Lam Ly với người ban nãy cùng nhau cưỡi trên một con ngựa, cả hai đều im lặng chỉ còn tiếng gió thổi mà thôi.
Thì chuyện là khi nãy, Lam Ly gặp một người quyền cao chức trọng ngỏ ý muốn giúp đỡ cô.
Nhưng điều kiện là cô phải gả cho hắn.
Cô không muốn lấy chồng càng không muốn bị ràng buộc, cô muốn tự do.
Nhưng có được tự do thì cô không thể trả thù được.
Cô đành miễn cưỡng bảo mình sẽ suy nghĩ lại và đồng ý theo hắn ta về doanh trại, nơi những người lính đang ra sức bảo vệ quê hương, bờ cõi của đất nước mình.
Cô đã quyết định là sẽ sống một mình, vô âu vô lo sau khi trả thù xong vả lại hắn bảo lấy hắn ba năm sau ba năm sẽ đưa cho cô hưu thư.
Trong thời gian đó sẽ giúp cô báo thù.
Nên cô đã đồng ý gả cho hắn, tên này vừa đẹp trai lại giàu coi như cô lời vậy.
…
/1 canh giờ trước/
Hắn nhìn cô ước sủng liền cởi chiếc áo choàng của mình khoác lên vai cô, bảo Lam Ly lên ngựa ngồi với mình, cùng đi gặp tướng quân rồi sẽ trở về doanh trại sau.
Lam Ly làm gì dám ý kiến, được hắn đỡ lên ngựa ngồi.
Cô ngồi phía trước mà người run cầm cập thầm nghĩ 'trời đã lạnh còn bị quăng xuống sông công nhận số mình thảm thật', còn hắn ngồi phía sau cưỡi ngựa.
Đi được một lúc mà vẫn chưa tới nơi, vai và lưng cô rất mỏi nhưng không dám dựa, cô nghĩ lỡ như mình làm vậy có thể bị hắn giết luôn cũng nên.1
Tuy đang cưỡi ngựa nhưng hắn vẫn quan sát cô từng li từng tí.
Thấy cô có vẻ mệt mỏi bèn vòng một tay qua ôm eo cô kéo lại phía mình, còn một tay thì thúc ngựa.
Lam Ly ngơ ngác định quay mặt về phía sau hỏi hắn có chuyện gì, bỗng ngựa chạy chậm lại, hắn cúi đầu xuống chỉ còn vài cm nữa là môi chạm môi.
Cô phản ứng nhanh đẩy hắn ra, xoay người lại bàng hoàng nhìn phía trước, còn hắn thì ranh ma thầm cười.
Cô nghĩ chỉ là sự cố thôi, có gì đáng quan tâm cơ chứ.
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại hai người cũng sắp thành thân rồi nhưng đến cả tên tuổi người ta mình cũng không biết thì sao mà được.
"Này ngươi tên gì?! Dù gì cũng sắp lấy nhau nhưng ta chẳng biết gì về ngươi cả" Cô hỏi hắn nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, tựa đầu vào vai hắn.
"Oh, ta quên mất, bản vương tên Cao Hàn, là em trai của vua nước Lạc Hi tuy là vương gia nhưng chẳng có quyền hành gì cả nhưng nàng yên tâm, chuyện ta hứa ta nhất định sẽ làm được" Hắn nói với vẻ mặt không thể điềm nhiên hơn.
Từ góc nhìn của Lam Ly có thể thấy được khuôn mặt góc cạnh, đôi môi đỏ mọng, và cả làn da rám nắng nữa, chắc chắn sẽ có biết bao nhiêu cô nương đổ gục trước nhan sắc trời ban này, nhưng Lam Ly thì không.
Cô ở đây là để giao dịch chứ không phải để yêu đương, không muốn ôm mộng như thân chủ để rồi nhận lại khổ đau.
