷ nhẫn tâm xô xuống hồ, rồi biết được phụ thân lạnh nhạt với nàng và mẫu thân, nàng tự nhủ biết bao nhiêu lần nhà là như thế nào? Có phải nơi con người tuy có thâm tình quyến thuộc sống chung nhưng tình cảm lạnh nhạt xa cách thì gọi là nhà? Hay là một nơi người ta chỉ dùng để trú mưa trú nắng sống qua ngày?
Mẫu thân từng nói, con người chỉ cần có tình yêu, khi sống cùng nhau thì nơi đó có thể gọi là nhà. Vậy… nàng cùng mẫu thân sống cùng nhau thì nơi đó gọi là nhà? Nàng cùng Mai Nhi, Nhã Nhi sống bên nhau, chia sẻ mọi thứ thì nơi đó gọi là nhà? Rồi còn gì nữa? Nàng ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm nàng trong lòng, cảm giác được trong ánh mắt cử chỉ dường như phảng phất có lo sợ có yêu thương.
“Vương gia không sợ ta lây bệnh sao?” Nàng không muốn trở về.
Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào nàng :
“Nếu nàng thực sự bệnh, ta sẽ cùng bệnh với nàng. Từ nay nàng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc rời xa ta!”
“Nhưng ta không muốn ở bên Vương gia.” Nàng cảm nhận tay hắn siết lấy nàng nên nhẹ nói thêm, “ta đang bị bệnh không gánh nổi tội làm Vương gia lây bệnh.”
“Nàng tưởng lừa được ta sao? Muốn viện cớ rời khỏi Vương Phủ sao?” Không có cửa đâu, hắn bĩu môi nghĩ thầm.
“Nhưng ta sống hay rời khỏi cũng đâu có gì khác nhau?”
“Khác hay không không phải do nàng quyết định.”
“Vương gia, xin Người cho ta đi!” Nàng thật sự rất mệt mỏi rồi.
Kinh Phong ôm chặt nàng hơn, nói vào tai nàng. “Thụy Vi, nàng chịu nhiều ủy khuất rồi, nhưng từ này ta sẽ không để nàng chịu khổ. Ngoan, sắp về tới nhà rồi.”
Toàn thân Thụy Vi cứng ngắc, hắn bỗng nhiên dịu dàng với nàng như thế, hắn bị bệnh sao?
“Ta không có bệnh.” Kinh Phong khẽ cười vì biểu hiện của nàng, làm sao hắn không hiểu được. “Ta thật lòng với nàng, từ nay nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.”
Vĩnh viễn ư? Vĩnh viễn có bao xa?
“Đừng suy nghĩ nhiều như thế. Là ta đã sai khi bỏ mặc nàng thời gian qua, nhưng chúng ta còn có cả đời, ta sẽ chuộc lỗi và bù đắp cho nàng.”
Cả đời ư? Cả đời nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đôi khi chỉ là một cái chớp mắt như bóng câu qua cửa, nhưng đôi khi lại như kéo dài vô cùng vô tận.
Về tới Vương phủ, Vương gia hét gọi tổng quản truyền ngự y, còn hắn khẩn trương băng băng mang nàng vào Kỳ Lân Các.
Bên ngoài hắn sốt ruột, mất tự chủ cứ đi đi lại lại, sắc mặt dọa người đáng sợ, bên trong ngự y bắt mạch cho Thụy Vi, đôi mắt ánh lên vẻ ưu thương. Vị ngự y này lúc trước đã từng cứu nàng một mạng.
”Tần ngự y, còn nhớ Tiểu Vi không?”
“Nha đầu ngốc này, làm gì mà bây giờ thành ra thế này?” Tần Ngự y đau lòng nói.
“Tần bá, Tiểu Thụy Vi phúc mỏng, tính mạng này Tần bá cứu một lần, nhưng lại không biết bảo quản, thật có lỗi.”
Tần ngự y nhìn Thụy Vi, biết nàng biết mình không qua khỏi nhưng bản tính vẫn như xưa cứng cỏi lãnh đạm thì không khỏi đau lòng.
“Tần bá hãy xem như ta chấm dứt một kiếp đau thương, mong người đừng cho Vương gia biết, ta muốn những ngày còn lại được một chút vui vẻ.”
“Tiểu nha đầu này, Tần bá thật có lỗi với con” rồi thở dài nói, quả thật bệnh tình đã không thể cứu vãn nổi.
“Tần bá, người đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là Thụy Vi mạng mỏng, thật sự đa tạ Tần Bá.”
“Đây là thuốc dưỡng thần, Vương phi uống vào thì sẽ giảm bớt đau đớn cùng mệt mỏi.” Đây là linh đan quý hiếm, mong những ngày còn lại nàng sẽ sống vui vẻ.
“Đa tạ Tần bá.”
Thở dài bước ra, tâm tư nặng trĩu, nhìn Vương gia sắc mặt khó coi, cũng nén lại đau thương nói khẽ:
“Vương phi không sao.Vương gia, những ngày này nên ở bên cạnh chăm sóc thật tốt.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...