" Còn cô?!" Bấy giờ Cao Hàn mới cuối đầu xuống nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
"Bổn tiểu thư tên Ngữ Yên, là con gái thừa tướng nước Hi Mạc, bố bị vua và các triều thần hãm hại, giam giữ nơi ngục tù, còn ta thì bị em gái cùng cha khác mẹ cấu kết tam thái tử mưu sát, mục đích nhầm không muốn ta làm thái tử phi.." Càng nói tim cô lại đau liên hồi, nước mắt từ đâu rơi trên đôi gò má ửng hồng vì cái lạnh.
Có lẽ trong thâm tâm nguyên chủ vẫn còn lưu luyến, không muốn từ bỏ.
Cao Hàn chỉ lặng lặng vừa thúc ngựa chạy vừa nghe cô kể, giọng nói nghẹn ngào của Lam Ly đủ để hắn biết cố muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm lại.
Cao Hàn vòng tay ôm, để cô tựa mặt vào lòng ngực mình.
"Khóc đi, đừng cố kìm nén nữa, hãy để bao nhiêu ấm ức sẽ theo dòng ấy cuốn trôi đi mất " Giọng hắn cứ vang vang, chất giọng trầm ấm đều đều như xoa dịu trái tim cô.
Lam Ly khóc, cô khóc cho số phận quá tàn nhẫn, cô khóc cho mình và cả Ngữ Yên.
Nếu đã được sống lại cô sẽ sống một cuộc đời mà mình mơ ước, khi trước không làm được thì bây giờ sẽ được, không gì là không thể quan trọng là mình có đủ mạnh mẽ để chiến đấu hay không không.
Cô đẩy hắn ra, rồi cảm ơn một tiếng cho có lệ.
"Cảm mơn, ta ổn hơn nhiều rồi, không cần ngươi phải lo" Lam Ly lạnh lùng quay mặt đi.
Lần đầu tiên Lam Ly được quan tâm, yêu thương một cách đúng nghĩa.
Cô rất cảm kích Cao Hàn.
Nhưng mới gặp mặt lần đầu mà hắn ta lại đối xử với mình tốt như vậy chắc chắn có vấn đề, nên đề phòng vẫn hơn.
Mới gặp mà cô đã khóc, còn làm ướt áo người ta, nhục nhã thật sự.
Để che lấp đi sự xấu hổ ấy, cô đành im lặng, bởi người ta thường nói im lặng là vàng.
Chỉ khoảng một lát sau cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi, mắt mở không lên nữa đành dựa cả người về phía sau, ngủ quên mất.
Khi Lam Ly tỉnh lại thì cũng đã đến doanh trại của Cao Hàn, có lẽ cô đã ngủ rất lâu.
Vậy mà người này mặt vẫn lạnh như tiền cô dựa cả người vào từ lúc đi đến giờ, còn phải cưỡi ngựa một khoảng thời gian dài mà không thấy mệt sao.
Bộ mình đồng da sắt hay gì.
Tuy nghĩ vậy nhưng cô không dám nói, nhìn hắn cô đã sợ, đến thuộc hạ hắn cũng không phải dạng tầm thường, nhất là cô gái đi sau lưng hắn cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ủa cô có làm gì sai đâu ta.
Cao Hàn cho người dẫn cô và chú mèo con đang say ngủ đến lều của mình, hắn bảo mình sẽ ở lại bàn bạc một số chuyện bảo cô về lều trước.
Sau vài tiếng trao đổi kỹ lưỡng thì hắn cũng xong việc, đi về chỗ ngủ của mình, trước khi đi còn không quên nói với đám thuộc hạ.
"Cô ta tên Ngữ Yên sau này sẽ là vương phi của bản vương và cũng là chủ mẫu của các ngươi, hãy nhớ kỹ điều đó"
Nói rồi lạnh lùng quay bước đi.
_____________________________________
Hưu thư: Giấy ly hôn
( Có sót mong mọi người góp í nhẹ nhàng tui sẽ sửa, cảm mơn).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...